Yên tĩnh!
Thời gian lúc này như ngừng lại!
Ta cảm nhận rõ ràng, sự ngứa ngáy dưới lòng bàn chân lại lần nữa truyền
đến, ta cắn chặt môi dưới, đệm giường bên dưới cũng bị ta xiết chặt, lần này ta nhất định không khuất phục, ta tuyệt đối không! Có chết cũng
không để cho Nam Cung Thu Nguyệt thực hiện được ý định.
“Nói! Mau nói trong lòng ngươi chỉ có ta!”
Không nói, ngứa chết cũng không nói, nước mắt nhiễm đầy áo gối, ta không cách nào khống chế được tiếng nức nở từ cổ họng kêu ra, cắn thật chặt gối
đầu, cố gắng áp chế muốn cười …
, Nam Cung Thu Nguyệt , ta hận ngươi!
Đột nhiên, hắn buông mắt cá chân ta ra,sức nặng trên người ta nháy mắt biến mất, giây đầu tiên, ta vùng dậy có ý định chạy trốn, nhưng, bên hông
đột nhiên đau nhứclàm ta không cách nào bò lên được, bị hắn ngồi lên lâu như vậy, lưng giống như không phải của chính mình nữa. Mà cùng lúc đó,
có người chế trụ cánh tay của ta, đem ta từ trên giường xách lên, mà
ngay cả cái gối đầu bị ta cắn kia cũng vinh quang rời khỏi giường theo
ta.
Bị Nam Cung Thu Nguyệt giữ mà cơ thể hoàn toàn mất đi cảm
giác, ta cùng hắn mặt đối mặt quỳ ở trên giường, sự phẫn nộ trong mắt
hắn chỉ xuất hiên một chút rồi lại biến mất thay vào đó là ánh mắt hơi
ngây ngốc, tiếp theo, hai tay hắn vòng qua eo ta ôm ta vào lại trong
ngực.
“Ha ha ha… Nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi này, giống y đúc
như Long Hoàng vậy.” Sự phẫn nộ trong mắt hắn đã biến mất, đưa tay cầm
lấy cái gối đầu đang bị ta cắn, ta căm hận trơ mắt nhìn hắn, đến cái gối mà ta đang cắn hắn cũng muốn giật.
“Buông…ra!” Tiếng nói của Nam Cung Thu Nguyệt ôn nhu như gió xuân. Ta hết sức ngọ ngoạy trong ngực
hắn, ý bảo hắn phải ta ra thì ta mới thả gối.
“Ngoan, buông…ra
nào .” Hắn nhẹ nhàng chế trụ cằm của ta , kia tư thế giống như là đang
gãi cằm chó vậy, ta dùng sức đẩy hắn một cái, hắn buông lỏng cánh tay
ngang hông ta ra, ta liền tự mình lui ra khỏi lồng ngực hắn..
Ta
nhổ cái gối đầu ra liền gào thét vào mặt hắn: “Chờ xem! Sẽ có một ngày
ta rời khỏi khối thân thể này, ngươi sẽ không bao giờ tìm được ta đâu!”
Nụ cười ôn lướt qua đi. COn ngươi đen bóng của Nam Cung Thu Nguyệt liền lướt qua một tia rực lửa : “Ngươi dám!”
Ta lui về phía sau bước chân xuống giường, bàn chân trần chạm đất, cảm
giác lạnh lẻo thấu xương: “Có gì mà ta không dám! Là ôn trời cho ta đi
vào, tự nhiên cũng là ông trời cho ta rời đi, không một ai có thể ngăn
cản! Nam Cung Thu Nguyệt ngươi vẫn không có khả năn thắng được ông trời
đâu! Đến lúc đó ta tiến vào thân thể của người khác . Bước trên đường
nếu không may có thấy ngươi thì ta cũng xem như không nhìn thấy cái tên
biến thái nhà ngươi!”
“Ngươi dám không nhận ra Bổn cung!” Nam Cung Thu Nguyệt đột nhiên vươn tay kéo áo của ta.
Cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thà chết chứ không chịu khuất phục, đối với sự
tức giận này của Lang Vương achỉ cười lạnh: “Hừ! Có bản lãnh thì ngươi
cố mà nhận ra ta đi!”
“Ngươi!” Hắn đem ta kéo gần hơn, sự phẫn nộ trong mắt là ngọn lửa bùng cháy, bạc môt gần trong gang tấc phun nhiệt
khí lên mặt ta, hàm răng trắng như tuyết cắn thật chặc, “Thật sự là
thiếu dạy dỗ!”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không hận ngươi. Ngươi không đáng để ta hận, cho nên cái tên Nam Cung Thu Nguyệt này ở trong lòng ta sẽ hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn , biến mất, vĩnh viễn quên đi.” Nụ
cười lạnh lùng giắt ở bên môi, chẳng lẽ ngươi có thể khống chế được linh hồn của ta sao?
Toàn thân Nam Cung Thu Nguỵet bịt kín một tầng
băng sương âm lãnh , mà kia ánh mắt lại hiện lên lưa giận,chẳng lẽ hắn
phải đem ta nuốt hết, đem ta hòa tan vào biển lửa kia của hắn, dung nhập vào tâm cốt của hắn .Mới có thể đem linh hồn của ta vĩnh viễn không bao giờ biến mất.
Đôi môi luôn luôn nở nụ cười ôn hòa của hắn nhẹ
nhàng nhếch lên,biến thành nụ cười quỷ dị, sát khí trên người hắn đột
ngột bùng phát mãnh liệt: “Muốn để cho ngươi phải nhớ kỹ ta, ta có rất
nhiều phương pháp. Hiện tại,ngay lúc này ta sẽ để ngươi từ ừu nhận lấy!
Nhớ kỹ ta đây yêu thương ngươi như thế nào.”
Hắn muốn làm cái gì?
tại sao hắn lại nhẫn mạnh hai chữ ” thật tốt”, giờ phút này Nam Cung Thu Nguyệt thực sự làm cho sợ hãi, ta khủng hoảng bước lui lại một bước,
nhưng áo lại đang trong tay của hắn, đột nhiên, một cổ lực cường đại túm lấy ta đem ra đến trước mặt hắn, rõ ràng gian. Đôi môi của ta bỗng cảm
nhận được sự ấm áp.
Bởi vì bất ngờ mà ta há to miệng, nhưng như
vậy đối với hắn là vô cũng có lợi ,nụ hôn nóng bỏng, chiếc lưỡi thành
thạo, điên cuồng mà chiếm giữ cùng xâm lược. Tất cả điêu này làm cho tâm trí ta hoàn toàn sụp đổ. Rốt cuộc là đang xảy ra cái gì!
Nụ hôn
này tràn đầy sự phẫn nộ và nhục nhã làm cho toàn thân ta run rẩy, mà
trước sự cuồng dã ngang ngược đòi lấy kia của hắn càng làm cho ta vô lực phản kháng. Đôi mắt hắn híp lại đày vẻ nhạo báng, hắn đang cười nhạo
ta! Hắn đang khinh thường ta! Hắn đang hướng ta khoe khoang. Khoe khoang rằng hắn đã thắng lợi: “hừ. Nữ nhân, chỉ cần ngươi là nữ nhân. Tất sẽ
thần phục dưới thân ta.”
Ta nhắm hai mắt lại, phẫn nộ làm ta tức
giận, ta nghĩ phải rời đi! Ta phải rời đi thân thể của Phong Thanh Nhã ! Làm cho kế hoạch của hắn thất bại, làm cho hắn đnag từ đỉnh cao của sự
kiêu ngạo mà ngã thẳng xuống đáy cốc, ta muốn làm cho hắn thất bại hoàn
toàn, làm cho hắn cảm nhận được sự thật rằng con người không thể chống
lại ông trời!
Quan trọng nhất là! Trong khi ta sông hạnh phúc
cùng với vị hôn phu một nhà ba người, thì hắn lại ngày đêm ngồi thống
hận nữ nhân tên Thư Thanh Nhã này!
Sau khi ta biến mất, cũng
chính là lúc tên ta tiến vào sâu trong tận đáy lòng của Nam Cung Thu
Nguyệt! Ta muốn ở nơi đó mà dùng thanh kiếm sắc bén nhất, khắc lên tên
ta Thư Thanh Nhã, để đến khi ngươi nhớ lại cái tên này, thì nơi đó sẽ
không ngừng chảy máu!
Ta nắm chặt quần áo của Nam Cung Thu
Nguyệt, do đó Nam Cung Thu Nguyệt càng hôn ta mạnh mẽ hơn, ta kéo mở vạt áo của hắn, dùng bàn tay lạnh lẽo của mình giống như đang cầm một thanh chủy thủ, đâm hướng ngực của hắn, ta muốn ở chỗ này khắc lên lời nguyền của ta, Nam Cung Thu Nguyệt, tâm của ngươi, ta muốn !
Bỗng có
một cơn cuồng phong thổi bay cánh cửa, trong nháy mắt gió lạnh thẩm thấu vào da thịt, ta có cảm giác thân thể của ta bị gió lốc thổi bay lên,
sau một khắc tỉnh lại, ta thấy Nam Cung Thu Nguyệt đang đứng ở trước
giường, hắn đang ôm thân thể của Phong Thanh Nhã hung hăng hôn lấy.
Ừm… môi của ta vẫn còn đang cảm nhận được nóng hổi từ đôi môi của hắn, cùng với nhiệt độ cơ thể của Nam Cung Thu Nguyệt, còn có mùi vị thuộc về
hắn. Ta giống như đang đứng ở trước TV , nhìn đôi nam nữ tình cảm mãnh
liệt hôn nhau.
“Thư Thanh Nhã?”
Bên người truyền đến một
âm thanh, ta nhìn qua bên cạnh , một đại thúc râu ria xồm xoàm, trên
người hắn mặc một trường bào không tay màu trắng, còn đội lên một cái
nón trông na ná như cái nón của ông già Noel vậy, vành nón là một vòng
hoa văn màu đen . Nhưng sao ta cảm giác trang phục này có chút giống với trang phục tù nhân vậy.
“Thật là rắc rối a.” Hắn lật qua lật lại quyển số trong tay, “Xin lỗi nha,ta lại để cho ngươi ở tạm trên này lâu như vậy, đi thôi, bên dưới vẫn còn phòng trống đó.”
“Nói ngắn
gọn lại chút .” Đại thúc thu hồi sổ sách, “Kết giới dạo này có chút
không được tốt cho lắm, thường xuyên xuất hiện lỗ hổng không gian, ngươi nha là chính từ những cái lỗ hổng lậu đó bay tới, nhưng mà là do chúng
ta không kịp thời chuẩn bị, cho nên trước tiên đem ngươi thả trên trần
gian một phen, cũng chính là cái thân thể Phong Thanh Nhã đang hứng chịu lửa nóng của Nam Cung Thu Nguyệt kia kìa.”
“Ách…” Thật xấu hổ nha, sau này nếu như ta muốn XXOO với người yêu không kẽ còn phải đi thắp hương cho phật.
Đại thúc lôi kéo ta bắt đầu đi ra ngoài: “Hiện tại phía dưới đã thu xếp
thật tốt cho ngươi, cho nên hôm nay ta tới đem ngươi trở về.”
“Về nhà!” Ta hưng phấn mà giơ chân, “Rốt cục có thể về nhà —-” tiếp theo,
ta xoay người nhìn vào bên trong phòng ,Nam Cung Thu Nguyệt trên người
hắn đầy tà khí vẫn còn đang ngang ngược mà hôn Phong Thanh Nhã, liệu
rằng hắn có thể phát hiện ra được người trong lòng hắn hiện tại đã không còn là ta?
Không khỏi, nhêch khóe môi lên, chút đăc ý nho nhỏ từ đáy lòng ta hiện lên, cái tên nam nhân tư phụ này,ngươi nghĩ rằng ngươi thực sự có thể khống chế được ta sao.
“Đừng nhìn nữa , ngươi có hối hận cũng không thể trở về được.” Đại thúc ở một bên thúc giục.
Quay người lại, nụ cười của ta càng lúc càng lớn: “Đi thôi. Ta phải về nhà.”
Cảnh vật bốn phía thay đổi, Lão Tử phải đi thôi, ta không có thời gian chơi cùng các ngươi !