Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh

Chương 21

Màn đêm buông xuống, Thiều vương phủ.

“Được rồi, trà cũng uống rồi, ” Thiều Vương gia buông chén sứ thanh hoa khéo léo trong tay xuống, “Thanh Y, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi là đã sớm biết… Dư Mặc sẽ bức vua thoái vị?”

Động tác thu dọn trà cụ trên tay Phó Thanh Y ngừng lại, lập tức lắc đầu, “Trước đây ta không nghĩ đến hắn sẽ làm như thế, chỉ là chuyện này xảy ra, lại nhìn lại rất nhiều sự tình xen kẽ lúc trước, ta đại thể có thể đoán ra dụng tâm của hắn.”

Khi còn trẻ, Tiêu Hoài Viễn cùng Phó Thanh Y chơi cờ, đó là một người thiện bày binh bố trận, một người thiện phá trận. Tiêu Hoài Viễn muốn người không thể muốn, Phó Thanh Y lại là nghĩ người có thể nghĩ.

“Như vậy ngươi nói một chút… Hắn vì sao phải bức vua thoái vị? Vì sao phải giam cầm hoàng huynh cùng Dư Thư.”

“Bởi vì… Tiêu Vân Hiên ── ”

Phó Thanh Y mới vừa nói ra danh tự này Cung Mộc Thiên liền phất tay, “Không có khả năng!” Hắn cười lạnh nói, “Nếu Cung Dư Mặc hồ đồ đến vì một nam nhân mà phản bội phụ thân cùng huynh trưởng hắn, vậy hắn cũng quá hồ đồ rồi! Nếu là như thế ta kiên quyết sẽ không vì hắn nói một câu xin tha thứ.”

Phó Thanh Y đứng dậy bước đi thong thả, cười nói, “Nếu chỉ cần là vì một người Tiêu Vân Hiên, tất nhiên không có khả năng, nhưng căn nguyên chuyện này, nhất định là y.”

“…” Trầm tư hồi lâu, Cung Mộc Thiên mới gật đầu nói, “Nói như vậy, ta tin tưởng…”

” Động cơ của Nhị hoàng tử nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ…Về tư có thể nói là vì chính hắn, về công… là vì giang sơn bách tính, Đại Hi đế vương muôn đời chi nghiệp.”

Cung Mộc Thiên nhìn Phó Thanh Y, nhìn hồi lâu chớp chớp mắt, “Thanh Y, ta không có nghe sai đi?” Phó Thanh Y cười đi qua ngồi vào bên người hắn, “Ta là nói thật. Ngươi nói nếu thái tử lên ngôi, mọi chuyện sẽ thế nào?” Cung Mộc Thiên suy nghĩ một chút, cười nói, “Thì như bây giờ, còn có thể thế nào?”

“Đúng… Thái tử tấm lòng rộng lớn, tính tình không cường, có thể nói chỉ là một gã quân tử, tương xứng cùng đương kim bệ hạ.” Phó Thanh Y giải thích nói, “Cho nên, thái tử trị vì giang sơn Đại Hi sẽ là bản sao của bệ hạ, thái độ đối phó ngoại xâm tự nhiên cũng như nhau.”

“…Nhưng phóng tầm mắt đến nay… vũ lực đã không bằng khi xưa hoàng huynh vừa mới đăng cơ, mười năm cường thịnh.”

“Đúng vậy, ” Phó Thanh Y gật đầu, “Triều đình không có võ tướng có thể giao phó trọng trách, ngoại trừ Tiêu Vân Hiên. Có lẽ là bởi vì cái chết của Hoài Viễn… Bệ hạ có chút có bệnh sợ thuốc, không hy vọng có người lại hi sinh cho nên mấy năm nay bồi dưỡng cùng quản lý trong quân đội cũng không như năm đó.”

Năm đó nhị ca Tiêu Hoài Viễn còn không có thoái ẩn (ta ko hiểu tại sao lại có ông nhị ca này, nhưng bản raw nó thế. Ta chịu chết), mà Tạ Chính Lam chính trực thịnh niên, song song lại có Tiêu Hoài Viễn, Phó Thanh Y như Gia Cát trong quân, lại thêm Cung Mộc Thiên hồi trẻ hoạt động cũng rất tích cực. Tự nhiên không phải hiện tại chỉ Tiêu Vân Hiên một người đơn độc chống đỡ có thể sánh bằng.

“Ngươi nghĩ… Cứ như vậy mãi, Đại Hi sẽ ra sao?”

“… Thành phá… Quốc suy… Tiêu vong.” Cung Mộc Thiên nhắm mắt lại, phảng phất trước mắt có thể thấy cơ nghiệp tổ tông từng bước đi tới suy bại như thế nào.

Phó Thanh Y cầm tay hắn, tiếp tục nói, “Trước tiên là nói về Đột Quyết, bọn họ cơ hồ coi Đại Hi trở thành nơi trợ cấp tiếp tế của bọn họ, khi cần thì đến cướp, mặc dù có Tiêu Vân Hiên trấn thủ thế nhưng tại nơi biên quan như trước khó giữ vẹn toàn. Mới bàn tiếp người Hồ, năm gần đây không ngừng xâm lấn, nhưng chúng ta tận sức không xuất chiến, đơn giản vì yêu cầu của bọn họ không cao cho nên chúng ta còn có thể thỏa mãn bọn họ. Mà Tây Vực bên kia bởi vì quan hệ hòa thân mà không có vọng động khí giới, nhưng hôm nay bọn họ cũng là đang nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu Đột Quyết người Hồ tiếp tục điềm nhiên như không xâm lấn quấy nhiễu, như vậy không quá hai đời người, bọn họ chắc chắn cũng sẽ hành động.”

“Ý ngươi là… Hiện tại Đại Hi bề ngoài hòa bình hưng thịnh, kỳ thực nguy cơ bốn phía?” Cung Mộc Thiên tinh tế suy nghĩ lời hắn nói, nghĩ cũng không phải không có lý, tuy nói nhân quân lúc này lấy đức phục thiên hạ, nhưng tiền đề là tứ hải ca vũ thái bình… không phải là hậu chủ cũng là hào hoa phong nhã, mà là trốn tránh hết mức tai ương diệt quốc.”Vậy ngươi là nói… Dư Mặc chính là nghĩ tới những điều này, cho nên dự định thay đổi?”

” Giang sơn hợp thời cần chủ nhân hợp thời… Ta nghĩ nhị hoàng tử hẳn là sớm đã phân phó Tiêu Vân Hiên cần luyện binh bồi dưỡng nhân tài hậu kế.” Mà điểm này, hắn cũng từng ám chỉ với Tiêu Vân Hiên, “Cho nên hắn đăng cơ, nhất định sẽ là thiết huyết hoàng đế khiến rất nhiều người một đời chinh chiến.”

“Thiết huyết hoàng đế sao?”

Phó Thanh Y gật đầu, “Từ sau khi Hoài Viễn đánh tan Đột Quyết, cũng mười năm rồi đi?” E rằng còn không kết thúc…”Mười năm… Cũng đủ một dân tộc lớn lên trên lưng ngựa tìm về cung tiễn của bọn họ. Nhưng Đệ nhất khả hãn này của bọn họ rất thông minh, không có tùy tiện tiến công mà là không ngừng thăm dò năng lực chúng ta trước, đồng thời điều dưỡng sinh lực. Cho nên ta nghĩ… Nhị hoàng tử nếu xưng đế, tất nhiên trước tiên sẽ trọng binh xuất kích Đột Quyết, mà lấy cừu hận giữa Vân Hiên cùng bọn họ, cùng với mục đích của nhị hoàng tử, chỉ sợ lần này không phải giết một khả hãn là có thể chấm dứt.”

Cung Mộc Thiên cả kinh, “Vậy muốn đánh đến trình độ nào? Lẽ nào Dư Mặc muốn noi theo Hán vũ đế?”

“Hắn có Tiêu Vân Hiên, còn có những thiết huyết quân do Tiêu Vân Hiên bồi dưỡng ra, không phải là không thể.”

“…” Cung Mộc Thiên dừng một chút, mới gật đầu nói, “Ta hy vọng ngươi nghĩ đúng, thế nhưng Thanh Y… Ta sao lại bắt đầu cảm thấy người cháu trai này trở nên đáng sợ a? Nếu hắn thật sự có phân dự định này, như vậy chỉ luận khí phách… đế vị này, Dư Thư an vị không được.”

Hai người lặng yên chỉ chốc lát, Cung Mộc Thiên đột nhiên nhớ tới gì đó hỏi, “Năm nay tiêu giảm quân phí không đơn giản là bởi vì hoàng huynh không muốn lại chinh chiến, mà là quốc khố vốn không sung túc… Như vậy mặc dù Dư Mặc đăng cơ, hắn dọn sạch quốc khố cũng chống đỡ không được đến ngày hắn đánh sập Đột Quyết, càng miễn bàn tới man di ngoại quốc cùng người Hồ.”

“Một quốc gia tại thời gian bách tính giàu có đông đúc như vậy muốn thu gom của cải rất đơn giản, có rất nhiều phương pháp…” Phó Thanh Y buông mắt cười nói, “Ta nghĩ nhị hoàng tử lựa chọn… Hẳn là loại mang đến ảnh hưởng nhỏ nhất cho bách tính.”

Ánh nến nhảy múa.

“Được rồi, ta nghĩ ta nên tiến cung rồi.” Cung Mộc Thiên mỉm cười nhéo nhéo mặt Phó Thanh Y, “Chúc mừng ngươi, Thanh Y bá, ngươi lại một lần nữa thu phục ta thành công.”

Phó Thanh Y cười nói, “Đó là bởi vì ta không có cách nào khác bãi bình bệ hạ, chỉ có ngươi có khả năng này.”

“Ta đây đi.”

“Đừng…” Phó Thanh Y kéo Cung Mộc Thiên, “Thời gian đã không còn sớm, ngươi tiến cung như vậy, sẽ phiền nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi. Không bằng trước ngủ một giấc, ngày mai sớm thức dậy đi.”

Cung Mộc Thiên nhìn hắn, khó hiểu nói, “Hoàng huynh đêm nay khẳng định ngủ không được, ta sao lại quấy rối hắn. Hơn nữa ngươi lại tự tin Tiêu Vân Hiên có thể khuyên Dư Mặc trở lại nghỉ ngơi như vậy?”

“Khi một người cực độ mệt mỏi, tâm tư sẽ tương đối dễ bị người ảnh hưởng, ngươi ngày mai sáng sớm đến yết kiến vừa danh chính ngôn thuận lại có thể làm chơi ăn thật. Còn như Vân Hiên… Ta chưa bao giờ trông cậy vào y có thể thực sự khuyên động nhị hoàng tử, chỉ sợ lúc này hai người đều quỳ ở bên ngoài a.”

“Vậy ngươi…”

“Bọn họ hai người quỳ ở bên ngoài, vô luận là người nào bệ hạ đều yêu thương đau lòng, làm bệ hạ không nỡ, tự nhiên cho một bậc thang để bước xuống.”

Cung Mộc Thiên nháy mắt mấy cái nhìn Phó Thanh Y, hồi lâu mới thở dài nói, “Thanh Y… Ngươi đã hồi lâu không dùng tới bản lĩnh tính toán nhân tâm… Nhưng sao ta lại nghĩ… ngươi so với năm đó, càng thêm lợi hại chứ?”

Phó Thanh Y cười nói, “Đây là bản lĩnh đến cùng sinh mệnh, ta đã nói với ngươi, thời điểm ngươi nói một câu, ta vô thức liền suy nghĩ ngươi nói lời này là vì cái gì, có dụng ý gì, ta làm sao trả lời mới tốt. Cũng không phải lòng ta ngoan cũng không phải ta cố ý làm ngươi vui vẻ, chỉ là bản năng của ta mà thôi.”

Cung Mộc Thiên thấy hắn như vậy, cười ôm người vào trong lòng, “Ngươi tâm ngoan là nói giỡn thôi… Ta hiểu được cái này là bản lĩnh của ngươi, là thiên phú dị bẩm, người bên ngoài ước ao không được. Ta coi như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng nghe được, mệt nhọc như vậy, ta muốn đi ngủ rồi.”

Trong khi Thiều Vương gia thư thư phục phục ở nhà ngủ một giấc, Cung Dư Mặc cùng Tiêu Vân Hiên hai kẻ ngu si dựa vào nhau cùng quỳ một chỗ. Mà trong Càn Thanh cung, thái tử chập chờn ngủ tại thiên phòng, chỉ cần có chút động tĩnh liền tỉnh, còn hoàng đế, hắn nhắm mắt cả một đêm, không biết là nằm mộng hay là chính mình hồi tưởng, hắn phảng phất lại nhớ tới trước khi chính mình tranh đoạt đế vị, cùng hoàng đệ, Tiêu Hoài Viễn ngày ngày cùng nhau chơi đùa ẩu đả.

Bình Luận (0)
Comment