Bất Quá Tư Quân

Chương 59

Lúc Quân Thành Thu tỉnh táo lại, thượng thần đã không thấy bóng dáng. Vừa nâng mi mắt lên trái tim liền đập mạnh một cái, hắn đảo mắt tìm xung quanh nhưng hiển nhiên là không tìm được thứ mình muốn, trong lòng trống rỗng như thể vừa mới mất đi thứ đáng trân quý nhất trên đời này.


Đồng tử chợt giãn ra, đôi môi cũng khô khốc. Quân Thành Thu hơi khó nhọc mới nhấc được đầu nhìn xung quanh, cố gắng ép bản thân không hồ đồ, ép bản thân không hụt hẫng, bình tĩnh lại, ép bản thân tỏ ra như không có chuyện gì.


Hắn hít sâu một hơi, tự khuyên can chính mình, không có việc gì cả, y là Ly Quang, không có việc gì nghiêm trọng cả, đừng lo lắng...


Mạnh Phượng Nham đã được giải trú, lúc này đã có thể cử động bình thường, vẫn đang ngồi trên ghế phồng mang trợn mắt, hai chân duỗi thẳng cẳng, vẻ mặt nhìn mà phát hờn. Tất cả những gì diễn ra xung quanh đều quá ngăn nắp, tựa hồ khoảnh khắc thượng thần vừa mới tới kia là không có thật.


Quân Thành Thu cố nén rung động trong lòng, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, ra vẻ tự nhiên nhất hỏi Mạnh Phượng Nham: "Kia, Mạnh đại ca?"


Một tiếng này thật uy vũ không ngờ, Mạnh Phượng Nham nghe được một tiếng gọi này thì giật bắn mình, vô thức hơi rụt cổ lại, ánh mắt cũng không được tự nhiên lảng sang chỗ khác: "Có, có chuyện gì? Còn không chuyên tâm mà nghĩ đi, gọi lung tung gì chứ... dọa chết người ta." Âm thanh càng về cuối càng nhỏ dần biến thành tiếng lầm bầm một mình.


Quân Thành Thu nghi ngờ tai hắn phế rồi nghe không được, khả nghi trào lên không để đâu cho hết. Hắn híp mắt quan sát Mạnh Phượng Nham đang trốn tránh ánh nhìn của mình, cảm thấy rất không đúng. Mạnh Phượng Nham tựa như một quả bóng hơi, mới vừa rồi còn rất căng mà giờ không biết đã bị ai đập bẹp dí, ỉu xìu mà yếu ớt.


Mà Quân Thành Thu nghĩ đến đây cũng bừng tỉnh đại ngộ. Cái người đập bẹp quả bóng căng như muốn nổ Mạnh Phượng Nham kia còn ai khác vào đây ngoài Ly đại nhân chứ!


Không biết Ly Quang đã dùng cách gì nhưng xem bộ dáng này của Mạnh Phượng Nham rõ ràng là bị chỉnh đến không dám nhìn thẳng nói chuyện rồi.


Quân Thành Thu đồng cảm sâu sắc.


Sau đó vẫn phải trở lại chuyện chính, Quân Thành Thu hất hất cằm gọi Mạnh Phượng Nham: "Mộng cảnh kia cũng đổ vỡ rồi, liệu bây giờ đã có thể thả người chưa, Mạnh ca?"


Mạnh Phượng Nham bị hỏi trúng vấn đề gã vẫn băn khoăn từ nãy đến giờ, âm thầm rơi mồ hôi nhưng vẫn cắn răng quả quyết từ chối: "Đừng có mơ!" Đất này ta mở, cây này ta trồng, không lí nào ta lại phải sợ kẻ khác!


Mạnh Phượng Nham một lòng đợi ở đây đã không dưới nghìn năm, lúc này đã nắm được Quân Thành Thu gã hằng mong đợi, sẽ không dễ dàng buông tha. Gã nghĩ Ly Quang cũng được, một lần này gã đem nợ cũ thù mới thanh toán hết một lượt rồi tan xác dưới tay y cũng không có gì hối tiếc!


Nghĩ là làm, Mạnh Phượng Nham sau đó rất nhanh nhẹn đứng dậy, đan hai tay vào nhau trước ngực rồi vung mạnh ra. Một luồng khí áp lan ra đến tận chân trời, đánh vào Quân Thành Thu suýt nữa thì bật ngửa ra sau. Mộng cảnh đã đổ vỡ hơn phân nửa lúc này giống như quay ngược thời gian, từ từ dựng lại. Một lúc sau đã trở về trạng thái nguyên vẹn như lúc đầu.


Quân Thành Thu chán nản nhìn Mạnh Cửu nằm thoi thóp dưới đất, lặng lẽ thở dài.


Mạnh Phượng Nham này chấp niệm quá sâu, chỉ sợ nếu hắn không nói ra được lai lịch của gã cũng đừng mong gã có thể bớt gây khó dễ. Hơn nữa vì sự kiện vừa rồi nên Thiết Tàm Ti đã có đủ thời gian vá những chỗ bị hắn mài mỏng, muốn lại cắt đứt được nó chỉ e không thể trong một chốc một lát được.


Hơn nữa thượng thần cũng nói, gã không phải người xấu, vẫn có thể độ hóa.


Quân Thành Thu thở dài, một bên lo lắng cho thượng thần của hắn một bên âm thầm mài mài Thiết Tàm Ti.


Mà ngay tại lúc này mộng cảnh của Mạnh Phượng Nham cũng đã sửa xong.


Bên dưới vang lên từng tiếng lộp bộp do hạt mưa gõ vào mái ngói nặng nề. Gió lớn nổi lên, rõ ràng là cuối hạ còn chưa vào thu nhưng trận mưa này đã mang theo không ít hơi lạnh thẩm thấu vào tận lòng người. Quán xá ven đường đã sớm dọn hàng, trong chốc lát đường phố vắng tanh. Có bóng người mờ mờ chạy vội trong mưa, có tiếng chó sủa bất an, nhưng tuyệt nhiên không có ai lại nằm chết dí ở giữa đường.


Trạng thái này có thể dùng để phân biệt giữa tuyệt vọng và không tuyệt vọng. Thời điểm Mạnh Cửu mất đi tất cả, không từ miếng cơm manh áo hay người thân, mà còn mất đi cả tôn nghiêm vốn không đáng một xu, y gặp được Tào Thất.


Tào Thất cũng là một thiếu niên đầu đường xó chợ không ai cần như Mạnh Cửu, nhưng hắn lớn hơn Mạnh Cửu một tuổi, cũng có thủ đoạn hơn, thường thường cướp được miếng ăn chỗ nằm của người khác cho nên chưa đến nỗi chật vật như Mạnh Cửu lúc này.


Mà Tào Thất cho đến sau này cũng là một trong những nguyên nhân khiến Mạnh Phượng Nham đi vào con đường thù hằn vạn kiếp bất phục.


Y lật ngửa người lại, hai mắt tối tăm nhìn lên cao. Giọt nước mưa rơi vào trong mắt, chảy xuống vẫn là rơi vào vũng bùn.


Mạnh Cửu từ lúc sinh ra đã được kể rằng y được nhặt từ bãi rác, y là con của một kĩ nữ, nàng không cần y, không ai cần y cho nên y chính là một kẻ không cha không mẹ, so với chó mèo hoang ngoài đường không khác là bao.


Mạnh Cửu khi mới bảy tuổi nghe những lời này vẫn nhẫn nhịn, không phản bác. Vì trong thâm tâm y biết, y không phải là được nhặt từ bãi rác, y cũng có mẹ. Thậm trí trong đầu y vẫn có thể mơ hồ nhớ được dáng vẻ của nàng.


Dáng vẻ bần cùng, mạt hạng, tuyệt vọng.


Mạnh Cửu không nhớ nàng chết khi nào, chỉ nhớ có một ngày nàng đặt y vào trong cái giỏ lót rơm, đặt vào tay y nửa cái màn thầu nhem nhuốc cùng một cái hộp gỗ đen nạm ngà voi trắng, sau đó xách vách chạy đi. Đi mãi vẫn không thấy trở lại.


Có nhiều khi ngồi vất vưởng bên đường cái, Mạnh Cửu vẫn còn ôm hi vọng, biết đâu nàng vẫn còn sống, biết đâu nàng chưa chết?


Nhưng hi vọng của Mạnh Cửu vẫn chỉ là hi vọng, mẫu thân của y đúng là đã sớm mục xương từ lâu.


Mạnh Cửu được một lão khất cái nuôi dưỡng. Lão khất cái lúc nhặt được Mạnh Cửu thì đã gần tám mươi tuổi. Hộp gỗ đen nạm ngà voi trắng không đáng giá mấy xu, hơn nữa lại là di vật của mẫu thân Tiểu Cửu, lão khất cái để y giữ, không đem đi cầm. Lão dựa vào tuổi già mặt dày đi xin khắp thành Phù Vũ này, gắng gượng nuôi được Tiểu Cửu lên sáu tuổi. Sau đó cũng vào một ngày mưa lạnh như hôm nay đoạn trần ra đi.


Mạnh Cửu nhớ, lúc lão khất cái chết, chân trái gãy gập lại thành hai đoạn, trên trán vỡ một mảng lớn, máu chảy ra ào ạt nhuộm đỏ cả áo tơi, nhuộm đỏ cả bánh màn thầu lão đưa cho y. Lúc lão khất cái tắt thở, hai mắt trợn trắng dã, cơ thể như ngọn rơm cọng cỏ đổ xuống chân tường, nhẹ như bấc, không một tiếng động.


Tiểu Cửu mới sáu tuổi, quỳ trong huyết vũ lay lay lão khất cái, hai mắt đã sớm khóc cạn nước mắt, chỉ biết một câu gào lên: "Gia gia, người đừng bỏ ta lại một mình! Ta không muốn một mình!"


Đến khi mặt trời lên sáng rõ, tiểu Mạnh Cửu đã khóc đến đục mờ hai mắt, từ đó về sau trở thành một người nửa mù lòa. Tiểu Cửu dụi dụi con mắt mờ mờ, luồn tay vào dưới nách lão khất cái, dùng hết sức lực toàn thân kéo lê đi. Trên đường cái gặp không ít ánh mắt xỉa xói, thương cảm cũng có nhưng phần nhiều là đều cảm thán.


Phù Vũ thành này lại bớt đi một lão ăn mày rồi.


Tiểu Cửu kéo đến bờ sông thì không cách nào đi tiếp nữa. Vì vậy Tiểu Cửu dùng hai tay nhỏ bé của mình cào đất lên, đắp cho lão khất cái một mô đất.


Tiểu Cửu gối đầu lên mô đất của lão khất cái nằm co quắp một đêm, nước mắt đã cạn từ lâu.


Không còn lão khất cái, Mạnh Cửu không biết làm gì mới có thể được no bụng. Y thất thểu vô định bước đi trên đường cái, mấy lần va vào người ta ngã ra đất còn bị đạp cho vài cái. Ai cũng không muốn nhìn thấy đứa nhỏ hai mắt không sáng, bẩn thỉu lại dặt dẹo nghiêng ngả này. Mạnh Cửu bị đạp quen, nhưng đói thì vẫn không chịu được.


Đến một ngày Mạnh Cửu không nhịn được nữa, ban ngày ban mặt trộm đồ của người ta. Lần đầu đã không trót lọt, hơn nữa mới chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi đói ăn nghiêng ngả, không có bao nhiêu sức lực, vừa chạy mấy bước đã bị người ta túm được.


Tiểu Cửu nằm trên đất, cả người cong lại như con tôm, hai tay vẫn không ngừng ấn đồ ăn vào miệng. Hai má phồng to, nhồm nhoàm nhồi nhét. Người bên trên chỉ nhìn thấy một tấm lưng lộ rõ xương sống của y đang run lên bần bật. Tiểu Cửu một bên chịu đòn đau, một bên cố sống cố chết nuốt màn thầu. Tới khi bị nghẹn trợn trắng mắt, lão bản tiệm trà quán nhìn không lọt mới hô ngừng. Nhưng sau khi lão nhấc vừa gót rời khỏi, quyền cước lại tiếp tục không ngừng rơi xuống trên người y. Đánh tới khi màn thầu bị nghẹn trong cổ đều phun ra vẫn chưa dừng lại.


Mà đợi tới lúc dừng lại, những gì y vừa mới cố nuốt xuống đều đã bị đánh cho nôn ra.


Mạnh Cửu nhỏ như hạt thóc, bị đánh không rõ sống chết, nằm bất động trước trà quán. Lão bản trà quán nhìn không thuận mắt, sai người kéo y đi chỗ khác. Lúc kéo lê trên đường, nhúm tóc thưa thớt của y bị bánh xe ngựa nghiến qua, giật xuống một mảng da đầu. Máu phun ra xối xả, ngay cả bảo vệ trà quán đang kéo y cũng bị dọa cho xanh mặt, vội vã tránh xa y như tà họa. Nắm tóc đó kẹt vào guồng quay, bị đưa đi thật xa.


Mạnh Cửu nằm trên đất, dù đau nhưng cũng không còn đủ sức để hét lên nữa, trợn mắt liền lịm đi.


Có lúc Mạnh Phượng Nham nghĩ, có khi gã nên chết luôn ở đoạn này, chết luôn từ năm gã sáu tuổi thì sau này cũng không có gì đến nỗi.


Nhưng đến nỗi là Mạnh Cửu lại được người ra tay cứu giúp.


Ông chủ Kiếm Môn họ Đăng người phương Bắc, nhân ngày đó đi uống trà bàn thương vụ, lúc ra cửa gặp được một màn này. Lúc đó Kiếm Môn mới bắt đầu dưỡng kiếm khách được một hai năm, vẫn chưa có nhiều sinh lực. Đăng Hoài Thiệu chỉ ngẫm nghĩ mất mấy giây đã kêu người nhặt cái mạng nhỏ của Mạnh Cửu về.


Đối với Mạnh Cửu thành thực mà nói, Đăng Hoài Thiệu là ân nhân cứu mạng cả đời y không được quên. Nhưng số phận vẫn cứ luôn nghiệt ngã, Mạnh Cửu ở Kiếm Môn được nửa năm thì biết được, người đánh chết lão khất cái lúc trước không ai khác chính là họ Đăng này.


Đêm mưa gió bão bùng, lão khất cái một mình lê cái thân già cỗi đi gõ cửa từng nhà trong thành song đều bị từ chối. Khi ấy chỉ còn mỗi kĩ viện và Kiếm Môn còn sáng đèn, tú bà son phấn nồng nặc nhét cho lão khất cái một cái màn thầu xong liền đuổi đi, lúc ra cửa còn ở sau lưng chao vía toán loạn. Lão khất cái giữ chặt bánh bao nguội lạnh trong ngực áo, lại miễn cưỡng lết tới gõ cửa Kiếm Môn.


Nào ngờ ngày ấy không biết Kiếm Môn đang tiếp đại nhân vật nào bên trong, đích thân Đăng Hoài Thiệu đứng ở huyền quan đón khách, vừa nhìn thấy lão khất cái đã giơ chân đạp thẳng.


Lão khất cái bị đá văng ra ngoài mưa, cái thân già tiếp đất vang lên răng rắc tiếng xương kháng nghị. Bánh màn thầu theo đó cũng rơi ra khỏi ngực áo, rơi vào một vũng nước. Lão khất cái hô lên thống khổ, dùng hết sức lực vùng dậy ôm chân Đăng Hoài Thiệu.


Giọng lão hàm hồ khóc lên: "Cầu xin đương gia rủ tình thương, lão không phải tham lam cho mình, thực tình là còn cháu nhỏ đang đợi a đương gia! Mong ngài từ bi..."


Cũng không ngoài dự liệu, Đăng Hoài Thiệu không cần nghe hết đã hất hất cẳng chân, gọi người đánh gần chết lão khất cái.


Mạnh Cửu ở trong con hẻm tối đen như mực, mưa rơi đầy đầu, nhìn rõ một màn này.


Mạnh Phượng Nham cho tới khi đã chết rất nhiều năm, nhập ma đã nhiều năm vẫn còn nhớ cuộc đối thoại ngày đó gã lén nghe được.


"Ha ha, không hổ là lão bản Kiếm Môn, ra tay cũng dứt khoát như vậy. Không biết kiếm khách nơi này có được bản lĩnh này hay không?"


Nam nhân là khách quý của Đăng Hoài Thiệu, vận trường sam màu đen, bước qua người lão khất cái đi vào Kiếm Môn. Đăng Hoài Thiệu cười cười, giang tay mời nam nhân, giọng nói bình thản như không: "Cũng chỉ là một lão khất cái mà thôi."


Dừng một lát lại nói tiếp, "Y sống đến ngần này tuổi vẫn còn lưu lạc ngoài đường xin ăn không phải rất khổ sao? Không bằng sớm chút kết thúc sinh mệnh, sớm siêu thoát."


"Mà cũng không biết kiếp trước đã tạo nên chuyện đại nghịch bất đạo gì, kiếp này mới nên nông nỗi này."


Nam nhân và Đăng Hoài Thiệu đều phá lên cười, vui vẻ đi vào bên trong Kiếm Môn. Cửa ngoài đóng kín, đèn bên trong qua một lúc cũng tắt.


Mạnh Phượng Nham đời này kiếp này không bao giờ quên được Đăng Hoài Thiệu, tới khi gã có được ma lực trong tay cũng đã từng đi tìm Đăng Hoài Thiệu ở dưới hoàng tuyền tính sổ một phen. Đăng Hoài Thiệu lúc ấy đã đầu thai đến mười mấy đời, theo mệnh cách là sẽ sinh ra ở hào môn phú gia, một đời êm ấm.


Mạnh Phượng Nham nào có chịu nổi, gã không hiểu nổi tại sao ác giả không gặp ác báo, tại sao kẻ lòng lang dạ sói không ra gì như Đăng Hoài Thiệu vẫn có thể sống yên ổn như vậy qua bao đời mà không gặp báo ứng!


Mạnh Phượng Nham không cam lòng, gã nhân lúc Ti Mệnh lên Cửu Trùng Thiên bẩm chuyện cuối năm, sửa lại mệnh cách đời thứ mười tám này của Đăng Hoài Thiệu.


Cũng không dám sửa nhiều, vì vốn Mạnh Phượng Nham cũng không phải người có thể nghĩ ra được nhiều thủ đoạn ngoan độc, chỉ viết được một cuộc đời không ra gì, nhà tan cửa nát, mất mẫu thân từ nhỏ.


Mệnh cách đó của Đăng Hoài Thiệu, tên là Nghiêm Phó Bằng.


Mạnh Phượng Nham chỉ có bản lĩnh sửa đến đó, còn đời này về sau Nghiêm Phó Bằng xoay sở thế nào gã cũng không can dự được.


Mạnh Cửu nếm mật nằm gai ở Kiếm Môn chín năm, vì cơ thể quá suy nhược, dưỡng thế nào cũng không ra bắp thịt nên không được nhập vào làm kiếm khách của Kiếm Môn, ngày ngày ở bếp sau làm nô dịch, miễn cưỡng cũng coi như có cơm ăn áo mặc qua ngày.


Mạnh Cửu lúc đó vẫn luôn toan tính đợi một ngày y trưởng thành, có cơ cánh vững chắc nhất định phải quay lại báo thù cho lão khất cái. Nhưng không đợi y toan tính được chu toàn, Đăng Hoài Thiệu đã lại 'đắc tội' với y.


Nhân ngày đó vào dọn dẹp phòng nghỉ của ông chủ Đăng, Mạnh Cửu phát hiện ra một vật vốn thuộc về y đã bị mất bấy lâu nay.


Chính là cái hộp gỗ đen nạm ngà voi kia.


Cái hộp gỗ đen nạm ngà voi kia thì không có gì hiếm lạ nhưng lại được Đăng Hoài Thiệu trọng dụng, cất đồ vật quý báu của gã ở bên trong.


Lúc Mạnh Cửu cướp cái hộp đi cũng không để ý xem bên trong có gì, chỉ trực tiếp cầm lấy cái hộp, sau đó chạy thục mạng.


Ai mà biết cái hộp đó là di vật của mẫu thân y, nói ra ai tin chứ? Khất cái bị đánh gần chết bên đường còn có vật gì mang theo người được? Ai cũng đều cho rằng Mạnh Cửu ăn cháo đá bát, cướp trân bảo vàng bạc của ông chủ Đăng, bị đánh cũng đáng lắm.


Mạnh Cửu bị đánh mà còn không giữ được di vật của mẫu thân, uất ức nghẹn ở ngực khiến y không thở nổi, chỉ biết nhìn lên trời mà nghẹn ngào khóc.


Mệt cho Mạnh Cửu có thể nghĩ ra được chuyện trả thù lúc này.


Y nguyên bản vốn là một kẻ luôn ở thế yếu hèn hơn, chỉ biết cúi đầu, chỉ biết nhẫn nhịn. Tới khi không nhịn được nữa ắt là cầm dao giết người.

Bình Luận (0)
Comment