Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 27

Văn Lược đương nhiên sẽ không đem bộ dáng An Trình Điển cho vào mắt. Hắn không có ham mê dạng này.

Bất quá nhìn mặt An Trình Điển có điểm hơi hơi hồng, trong lòng vẫn có một chút cảm xúc, mặt An Trình Điển mặc dù bị đốt hồng, nhưng mà… nội tâm lạnh băng của Văn Lược đã bị hòa tan một chút, chính là từ lúc xướng ca ở quán ăn.

Hẳn là không có ai biết, thời điểm người mẫu Tần Thấm còn chưa đủ nổi tiếng, thời điểm siêu sao Văn Lược còn chưa đủ nổi tiếng, họ đã từng hợp tác qua. Khi đó Văn Lược cũng bất quá chỉ mười tuổi, ngây ngô tựa như một quả khế chưa chín. Bài hát kia hắn hướng Tần Thấm xướng ca, hắn sống đến hiện tại chưa có gì gọi là thâm tình. Bất quá thời điểm màn kia bị hậu kỳ cắt ghép, bị cắt nối biên tập thực hoàn hảo, bài hát chỉ cắt khúc đầu, cộng với đối thoại của hai người cũng đến hai phút. Phối hợp diễn chính là phối hợp diễn trong phim tình yêu cũng không thể có được.

Sau này trở thành sự phức tạp của hắn, trước đây ngây ngô gặp may hiểu biết Tần Thấm, hắn đối mặt với nữ nhân minh tinh khác lại không có cảm giác. Dù sao người trải qua một lần đều không có khả năng quay lại sự thuần khiết trước kia, chính là hắn. Văn Lược nhìn thấy quá nhiều người như vậy, cho nên hắn cực lực cam đoan chính mình chấp nhất, vậy đại khái cũng là nguyên nhân tại sao hắn có bộ dáng hiện tại đi!

Không có ai biết hắn vì cái gì vẫn hát bài hát này, ngay cả Vệ Sanh, khi đó Vệ Sanh còn chưa phải người đại diện của hắn. Chính là, An Trình Điển như thế nào biết được.

Đúng dịp cũng sẽ không trùng hợp như vậy đi!

“Làm sao cậu biết tôi sẽ hát bài kia?” Văn Lược không có giãy dụa mà là nhìn vào mắt An Trình Điển, không trừng mắt như mọi khi.

“An Trình Điển chân mày cau lại, nở nụ cười, “Tôi đoán!”

Lừa ai? Văn Lược bất mãn, trên thế giới nhiều bài như vậy, như thế nào chọn đúng bài này?

“Cậu còn biết cái gì?” Văn Lược truy vấn.

An Trình Điển không chịu nói. Cùng “Hẳn là không ai biết” của Văn Lược khi xuất ra, hắn cũng có đoạn “Hẳn là không ai biết”. Hẳn là không ai biết thời điểm trước khi An Trình Điển nổi tiếng, hắn đã từng đóng vai quần chúng cho một bộ phim, chỉ là một nhân vật đánh tương du, màn ảnh cũng chỉ nhoáng lên một cái liền qua, nhưng cũng bởi vì để diễn cùng người kia hắn quyết định tiến vào làng giải trí.

“Cậu tin hay không, tôi hiểu biết cậu so với cậu biết còn muốn nhiều hơn!” Mắt An Trình Điển có điểm mở không được.

Phải là vừa mới mắc mưa cùng uống thuốc, hiện tại liền hiệu quả, hắn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

“Buông tay đi!” Văn Lược có điểm vu tâm không đành lòng, lại phát hiện đối phương cho dù phải ngủ, cũng còn gắt gao cầm tay hắn, “Cậu giữ chặt như vậy làm gì? Cẩn thận tôi đè chết cậu!”

“Bởi vì, tôi yêu cậu nha!” An Trình Điển thì thào nói xong, mắt chậm rãi nhắm lại.

Mặt Văn Lược bởi vì câu này liền đỏ, nhiệt độ thân thể hắn khẳng định có khi đã vượt qua An Trình Điển, bất quá cũng rõ ràng cảm nhận được người An Trình Điển bắt đầu nóng lên, loại thời điểm này người biết chăm sóc cũng sẽ đắp chăn lên cho hắn để vã mồ hôi thì tốt rồi. Chính là người này tựa hồ còn □. Đành phải vậy, Văn Lược thô lỗ giãy dụa, An Trình Điển liền cảnh giác mở mắt. Tay chính là tăng thêm độ mạnh, Văn Lược không hiểu, một người đang bệnh như thế nào khí lực vẫn còn lớn như vậy.

“Tôi cũng không thể nằm đè lên người cậu đi!”

Văn Lược bất đắc dĩ, giây tiếp theo mắt liền thẳng, An Trình Điển lộ ra ánh mắt mê ly, cắn môi, đôi mắt trông mong nhìn hắn, vẻ mặt kia thật kinh thế hãi tục. Văn Lược cảm thấy được bây giờ nếu hắn không chụp biểu tình này thì liền thực có lỗi với bản thân, đồng thời về sau còn có thể lấy ra uy hiếp An Trình Điển. Nghĩ như vậy liền làm, cố sức rút ra một bàn tay, sờ lấy điện thoại chiếu mặt An Trình Điển đè xuống chụp một phát.

An Trình Điển cũng không để ý hắn, chính là gắt gao bắt lấy tay kia của Văn Lược.

An Trình Điển lúc này tựa hồ không có loại lực sát thương bình thường, còn có bộ dáng tương phản như bất lực, cũng lộ ra sự chấp nhất vốn có, gắt gao cầm lấy tay kia nửa điểm cũng không buông, còn trực tiếp kéo đến ngực mình. Tư thế hai người càng thêm quỷ dị. Văn Lược thực mất hứng nhìn chằm chằm mặt An Trình Điển, đả khởi ý xấu.

“Cậu thật sự không buông tay?”

An Trình Điển cắn môi lắc đầu, miệng hơi hơi lộ ra thần tình ủy khuất. Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây? Một cái cảm mạo nho nhỏ mà thôi, trong người đã thay đổi?

Được rồi! Việc đến giờ phút này, đừng để chứng cớ lưu lại, hôm nay coi như là một ngày kinh thế hãi tục đi. Cho nên đầu tiên chính là muốn đem cái người biến thái quái lực này dựng lên. Văn Lược muốn dùng đòn sát thủ.

Mặc dù có điểm xấu hổ, còn có chút thực xin lỗi chính mình. Nhưng Văn Lược vẫn dắt cổ đem miệng mình ba khắc hơi hơi chạm đến trên môi An Trình Điển.

Ý nghĩ thực không tỉnh táo, hoàn toàn không có ý thức sẽ bị lây bệnh, cơ hồ bản năng ấn ót Văn Lược xuống hôn. Văn Lược nguyên bản chính là hôn một chút lừa đối phương buông tay ra, liền đứng dậy. Không ngờ sự thế khó liệu, bị người hôn trộm, cư nhiên còn có thể ấn hắn xuống hôn sâu, Văn Lược cho dù hôn nữ minh tinh trong làng giải trí hơn phân nửa cũng chưa từng bị hôn đến đầu óc choáng váng như vầy.

An Trình Điển trong họng mang theo tia chua xót, Văn Lược chỉ chìm duy nhất bên cạnh câu “Cảm mạo sẽ lây bệnh” rồi liền mất đi lý trí. Có đôi khi hôn môi ẩn chứa một tác dụng rất lớn, cho dù là sắt thép cũng có thể hòa tan.

Không nhớ rõ khi nào bị người xoay đặt ở dưới thân, cũng không nhớ rõ tay mình khi nào đặt ở sau lưng đối phương, một tay bắt dược cũng không tự biết.

Văn Lược tuy rằng thủ thân như ngọc, nhưng dù sao cũng là nam tính bình thường, từ khi quay phim cùng An Trình Điển ở một chỗ, hắn còn chưa từng giải quyết qua, cho dù là sáng sớm sinh lý tự nhiên cũng không dám ở trong phòng vệ sinh giải quyết, vạn nhất bị An Trình Điển phát hiện, y nhất định sẽ bắt lấy nhược điểm này mà cười nhạo hắn.

Nhưng nghẹn lâu thủy chung đối thân thể đều không tốt, An Trình Điển tuy rằng đầu mơ màng, nhưng thủ hạ nửa điểm cũng không bị cảm mạo làm giảm đi uy lực, dễ dàng kéo đai lưng Văn Lược, trong lúc hôn môi cởi quần hắn, hai tay liền hướng đùi đối phương vuốt xuống, động tác rất nhẹ và ôn nhu. Văn Lược phối hợp nâng chân lên, đầu bản năng ngưỡng ra sau. Nằm ở trên giường mềm nhũn, thoái mái đến mắt mở không ra, tay cũng không an phận hướng đối phương sờ soạng.

Người ở trên hôn đi xuống, sau đó cầm bộ vị, Văn Lược chau mày, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc.

Đối phương động tác thật nhanh, Văn Lược có thể lâu lắm không phát tiết, chỉ chốc lát liền…

“Ha hả…” Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo.

Văn Lược lập tức liền thanh tỉnh , tuy rằng chính hắn cũng hiểu được có điểm mất mặt, nhưng loại sự tình này tại sao có thể bị người cười nhạo. Mặt còn có chút đỏ ửng lúc sau liền đen, vội vàng chụp lấy y phục mình, mới phát hiện quần cư nhiên đã bị cởi một nửa, vội vàng kéo quần, thao tác bận rộn. An Trình Điển lại một tiếng cười nhạo, Văn Lược vội vàng hướng bên giường chạy.

“Biến thái!” Văn Lược thẹn quá thành giận đá An Trình Điển một cước, tầm mắt liền thấy địa phương kia dựng thẳng tắp.

An Trình Điển có điểm vô tội nhìn nơi đó của mình, nhìn nhìn lại Văn Lược, vẻ mặt vô tội cùng đáng thương, “Tôi sẽ nghẹn chết.”

Mặt Văn Lược đã muốn không thể dùng từ đen hình dung, hẳn là dùng da đen nhẻm để hình dung. Bất quá loại sự tình này, hắn rốt cuộc không để ý, vừa mới nãy hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí, hắn càng thêm không có quyền nói gì.

“Tiểu Lược!” An Trình Điển phát ra thanh âm thấp mỉm cười.

“A!” Văn Lược chột dạ xấu hổ vừa nãy chính mình còn nằm ở nơi đó hưởng thụ sự hỗ trợ của đối phương, bây giờ lạnh lùng là có điểm quá phận đi.

“Giúp tôi!” An Trình Điển nguyên bản vừa quỳ vừa ngồi trên giường hướng Văn Lược.

Văn Lược còn đang cùng lý trí đấu tranh, giúp hắn không?

Như vậy sao được?

Có cái gì quan hệ dù sao cũng là nam nhân, hỗ trợ nhau giải quyết cũng là bình thường thôi!

Dựa vào cái gì nha!

Hắn vừa mới giúp ngươi nha!

Kia mặc kệ, đó là do hắn tự nguyện!

Nhưng hắn là người bệnh!

Người bệnh thì sao? Ta còn bị hắn cười nhạo!

Giãy dụa đến giãy dụa đi, An Trình Điển nghiêng đầu ở khóe miệng hắn hôn một cái, thanh âm ôn nhu, “Tiểu Lược!”

Văn Lược cảm thấy hành động của nam nhân này thật sự tốt quá, ngay cả hắn cũng không thể chống cự, tay liền nhận mệnh đưa qua. Hắn đời này chỉ sợ đều không nghĩ tới một ngày hắn lại giúp nam nhân khác giải quyết vấn đề.

Đời này chỉ sợ cũng không có biện pháp quên đi xúc cảm, thật sự vừa giận lại còn…. lớn! Còn… lâu!

Mẹ nó!

Thời điểm Văn Lược cơ hồ bạo phát, người nào đó rốt cuộc phóng ra.

Văn Lược trên cơ bản là vung tay nhảy xuống giường chui vào WC, chà chà rửa rửa vô số lần mới đi ra. Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn nảy sinh năng lực thừa nhận sự vật mới.

An Trình Điển lần này thật sự đang ngủ, trên giường một mảng hỗn độn, nghĩ đến nguyên nhân làm giường hỗn độn,  mặt Văn Lược bắt đầu bốc hỏa như lên cơn sốt.

Không phải là bị cảm đi! Sờ sờ trán mình, độ ấm của thân thế cũng giống như vầy, phải là thẹn thùng.

Thẹn thùng con khỉ nha!

Văn Lược rất không thích, đem mình bọc bên trong ổ chăn. Ở trong chăn rụt một hồi, lại cảm thấy không cam lòng, hắn hiện tại hoàn toàn bị An Trình Điển đùa giỡn nha, không cam lòng, không cam lòng.

Hắn muốn báo thù! Nói đến báo thù, hắn vừa mới nãy có chuyện cần làm lại chưa có làm.

Văn Lược cười lạnh theo ổ chăn đi ra, trên mặt đất tìm nửa ngày tìm được di động của mình, sau đó chỉnh đến chế độ chụp, đem An Trình Điển nằm úp sấp trên giường lật lại, ngực cư nhiên còn dính giấy vệ sinh.

A a a a ! Văn Lược muốn điên!

Nhanh chóng xử lý tốt hiện trường, sửa sang lại hoàn toàn không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, sau đó cầm di động lên, “tách tách” ngay mặt một tấm, bên trái một tấm, bên phải lại một tấm.

Thu phục!

Có cái này, về sau sẽ không sợ cậu ở trước mặt tôi làm càn nữa! Nói lầm bầm, Văn Lược thỏa mãn đem chăn đắp lên cho An Trình Điển, nghĩ nghĩ cảm thấy như vậy không vệ sinh, lại chạy vào WC lấy khăn xả nước nóng đem tới lau cho hắn một lần, nhìn phía sau lưng thương di, khẽ cắn môi, rồi lại chạy đến giúp hắn thượng một lần dược, cuối cùng Văn Lược thoải mái chạy về giường mình. (ngoan quá :”>)

Thích nha!

Hết chương 27
Bình Luận (0)
Comment