Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Tham ban: đến công ty/phim trường..v.v.. tham quan, dò xét)

Quả nhiên ngày hôm sau báo chí đưa tin: Văn Lược VS An Trình Điển, ai mới là nam diễn viên xuất sắc nhất?

Trên internet cũng rất huyên náo, hai cộng đồng fan đều làm ầm ĩ lên, cũng đến hơn vài ngày.

Văn Lược trong lúc ghi hình nhìn thấy những thứ này trên các quầy báo nhịn không được nở nụ cười, cái gì cũng có, nói hắn cùng An Trình Điển tuy rằng quan hệ cá nhân không tồi, nhưng trong công việc lại không chút lưu tình, sau đó còn đề ra những ví dụ, tỷ như những vai diễn vốn ra là của Văn Lược lại bị An Trình Điển cướp đoạt, hoặc là Văn Lược đoạt vai nam chính của An Trình Điển, điều kỳ quái nhất là nói giải thưởng mà An Trình Điển đoạt được nguyên bản là thuộc về Văn Lược.

Nếu không phải mình là đương sự, Văn Lược đều tin đây là sự thật.

Bất quá so với ngày hôm qua nóng nảy, tâm tình Văn Lược hôm nay đã sớm bình phục, hắn cùng An Trình Điển đều bề bộn nhiều việc, trừ bỏ ngày đầu tiên gặp mặt, sau đó cũng chưa từng đụng qua, cho nên mới nói dù An Trình Điển muốn khiêu khích hắn, cũng chưa chắc là chuyện dễ dàng.

Người thành công cũng tốt lắm, rất bận rộn.

“Tất cả mọi người tới đây một chút, An Trình Điển đến tham ban, đều mang đồ ăn đến cho mọi người.” Đạo diễn bỗng nhiên cầm loa hướng mọi người quát.

“Ai tới tham ban?” Văn Lược không nghe rõ thanh âm hướng tiểu trợ lý bên người hỏi.

“An Trình Điển nha!” Tiểu trợ lý hướng đám người tiếu a a chạy tới.

“Hắn tới làm gì?” Văn Lược nhíu mày, ánh mắt hướng phía ngoài nhìn ra, có một xe màu trắng đậu ở chỗ đó, hắn nhận ra đó chính là xe riêng của An Trình Điển, cư nhiên vẫn là tự mình tới.

An Trình Điển đến tham ban vẫn là mang theo cái loại điểm tâm đắt tiền, tổ kịch cùng mọi người nhìn đến thật vui vẻ, Văn Lược không đi qua, này là cho không cũng biết lương tâm hắn là muốn lấy điểm, đã chơi một ngày, lại bị mùi hương phiêu phiêu thơm như vậy câu dẫn, hắn đi ra ngoài.

Đang ngồi suy nghĩ, bỗng nhiên có một thực hạp đưa đến trước mặt hắn.

“Cám ơn!” Văn Lược không khách khí tiếp nhận, đồ vật tới tay, nhìn lại cư nhiên chính là An Trình Điển, vội vàng khách khí đáp lại một câu cám ơn.

“Đừng khách khí! Tôi chính là cố ý đến đây tham ban vì cậu nga.” An Trình Điển nói chuyện rõ ràng là biết có vấn đề.

Người khác không biết, hai người bọn họ đều tự còn có thể không biết, quan hệ của bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không tính, làm sao có thể vì nhau mà đến tham ban? Đánh chết Văn Lược hắn cũng sẽ không tin.

Vấn đề là, An Trình Điển nói như vậy nhưng Văn Lược hoàn toàn không đáp lại, chẳng lẽ phải hướng đối phương bắt tay rồi xưng huynh gọi đệ? Bạn tốt cũng là phải xem ánh mắt, An Trình Điển người này, Văn Lược vừa thấy chỉ biết người này cùng mình không phải cùng một loại, từ đâu đến đây làm bằng hữu?

“Như thế nào? Không tin?” An Trình Điển cao lớn đứng ở trước mặt Văn Lược, trên cao nhìn xuống chính là chiếm hết tiện nghi.

Văn Lược vẫn nâng đầu nói chuyện, hắn ngại nhức đầu, liền thành thành thật thật gật gật đầu.

“Chúng ta là bạn tốt mà! Đến tham ban cũng thực tự nhiên nha, cậu làm gì phải bày ra bộ dáng tự mình đa tình a!” An Trình Điển ngồi chồm hổm, bảo trì ánh mắt nhìn thẳng.

Văn Lược giương mắt nhìn nhìn An Trình Điển, cúi đầu tiếp tục ăn. Hắn rất muốn nói chính An Trình Điển mới là tự mình đa tình, nhưng trong miệng còn bị nhét đầy thức ăn của người ta mang tới, cái miệng thiệt nhỏ nha!

“Bạn tốt!” An Trình Điển bỗng nhiên chìa tay xoa mái tóc của hắn, cười đến da mặt thật dày a.

“Đủ rồi!” Văn Lược đẩy tay An Trình Điển ra, nuốt thức ăn, lầm bầm nói, “Tôi khách khí nói một câu như vậy, cậu có tất yếu hay không để ý?”

Nguyên bản là những câu chất vấn, bởi vì trở ngại đồ ăn, nói ra cư nhiên có cảm giác mới lạ, sao lại giống như bạn bè trách cứ.

“Ân..” Văn Lược bị nghẹn, An Trình Điển liền mở bình nước đưa qua bên miệng hắn, “Có chuyện gì từ từ nói, tôi đến tham ban cũng không phải mang theo suy nghĩ vì cậu mà tới.”

Văn Lược nháy mắt cảm thấy chính mình bị sự khiêm nhường này đập chết.

“Tôi lái xe đi qua nơi này, liền thuận tiện đến xem!” An Trình Điển thật thà nói, “Tuy rằng không phải cố ý đến tham ban vì cậu, nhưng tuyệt đối là tới tham ban thuận tiện đến thăm cậu.”

Vì lý do này, Văn Lược sau đó đứng dậy đem ghế tặng cho hắn, dù sao người ta cũng là khách.

“Mặt trời lớn như vậy, cũng không có được cái ô!” An Trình Điển nhíu nhíu mày, sau đó thật tự nhiên đem nón trên đầu mình đội lên cho Văn Lược.

Văn Lược quay phim lần này là cổ trang, chính là một đại hiệp đỉnh đỉnh đẹp trai, An Trình Điển đem nón đội lên đầu hắn thật sự che đi không ít nắng, nhưng là hắn nhìn đến cách đó không xa, hóa trang cùng trợ lý đều cười thành một nhóm. Hắn hồ nghi lấy điện thoại của mình ra nhìn! Kỳ thật tạo hình nói chung cũng không phải là sắc nét,mũ trên đầu đều có thể rớt.

Chỉ nghe thanh âm tách tách, Văn Lược xoay người, An Trình Điển đã đem đồ vật này nọ bỏ vào trong túi.

“Lấy ra đi!” Liên quan đến mặt mũi, Văn Lược thật không thỏa hiệp.

“Cái gì?” An Trình Điển còn đang giả ngu.

“Di động!” Văn Lược nhìn chầm chằm túi quần của đối phương, tính đàm phán một chút.

“Ai nha, nếu cậu muốn xin số điện thoại của tôi cứ nói thẳng, tôi sẽ nói cho cậu!” An Trình Điển đại khái tránh đi chủ đề thật sự, nói dối nhưng mặt cũng không đỏ.

“Ai muốn số điện thoại của cậu, tôi nói là muốn ảnh chụp!” Văn Lược cảm thấy được mình cùng người kia hoàn toàn không có biện pháp khai thông, “Cậu ít giả bộ đi, cậu có phải hay không chụp ảnh của tôi rồi phát tán lên mạng giễu cơt tôi?”

“Ai nha, ra chỉ là ảnh chụp mà thôi, cậu muốn, tôi cũng có thể cho cậu ảnh chụp của tôi nha!” Dứt lời An Trình Điển liền không biết xấu hổ lấy điện thoại của Văn Lược, tách tách một tiếng tự chụp mình.

Quá trình là nhanh và chuẩn, lúc đưa trở về còn nhanh chóng nhập số điện thoại của mình lưu vào, đồng thời lấy máy gọi qua cho mình, một loạt động tác cũng thật thành thạo dường như đã luyện tập qua.

Văn Lược thất thần bị cưỡng chế có số điện thoại của An Trình Điển trong máy, bất quá hắn thật sự không muốn số điện thoại của An Trình Điển.

“Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi!” Mặc dù bị thất thần, Văn Lược cũng sẽ không quên còn hình mình trong điện thoại của người kia. Hắn cũng không muốn đối phương nắm được nhược điểm của mình.

An Trình Điển vỗ vỗ túi quần của mình còn lộ ra một cái biểu tình, tựa như muốn nói, nếu cậu muốn thì tới cướp đi nha!

Văn Lược không dễ dàng như vậy bị đánh lừa, liền đem mũ của An Trình Điển ném xuống đất. Khí lực mãnh liệt làm An Trình Điển giật nảy mình, Văn Lược dám thẳng lăng lăng tiến đến, sau đó hai người chính là cậu phác tôi thiểm (cậu nhào tới tôi né), cậu thiểm tôi phác.

“Cái kia…” An Trình Điển tay dưới chống cự rất kiên cường nha, nhân lúc Văn Lược trên người hắn ‘sờ tới sờ lui’ không lay được, chính là càng sờ vị trí càng hạn chế, hắn mỉm cười giữ chặt tay của Văn Lược, “Cậu tiếp tục sờ xuống nữa, tôi sợ sẽ không giữ được.”

“Cái gì?” Văn Lược sửng sốt một chút, thẳng đến khi tay bị cầm thật chặt, nơi vừa nãy bị tay sờ qua liền truyền đến cảm xúc thật rõ ràng, hắn cũng biết An Trình Điển nói cái gì, hai chữ ‘biến thái’ rất biết kiềm chế không nói ra. Bất quá sắc mặt cũng là hoàn toàn không có biện pháp che dấu sự xấu hổ.

“Nam nhân thôi! Tiểu hài tử lúc ba tuổi bính bính cũng là phải nâng cái đầu kính cái lễ!” (Câu này ta giữ nguyên QT vì ta không hiểu ;  Đại khái cũng chỉ có An Trình Điển mới có thể đem tình huống xấu hổ này mà nói chuyện một cách đàng hoàng, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi cũng rất thản nhiên mà đối diện Văn Lược.

Văn Lược cũng không phải mặt dày, đặt mông ngồi trở lại cái ghế lúc nãy cho An Trình Điển mà tính toán, nhìn cũng chẳng muốn nhìn tên vô lại này.

“Cậu đối xử với người tới thăm cậu như vậy sao?” An Trình Điển đứng trước mặt Văn Lược gắt gao theo dõi hắn, còn kém không trực tiếp nhìn Văn Lược.

“Phải bắt đầu!” Văn Lược thình lình bỏ lại câu nói, hướng phía nhân viên hóa trang đang tìm mình đi đến.

Đợi cho hắn hóa trang xong, vừa lúc nhìn thấy trợ lý của mình mang theo An Trình Điển đi vào, hắn nhướng mày, khó chịu nhìn An Trình Điển trước mặt, “Cậu như thế nào vào đây được?”

“Đạo diễn nói khách mời hôm nay là hắn!” An Trình Điển còn chưa kịp mở miệng, trợ lý đã nói rồi.

“Khách mời?”

Theo Văn Lược biết trong kịch bản không có nhân vật khách mời, ít nhất theo hắn biết đến hiện tại cũng không nghe đạo diễn nói qua có khách mời, hơn nữa nếu nói An Trình Điển là khách mời, ít nhất trước khi ghi hình cũng phải bốn phía tuyên truyền rồi đi!

“Ân! Tiểu Lược, cậu không phải hy vọng muốn cùng tôi diễn xuất sao?” An Trình Điển vỗ vỗ bả vai Văn Lược, “Nguyện vọng của cậu, tôi nhất định sẽ cố gắng làm cậu thỏa mãn!”

“Ghê tởm!” Văn Lược hung dữ gạt tay hắn ra, đi nhanh ra khỏi phòng. Trở lại hiện trường, đạo diễn vỗ vỗ bả vai Văn Lược, “Cám ơn cậu nha, Văn Lược.”

Văn Lược không biết câu cám ơn này vì đâu mà đến, cảm thấy được có điểm kỳ quái, thẳng đến khi An Trình Điển nghênh ngang từ phía sau đi ra, hắn cuối cùng hiểu được, người kia nhất định là nói với đạo diễn là mình kì vọng.

“An Trình Điển cậu thật là người bạn tâm giao nha!”

“Vì Tiểu Lược thôi, tôi nhất định phải cổ động, dù sao hôm nay tôi cũng rãnh.” An Trình Điển cười cười, mặc quần áo cổ trang thật dễ nhìn, càng thêm đẹp trai, bộ dáng tóc dài phiêu phiêu cùng với lúc trước thực nhìn không giống lắm, trừ bỏ đẹp trai còn mang theo một chút tà mị, nguyên nhân chắc là vì bản tính của hắn. Văn Lược chợt nhớ tới, An Trình Điển từ trước tới giờ đều không có đóng qua phim cổ trang.

Cho nên, này tính…. là lần đầu tiên?

Không xong!

“Dù sao tôi cũng chưa từng đóng qua phim cổ trang, nên đây thật mới mẻ! Lần đầu tiên nên chắc Tiểu Lược sẽ mệt, ha ha..” An Trình Điển không hề tự biết nói xong, một tay vuốt tóc dài quyến rũ của mình còn hướng Văn Lược liếc mắt đưa tình.

Văn Lược chịu không chịu nổi liền quay lưng lại cho trợ lý sửa sang lại quần áo. Đạo diễn cùng nhân viên công tác ở đây đều cảm thán, quan hệ của hai người thật sự tốt nha! Tốt đến mức chỉ là khách mời cũng không chút do dự đáp ứng nha! Đại minh tinh vô luận là lần đầu tiên thì cũng đều có mánh lới nha! Đạo diễn cùng sản xuất mặt cười đến hiện nếp nhăn.

Khách mời là An Trình Điển cũng chỉ mới vừa thêm, cho nên thừa dịp lúc Văn Lược đang trang điểm, đạo diễn bọn họ đã muốn thương lượng, An Trình Điển đóng vai quý nhân của Văn Lược.

Cho nên hôm nay kịch bản cũng đổi thành Văn Lược lẻ loi xâm nhập nội bộ địch nhân nghĩ cách cứu viện nữ nhân vật chính, mà ở bên trong gặp phải cường đạo chính là An Trình Điển, đang lúc ẩn nấp thiếu chút nữa bị phát hiện cũng là do An Trình Điển giúp mới thoát, sau đó An Trình Điển quyết định dốc toàn lược giúp Văn Lược, thế cho nên hy sinh tính mạng.

Nói cách khác An Trình Điển hôm nay phải phụ trách giúp Văn Lược nghĩ cách cứu mỹ nhân, cuối cùng chết trong tay địch nhân, vẫn là vì Văn Lược mà chết.

“Còn là quý nhân sao, nhanh như vậy liền chết!” Văn Lược sau khi nghe đạo diễn nói xong liền hướng phía sau muốn nôn.

“Đúng vậy, vì cậu mà chết!” Đạo diễn cư nhiên còn tâm tình tốt để nói giỡn.

“Ân, tôi thích ý tưởng này!” An Trình Điển hướng đạo diễn giơ ngón tay cái.

Văn Lược bạch liễu tha nhất nhãn (lườm hắn 1 cái), kịch bản mới bị sửa vừa nãy. An Trình Điển chủ yếu thêm lời thoại một câu, Văn Lược cũng bỏ thêm một câu, còn lại đều xem An Trình Điển phát huy.

“Ta An Mỗ, trước đây chưa từng làm chuyện tốt, không thể tưởng tượng trước khi chết lại có cơ hội làm chuyện tốt, cả đời này như vậy đã đủ, đã đủ!” Câu này là An Trình Điển.

“Ta cùng ngươi bất quá chỉ mới quen biết nhau vài canh giờ ngắn ngủi, cũng đã có qua giao tình, nếu có kiếp sau ta nhất định dũng tuyền cùng báo.” Câu này là Văn Lược.

Xem ra trong lòng Văn Lược không tồn tại tính toán, rất a-xít pan-tô-te-nic.

Đạo diễn không nhìn đến ánh mắt của hắn, đại khái ở hiện trường giải thích một chút về nội dung kịch bản, mà bắt đầu.

Lo lắng đến lịch trình của An Trình Điển, cho nên hôm nay toàn bộ nhân viên đều vay quanh hắn chụp hình, tranh thủ một lần. Bởi vì là phim võ hiệp nên cảnh đánh võ ắt là không thể thiếu, Văn Lược vẫn đều là đi văn nhã lộ tuyến (bước đi tao nhã), chỉ đạo võ thuật hướng dẫn động tác cho hắn cho tới bây giờ đều là mỹ trội hơn công kích. Mà An Trình Điển cùng Văn Lược thì rất tương phản, vừa ra phim trường cả người hương vị cường thế cứ thế khuếch trương, cho nên chỉ đạo võ thuật thực hưng phấn giảng giải động tác cho hắn, nhanh và mạnh nhưng cũng đầy căng thẳng. An Trình Điển quay rất nhiều phim hành động, cho nên bắt đầu rất nhanh, phải tập cho đến khi chính mình nhuần nhuyễn và phù hợp với võ hiệp.

“An Trình Điển không hổ danh là ảnh đế nha!” Vệ Sanh không biết lúc nào đã trở lại, đứng ở bên cạnh Văn Lược nhìn An Trinh Điển ở bên ngoài.

“Ân!” Văn Lược hừ một tiếng, không thể nói được lời nào.

Nếu An Trình Điển chính là có hào quang mà thân hình cũng cân đối thì thôi đi, trong lòng hắn thật hoàn hảo nhịn một chút, nhưng mà cái thân hình kia lại trang bị không ít đồ vật này nọ.

“Khó có thể mời được một ảnh đế làm khách mời cho người ta, có tâm nha!” Vệ Sanh hàm ý nhìn Văn Lược.

“Anh nhìn tôi để làm gì? Anh cũng sẽ không phải tin tưởng tôi cùng hắn là bằng hữu tốt nên hắn mới đến làm khách mời đi!” Hiện giờ đối với ngoại nhân Văn Lược ngay cả giải thích cũng lười, không nghĩ tới Vệ Sanh lại bị công phu của tên kia làm thành như vậy.

“Tôi là chưa nói, nhưng sự thật dường như chính là như vậy!” Vệ Sanh bất đắc dĩ, cùng An Trình Điển quan hệ tốt có thể xấu mặt sao?

Văn Lược không chịu nói nữa, vì tức giận người kia, ngay cả Vệ Sanh cũng không thèm để ý.

Bên kia chỉ đạo võ thuật vừa xong, hắn cũng nên ra phim trường.

Hết chương 3

Bình Luận (0)
Comment