Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 34

Sáng sớm, thời điểm Văn Lược mở to mắt, sửng sốt nửa ngày, trong không khí trừ bỏ hương vị đồ ăn khuya, còn có một cỗ hương vị làm cho người ta thẹn thùng. Hắn gian nan nâng cánh tay lên, đau nhức rớt trở lại giường. Quay đầu vừa thấy, trên gối đầu cư nhiên còn có người. Văn Lược rất lãnh tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó ở trong lòng yên lặng đếm tới ba, tái mở mắt ra.

“Không phải là mơ!” Răng nanh Văn Lược bắt đầu run run, xương cốt trong thân thể bắt đẩu nhảy lên, này nếu không phải mộng…

Tối hôm qua lăn lộn lại bị người đặt dưới thân..

Tối hôm qua kêu không phải người của mình…

Ngay cả địa phương khó có thể mở miệng cũng bị người ta dùng…

Chính là hắn!!

Văn Lược không thể bình tĩnh, nếu hiện tại trong tay hắn có bả đao, nhất định liền đưa tay chém qua, chính là hắn không có, nhưng hắn có tay có chân, lúc này nhấc chân sẽ đá.

“A!” Khó có thể nói rõ đau đớn! Mặt Văn Lược đều vặn vẹo. An Trình Điển bên cạnh liền bừng tỉnh, thân thủ còn ôm Văn Lược, miệng không ngừng hỏi, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Văn Lược nguyên bản mặt còn vặn vẹo lập tức bừng tỉnh trở lại, chuyện tối ngày hôm qua Văn Lược nhớ rất rõ ràng, hắn sau khi làm được một lần tiếp tục làm thêm nhiều lần nữa.

Tên cầm thú này, sớm chỉ biết hắn biến thái, không nghĩ tới sẽ biến thái như vậy.

“Làm sao vậy? Đau sao?” An Trình Điển khẩn trương ôm Văn Lược sờ tới sờ lui, sau đó nhìn mắt Văn Lược, biểu tình hơi hơi bất an, “Thực xin lỗi, tôi tối hôm qua có điểm…”

Là có điểm sao? Văn Lược mắt lé trừng An Trình Điển cự tuyệt cùng hắn nói, ngực bị một cỗ khí chặn rất lợi hại, suyễn đều suyễn không ra.

“Như thế nào không nói?” An Trình Điển càng phát ra khẩn trương.

Văn Lược cương thân thể nằm ở đây, rõ ràng ngay cả mắt cũng không đảo. An Trình Điển kinh hãi, thanh âm đều đi theo nói lên, “Làm sao vậy, đây là làm sao vậy?”

Văn Lược quật cường vẫn không chịu động, thân thể bị An Trình Điển ôm bị đau, hắn chính là không nghĩ cùng người này nói, cái loại cảnh tượng lăn lộn cứ ở trong đầu hắn quay cuồng, nếu Văn Lược hiện tại thật đã chết rồi, hắn sẽ thật mất mặt mà chết.

Thân là nam nhân, bị đối đãi như vậy. Hắn không chết đi cũng khó có thể gặp người.

“Không được, phải kêu xe cứu thương!” An Trình Điển hạ quyết định, xoay người xuống giường tìm quần áo.

“Tôi còn chưa có chết!” Văn Lược ở phía sau hắn sâu kín nói.

An Trình Điển kinh hỉ quay đầu lại một phen nhào đến ôm lấy hắn cùng ổ chăn. Xương cốt Văn Lược thiếu chút nữa nát hết.

“Buông tay!” Văn Lược rất lãnh tĩnh nói.

“Tiểu Lược!” An Trình Điển ngay ngắn ngồi trước mặt hắn, vẫn duy trì mặt đối mặt, “Chuyện tối hôm qua…”

“Chuyện tối hôm qua tôi sẽ không để yên cho cậu!” Văn Lược biểu tình nhất thành bất biến, bỏ lại những lời này xong liền bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện..

An Trình Điển sửng sốt, này xem như là uy hiếp?

Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, Văn Lược của hắn thật sự rất đáng yêu, lúc này ôm người ta ngay tại ngoài miệng hôn một hơi.

“Cậu… Cậu… Cậu không được quá phận!” Sắc mặt Văn Lược đại biến, nâng tay vung qua, tốt nhất là một cái tát phiết tử người này.

“Tôi yêu cậu!” An Trình Điển không nói hai lời, ấn cánh tay hắn xuống cùng ba chữ kia ngậm môi đối phương.

Lại là một phen cợt nhả. Văn Lược bị vây trong hoàn cảnh xấu không thể động đậy, bị lí lí ngoại ngoại hôn một lần nữa mới được tự do.

“An Trình Điển cái tên vương bát đản kia, tôi muốn cậu hấp thụ ánh sáng!” Thẹn quá thành giận liền mắng nghe có vẻ hơi ngây thơ, “Tôi muốn vạch trần hào quang thần tượng dối trá của cậu!”

“Ân?” An Trình Điển buồn cười nhìn người nằm trên giường như người chết, xem ra sau khi tỉnh lại liền phản ứng bình thường, bắt đầu biến hắn thành không hề có cảm giác thành tựu, “Tôi thật ra hy vọng cậu có thể cho tôi hấp thụ ánh sáng, như vậy.. Tôi có thể trước mặt toàn bộ người trong thiên hạ nói tôi yêu cậu!”

“Cậu.. Cậu.. Cậu..” Văn Lược tức giận nói không ra, tay đau nhức muốn vung tới.

“Cậu đánh tôi nữa, tôi lại muốn bắt đầu!” An Trình Điển trắng trợn uy hiếp.

Văn Lược tay cứng ngắc ở không trung ngượng ngùng rụt trở về.

“Ngủ đi! Hôm nay tôi mua bữa sáng cho cậu!” An Trình Điển đem tay Văn Lược bỏ vào trong chăn, sau đó dấu hảo góc chăn liền rời giường. Thân thể trần truồng ở bên trong đi tới đi lui, Văn Lược nhìn thấy mắt đều đỏ, trong lòng oán niệm, chính cánh tay kia tối hôm qua đè hắn, chính cái chân kia tối hôm qua ngăn chặn hắn, chính cái kia… cái gì… cái gì hắn.

Không biết xấu hổ, trong lòng dùng hết sức bình sinh lời thô tục học được mắng An Trình Điển. An Trình Điển bận rộn sửa soạn, ngẫu nhiên tầm mắt nhìn thấy Văn Lược sẽ liền ôn nhu nở nụ cười.

Nam tinh (diễn viên) tối mê người, đi chết đi! Văn Lược đen mặt lui vào ổ chăn không thèm nhìn cái người chướng mắt kia. An Trình Điển cũng không để ý, gần đến lúc xuất môn liền nói, “Ngoan!”

Mặt Văn Lược lập tức liền đỏ, ngoan cái đầu cậu!

An Trình Điển vừa ra khỏi cửa Văn Lược liền gian nan từ trên giường đứng lên, thân thể trừ bỏ đau đớn cùng bộ phận kia đau muốn xé toạc ra, thật không có gì không khỏe, tối hôm qua trong trí nhớ, dường như An Trình Điển đã giúp hắn hảo hảo rửa sạch, hắn thức thời tính toán.

Sau khi đứng lên đi lại vài cái liền thấy thân thể cũng không phải khó có thể chịu được, năng lực chấp nhận của thân thể quả thực rất đáng sợ. Hắn chuẩn bị sửa soạn xong ra ngoài trước miễn sao đừng cùng An Trình Điển ra ngoài, hắn hiện tại, không đúng, là cả ngày, cũng không đúng, là vĩnh viễn không muốn nhìn thấy người này.

Đáng tiếc không được như mong muốn, hắn vừa từ phòng vệ sinh đi ra, An Trình Điển đã trở lại, chết tiệt! Nếu bình thường hắn đã sớm xuất môn, hôm nay tùy tiện động một chút người liền đau dữ dội, đặc biệt là thời điểm bài tiết.

“Như thế nào đứng dậy?” An Trình Điển thấy Văn Lược bước ra, vội vàng buông đồ trong tay xuống.

“Không cần cậu lo!” Văn Lược thô sơ chọn hai kiện quần áo mặc vào, thời điểm mặc xong quần áo, ống quần quá dài làm hắn xém đạp trúng.

“Hôm nay tôi giúp cậu xin phép không cần ra phim trường.” An Trình Điển đè lại hắn ý đồ muốn xắn ống quần, “Cậu cho dù ra phim trường cũng sợ thân thể không chịu nổi.”

“Tôi muốn xin phép sao?” Văn Lược trừng mắt nhìn An Trình Điển.

“Hảo hảo hảo… Là tôi không tốt!” An Trình Điển kiên nhẫn nịnh hót.

“Không được nói với bất cứ ai!” Văn Lược nhớ tới cái gì liền vội vàng cảnh cáo.

“Được rồi, được rồi, được rồi!” An Trình Điển tiếp tục hầu hạ, “Ăn điểm tâm đi! Tôi đến khách sạn của Tần Thấm mua, có trà Long Tĩnh cùng tôm bóc vỏ, cháo trứng muối.”

Văn Lược nguyên bản nghe đến ăn đã tự ý nghĩ xua tay, bất quá nghe đến tôm liền từ bỏ động tác xua tay, thế cho nên hai từ Tần Thấm kia bị xem nhẹ.

Còn mạo hiểm nghĩ đến nhiệt khí của cháo cùng thợ khéo tinh tế lột vỏ tôm, trong bụng sôi sùng sục, tối hôm qua bị đói hắn liền cảm động đến muốn khóc, tối hôm qua lãng phí nhiều đồ ăn như vậy, liền gặp tới báo ứng thật lớn, hiện tại được ăn nội tâm đều thành kính dâng lên.

Hương vị thực ngon, tôm tiên cháo hoạt, Văn Lược ăn xong một phần liền nhìn thấy còn một phần, chắc An Trình Điển mua cho bản thân. Văn Lược không hề nghĩ ngợi liền chuẩn bị với tay qua lấy.

“Không đủ nơi đó còn có, tôi mua cho cậu hai phần!” An Trình Điển cưng chiều ngồi một bên đưa khăn tay cho hắn, “Tôi mua cho cậu này.”

Văn Lược theo tay An Trình Điển nhìn, mặt lập tức liền đỏ, là thuốc cao.

“Cậu nếu không tiện để tôi tới giúp cho!” An Trình Điển tiếp tục.

Văn Lược không để ý đến hắn, ăn uống xong mặt khác xoa bụng bò lại trên giường, “Chuyện xin phép giao cho cậu, nếu đem chuyện tối hôm qua nói ra ngoài, tôi liền giết cậu!”

An Trình Điển cười đem thuốc cao đặt trên bàn, Văn Lược da mặt mỏng kia làm sao để cho hắn giúp. Chỉ có thể để ở trong này, sau đó đem bàn dọn dẹp một chút đi ra ngoài.

Văn Lược ngủ thật sự yên ổn, phỏng chừng nguyên nhân chính tối hôm qua ngủ không ngon, đợi hắn tỉnh lại đã mười hai giờ trưa, bụng lại bắt đầu đói. Đang lo phải xuất môn ăn cái gì, liền nghe được tiếng đập cửa, Văn Lược hồ nghi rời khỏi giường ra mở cửa, nghĩ thầm, không phải là An Trình Điển đi! Từ phim trường đến đây cũng có một khoảng cách nha.

Mở cửa ra cư nhiên là một ngoại bán tiểu ca.

Tiểu ca cầm trên tay rổ lý gì đó đặt vào tay Văn Lược rồi bước đi, ngay cả tiền cũng không muốn.

Không cần nghĩ cũng biết là An Trình Điển làm đưa tới. Thiết, đây là điều hắn phải làm. Văn Lược mở hộp đựng cơm ra, coi như phong phú, bất quá có vẻ hơi nhẹ.

Cơm nước xong Văn Lược lại chạy lên giường, nếu Vệ Sanh ở đây phỏng chừng đã mắng hắn. Núi cao hoàng đế xa, cứ như vậy đi!

Văn Lược ở trên giường ngủ không được, đem máy tính ở trên giường ngoạn, một bên vừa nghĩ đến cách trả thù An Trình Điển, chuyện này hắn không để yên, liền nhất định không để yên.

An Trình Điển ở phim trường đột nhiên cảm thấy một trận âm lãnh, trong lòng thổi qua một tia bất an.

Thời gian cơm chiều cũng là giống nhau, ngoại bán tiểu đệ tiếp tục đưa lại tiền cũng không lấy, đồ ăn vẫn là thức ăn nhẹ như cũ, Văn Lược ăn xong vẫn ở trên giường ngoạn máy tính.

Đợi nửa đêm đúng mười hai giờ An Trình Điển trở lại liền hành động.

Thời điểm An Trình Điển trở về, còn không quên làm cho người ta một phần ăn khuya, người kia vạn nhất đang ngủ thì làm sao bây giờ? Là tàn nhẫn bắt hắt tỉnh buộc hắn ăn luôn hay để cho hắn tiếp tục ngủ?

Nhưng An Trình Điển đối với tôm he thật sự hứng thú không lớn.

Thời điểm vừa đi vừa nghĩ bước đến cửa, phát hiện cửa cư nhiên là mở, trong long hồi hộp không phải xảy ra chuyện gì chứ! Vội vàng đẩy cửa ra.

“Ào ào…” Một chậu nước từ trên đầu đổ xuống, An Trình Điển đèn còn chưa kịp bật, đã bị một mảnh vải bọc lại, sau đó hắn bị quay một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng ở hông bị buộc chặt.

“Ba” ở cửa bị thượng, tái “Ba” một tiếng đèn mở. Văn Lược đắc ý dào dạt đứng ở một bên, trong tay còn cầm một cây gậy.

An Trình Điển bây giờ mới nhìn rõ một cái thau nằm trên mặt đất phỏng chừng vật kia luôn luôn ở trên cửa chờ hắn, trên người bọc chính là khăn tắm, Văn Lược cũng không khinh địch liền dùng khăn tắm buộc chặt. Toàn bộ quá trình không phải rất nhanh, nhưng An Trình Điển bị khăn tắm kiềm chế không có biện pháp phản kích, hơn nữa hắn nhìn thấy Văn Lược, cũng không kêu cứu.

Người này vạch kế hoạch hại hắn đi!

Văn Lược lộ ra một tia cười lạnh, cây gậy trong tay liền đánh xuống sàn một lần rồi một lần.

Hắn như thế nào có gậy gộc?

Đây là ý nghĩ đầu tiên của An Trình Điển.

Hết chương 34

Bình Luận (0)
Comment