“Vậy ngươi đảm bảo, cho dù sau này ta có phạm phải bất cứ lỗi sai nào, làm ra chuyện có lỗi với ngươi, thì ngươi phải tha thứ cho ta một lần.” Yến Diên ôm lấy Huyền Long trong bộ y phục bằng gấm của mình, giống như một đứa trẻ đang làm nũng với người lớn vậy.
Trong mắt hắn hiện lên một loại ưu tư khiến cho Huyền Long không cách nào hiểu được, giống như bi thương, cũng giống như đang đấu tranh, Huyền Long tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi hắn, chỉ đáp: “Ừm, ta đảm bảo.”
Y không muốn hắn buồn dù chỉ một chút.
Mà người đối xử với hắn tốt nhất thế giới này, cho dù có trở nên xấu xa thì có thể xấu xa được đến mức nào cơ chứ.
Tha thứ cho hắn thì cũng không sao cả.
Trái tim của Yến Diên bỗng nhẹ nhõm đi phần nào, hắn biết Huyền Long xưa nay nói lời giữ lời, những chuyện đã hứa với hắn thì chắc chắn sẽ không bao giờ thất hứa. Nếu như y nói sẽ tha thứ cho hắn, thì chắc chắn sẽ tha thứ cho hắn, cho dù tất cả những chuyện hắn làm đối với y có quá đáng như thế nào thì y cũng sẽ không tính toán.
Tâm trạng một khi đã tốt thì khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, hắn bên cạnh Ninh Chi Ngọc ở điện Loan Phượng cả một ngày, khí trời oi bức, khiến hắn cả ngày trời chẳng muốn ăn gì. Lúc này hắn mới cảm thấy rất đói bèn ra lệnh cho người đem thức ăn đến rồi kéo Huyền Long đã thay đồ sạch sẽ ngồi bên cạnh.
Chiếc bàn này được làm từ gỗ đàn hương màu tím được khắc những hoa văn rất đẹp, cả hai người lần lượt ngồi lên bàn. Trên bàn có mười món ăn và một bát canh, tất cả đều được đựng trong đĩa ngọc bích và bát sứ, rất tinh xảo và đầy màu sắc, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
Yến Diên gắp một miếng đồ nguội rất ngon vào bát cho Huyền Long: “Đây là thịt bò kho mà ngự phòng trong cung dùng bí thuật cổ truyền để làm, bên ngoài không ai được ăn đâu, ngon hơn tôm cá nhiều, ngươi thử xem.”
“Mấy ngày không gặp, ta thấy ngươi ốm đi nhiều rồi.”
“Là do đồ ăn trong cung không hợp khẩu vị sao?”
Huyền Long lắc đầu, im lặng cầm lấy đôi đũa, y vẫn chưa quen dùng đũa nên nhìn y cầm đũa trông rất vụng về, mãi mới có thể gắp được miếng thịt trong bát lên, nhìn một chút rồi mới từ từ đưa vào miệng.
Y vốn không quen ăn đồ được nêm quá nhiều gia vị của nhân gian, đối với y mà nói, thức ăn tự nhiên chưa qua xử lý mới là mùi vị tươi ngon nhất, nhưng Yến Diên từng nói ở thế giới loài người của hắn, chỉ có động vật mới ăn thịt sống mà thôi.
May mắn thay Huyền Long vốn không quan trọng mùi vị của thức ăn, đối với thức ăn mà nói thì không có yêu cầu quá cao, chỉ cần ăn no là đủ rồi.
Miếng thịt bò ấy khi ăn vào cũng không dở như tưởng tượng, có thể cảm nhận được một chút vị ngọt, Huyền Long chỉ nhai vài cái rồi nuốt. Chính vào lúc này, trong bụng y dâng lên một cảm giác cuồn cuộn quen thuộc khiến cho y dừng lại.
Yến Diên nghi hoặc nhìn nam nhân đột nhiên đờ người kia: “Sao vậy? Không ngon sao?”
Huyền Long lắc đầu, đợi cơn buồn nôn qua đi, y mới nuốt miếng thịt còn sót lại trong miệng mà mặt không một chút biến sắc: “Ngon lắm.”
Thức ăn mà Yến Diên gắp cho y, đương nhiên sẽ rất ngon rồi.
“Vậy ngươi ăn nhiều một chút, ta nghe Trần Nham nói ngươi dạo này ăn không ngon. Mấy món tôm cá này là ta đặc biệt dặn Ngự Thiện phòng làm đó, chỉ là hôm nay đổi cách chế biến mà thôi.”
Khí trời nóng nực nên khiến cho người khác ăn không ngon cũng không có gì lạ cả, Yến Diên thỉnh thoảng cũng bị như vậy nên hắn không nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ liên tục gắp thức ăn cho Huyền Long, hắn muốn bồi bổ cho y, bởi vì thực ra những gì hắn có thể bù đắp cho y chỉ có thể là những việc này mà thôi.
“Ừm.” Huyền Long nhẹ nhàng đáp rồi nhìn bát cao lương mĩ vị đã dâng lên một nửa trước mặt mình mà lúng túng. Không hiểu sao thời gian gần đây y cứ cảm thấy buồn nôn, khi ngửi phải mùi thức ăn nồng nặc mùi dầu của con người thì lại càng buồn nôn hơn, thế nên thay vì mỗi ngày ăn ba bữa, y lại giảm xuống chỉ còn một bữa mà thôi.
Y vốn là yêu thú, thích ăn đồ tươi sống, bây giờ những thứ y có thể ăn được chỉ có những món chay thanh đạm và cơm trắng mà thôi.
“A Bạc, ngươi ngây ra thế làm gì, mau ăn đi.” Yến Diên đặt đũa xuống, đưa tay vén mái tóc dài của Huyền Long ra sau, để lộ ra gương mặt anh tuấn cùng với chiếc mặt nạ vàng khắc những hoa văn cổ.
Huyền Long này thật sự vụng về, ngay cả tóc của mình cũng không biết buộc lên, ngày nào cũng xõa ra như vậy. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, dáng vẻ đó của Huyền Long thật sự rất đẹp. Huyền Long chợt hoàn hồn trở lại, chậm rãi ăn hết thức ăn trong chén, cố đè nén cơn buồn nôn xuống.
Ngoại trừ Yến Diên ra cũng chưa từng có ai gắp thức ăn cho y hay hỏi y có đói không. Thế nên ý tốt của Yến Diên, y không nỡ từ chối dù chỉ một chút. Bởi y sợ rằng nếu như mất đi rồi thì sẽ chẳng còn ai đối xử với y như vậy nữa.
“Ngươi vẫn còn bị thương, sau khi dùng cơm xong thì nên nghỉ ngơi sớm đi.” Yến Diên cầm lấy bát cơm mà Huyền Long đã ăn xong, múc cho y một muỗng canh gà, nói: “Tối nay ta ở đây với ngươi, sẽ không đi đâu cả.”
Huyền Long nghe vậy liền cảm thấy rất vui, nhưng cho dù có vui đến thế nào, y vẫn không hề biểu hiện ra bên ngoài, không phải là cố ý giấu trong lòng, chỉ là không biết nên biểu hiện như thế nào mà thôi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay chăn gối xong, Yến Diên để Huyền Long nằm bên trong, còn mình ở phía ngoài, dựa người vào đầu giường, với lấy một quyển thoại bản* đem từ Tàng Thư Các đến đọc cho y nghe.
* Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.Truyện kể về câu chuyện của một nữ yêu xà và một công tử nhà giàu.
Yêu xà bởi vì tu đạo hạnh, nên đại khai sát giới ở nhân gian, moi tim người, hút dương khí. Sau này nàng gặp được một vị công tử nhà giàu lương thiện, vị công tử này khí chất nhẹ nhàng, không giống với những tên phàm phu tục tử thèm khát nhan sắc của yêu xà kia, khiến cho nàng rung động, muốn được bên cạnh y.
Yêu xà quyết tâm từ bỏ ác hạnh, tu thiện đạo vì vị công tử nhà giàu đó. Từ đó nàng sống như một người bình thường, không muốn tu luyện thành tiên nữa, trong lòng chỉ một mực hướng về tương lai với vị công tử nhà giàu kia mà thôi.
Một năm sau, trong đêm đại hôn của hai người họ, một đám đạo sĩ tìm đến nhà của vị công tử nói muốn diệt yêu trừ ma, rồi y biết yêu xà không phải là người. Sau khi vị công tử ấy nghe những lời đó, đã bỏ hùng hoàng** vào rượu thành hôn, yêu xà uống phải loại rượu đó liền hiện nguyên hình. Vị công tử kia khi nhìn thấy được nguyên hình của yêu xà, y đã dùng dao đâm thẳng vào đầu nàng.
**Hùng hoàng: khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc( tùy thiết lập từng truyện)Huyền Long bởi vì mệt mỏi nên muốn ngủ thiếp đi, nhưng sau khi nghe câu chuyện đó, y choàng tỉnh rồi quay đầu về phía Yến Diên, đôi mắt chăm chăm không rời khỏi hắn: “Tại sao?”
“Hắn không yêu nàng sao?”
Yến Diên: “Hắn sợ.”
Huyền Long im lặng trong chốc lát: “Tại sao lại sợ?” Cho dù có là yêu ma đi nữa thì nếu như đã gặp được người xứng đáng, nhất định cũng sẽ yêu bằng cả sinh mệnh.
Yến Diên: “Nàng đã từng hại người.”
“Hơn nữa người và yêu vốn không chung đường.”
“Người và yêu vốn không chung đường…” Trong đôi mắt Huyền Long lại hiện ra một vẻ mơ hồ, giọng nói cũng nhỏ dần đi, “Nghĩa là nói người và yêu không thể ở bên nhau sao…?”
“Ừm.”
Huyền Long nhất thời không biết nên nói gì, một lúc sau mới lặng lẽ nói: “Ta chưa từng hại người.”
“Ta biết.” Yến Diên mỉm cười, ném thoại bản xuống dưới chân giường, ghé người vào bên tai Huyền Long mà hôn, “Chúng ta khác, chúng ta là một đôi được thiên mệnh định trước, đương nhiên sẽ không bị những thứ ở thế tục này ngăn cản.”