Bắt Rồng Làm Hậu (Phược Long Vi Hậu)

Chương 2

*Tâm khẩu bất nhất: miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo

Dân gian lưu truyền rằng, dưới núi Cảnh Hoa có một đầm cổ ngàn năm, trong đầm có một Huyền Long.

Tin đồn quả nhiên không hề sai.

Huyền Long từ khi sinh ra đã mang một dung mạo xấu xí, còn mất một bên sừng, từ nhỏ đã bị các huynh đệ tỷ muội và cả mẫu thân ruồng bỏ, đuổi ra khỏi Long tộc, từ đó một mình lưu lạc khắp nơi, bao nhiêu năm rồi vẫn một mình sống ở đáy đầm.

Huyền Long rất hiếm khi đi ra ngoài, vậy mà hôm qua sau khi ra khỏi đầm, lại vô tình gặp được một người cả người đều trọng thương, liền mang hắn trở về.

Y chưa từng nghĩ rằng người này vậy mà lại ồn ào đến vậy, từ khi tỉnh lại đã quấn lấy y hỏi đông hỏi tây, khiến cho Huyền Long cảm thấy phiền phức. Hơn nữa những gì hắn hỏi đều là những thứ y không trả lời được.

"Ngươi tên gì?"

"..."

"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"..."

"Từ trước đến nay ngươi đều sống một mình trong đầm sao?"

"..."

"Tại sao ngươi lại không có người thân và bạn bè thế?"

"..."

Đáy đầm u ám.

Huyền Long hóa thành hình người, ngồi xếp bàn dưới đất để tu luyện, ấy vậy mà bị làm phiền đến mức không thể nhẫn nhịn nổi. Y liền giơ tay ra và phẩy một cái, thi triển thuật cấm ngôn.

Bây giờ thật sự im lặng rồi.

Nam nhân này khi được y cứu, cả người đều trọng thương, sau khi tỉnh lại thì đã không nhìn thấy bộ quần áo dính đầy máu của mình nữa. Hắn chỉ khoác một lớp áσ ɭóŧ màu trắng, mở to ánh mắt màu hoa anh đào nhìn Huyền Long rồi lại ê a chỉ vào miệng mình một cách lo lắng bởi vì hắn không nói được.

Huyền Long trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát rồi lại vung tay thu lại thuật cấm ngôn.

Sau khi được mở miệng, hắn thở hổn hển rồi lại hướng mắt về phía Huyền Long, vẫn không hề sợ hãi mà tiếp cận y: "Đồng tử của ngươi thật đẹp, màu xanh thẫm..."

"..."

"Người có dung mạo đẹp như vậy, tại sao lại đeo mặt nạ chứ?"

"..."

"Ngươi không đeo mặt nạ chắc chắn còn đẹp hơn. Có thể gỡ xuống cho ta xem không?" Nam nhân này quỳ xuống bên cạnh Huyền Long, đưa bàn tay trắng và dài sờ lên mặt y, muốn tháo xuống chiếc mặt nạ vàng điểm những hoa văn cổ đeo trên gương mặt bên phải của y.

Huyền Long đưa tay chặn lại chiêu trò của đối phương, nhìn nam nhân kia một cách thờ ơ: "Ngươi không sợ ta?"

"Tại sao ta lại sợ ngươi?" Yến Diên mỉm cười. Gương mặt của hắn cực kỳ xinh đẹp, hàng lông mi dài và đậm, dường như mọi thứ xung quanh chỉ làm nền cho nụ cười của hắn. Nếu như bỏ qua sự xảo quyệt trong nụ cười của hắn thì bầu không khí ảm đạm này rất dễ dàng khiến người khác có một cảm giác ôn nhu và thâm tình.

"Ngươi cứu mạng ta, đương nhiên không giống tên ác long mà người đời lưu truyền, ta thích ngươi."

Huyền Long thu tay lại, nhắm mắt không nói một lời.

Từ trước đến nay chưa từng có ai nói thích y.

Mẫu thân và các huynh đệ tỷ muội đều ghét y, nói y sinh ra xấu xí, không may mắn, sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của Long tộc.

Nhân gian lại còn lưu truyền rằng trong đầm cổ có một ác long ăn thịt người đã sống cả ngàn năm, bị vạn người chửi mắng đánh đập, thường có đạo sĩ đến đầm muốn bắt y về để lột da, nhưng đạo hạnh không đủ, ngay cả cái đầm ngàn thước cũng không thể vào, vậy nên không thể nào bắt được y.

Vậy mà người này lại dám nói thích y.

Yến Diên cảm thấy Huyền Long không lạnh lùng vô tình như những gì y thể hiện ra bên ngoài, nghĩ đến hoàng hậu của mình đang rơi vào thập tử nhất sinh, nến hắn quyết định thử lại lần nữa, đưa tay ôm lấy vòng eo gầy của y, nũng nịu nói:

"Vậy rốt cuộc ngươi tên là gì?"

"Chẳng lẽ ngươi cứu ta, mà ta đến cả tên của ngươi cũng không biết."

"Ngươi nói cho ta biết đi mà..."

Huyền Long từ trước đến nay chưa từng gần gũi với bất cứ ai như vậy, nên y chỉ biết ngồi yên bất động, trong đôi mắt có chút đượm buồn, y mím môi lạnh lùng nói: "Vô danh."

Yến Diên ngạc nhiên đến mức đứng thẳng người lên để nhìn y: "Vô danh?"

"Mẫu thân ngươi chưa từng đặt tên cho ngươi sao?"

Huyền Long nhắm mắt lại, dưới hốc mắt run run, dường như đây là một vấn đề rất khó trả lời. Y im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ừ."

Huyền Long khi biến thành hình người thì không khác gì người bình thường là mấy, điểm khác biệt duy nhất đó chính là màu sắc đồng tử của y.

Y mặc một bộ quần áo màu đen, mái tóc dài chưa từng buộc lên, mái tóc đen dài như thác nước chảy khắp người, đem lại một cảm giác vừa lạnh lùng vừa cô độc. Gương mặt đó rõ ràng rất anh tuấn, vậy mà y nhất quyết đeo một chiếc mặt nạ màu vàng trên gương mặt bên phải khiến cho y có chút cổ quái.

Yến Diên xua tan đi mọi nghi ngờ của mình, tiếp tục hỏi:

"Tại sao?"

"Long tộc các ngươi đều không có tên sao?"

Huyền Long đáp:

"Không phải."

Bởi vì mẫu thân chê y xấu xí, không muốn đặt tên cho y, lúc y chưa tròn một trăm tuổi đã đuổi y ra khỏi Long tộc.

Con cháu Long tộc tròn một ngàn tuổi đã được xem như trưởng thành, khi đó y vẫn còn nhỏ đã phải lưu lạc bên ngoài, xém chút nữa đã bị đạo sĩ bắt về luyện đan, cho nên y quyết định không đặt tên cho mình.

Sau này khi y tìm được chỗ trú thân, cả ngàn năm trôi qua y vẫn luôn một thân một mình, thế nên cũng chẳng cần đặt tên.

Yến Diên không hiểu vì lý do gì mà bản thân lại có một cảm giác đau lòng: "Vậy ta đặt tên cho ngươi, có được không...?"

Huyền Long ngây người rồi quay đầu nhìn nam nhân đó, đôi mắt màu hoa anh đào đầy ôn nhu thoát tục của hắn khiến cho trái tim lạnh lẽo suốt ngàn năm qua của y đập mạnh một cách khó hiểu.

Một Huyền Long chưa từng yêu, cư nhiên không thể hiểu được cảm giác đó như thế nào, y im lặng nhắm mắt.

"Không cần, ta không cần tên."

Yến Diên không đồng ý mà nhíu mày: "Sống trên đời nên có tên, sao có thể không cần tên chứ."

Hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên đôi mắt sáng rực lên: "Ngươi sinh ra đã lạnh lùng, anh tuấn, ngươi thấy tên Hàn Bạc thế nào?"

"Hàn trong hàn băng*, Bạc trong thủy bạc**, cái lạnh giống như nước bị đóng băng, đến và đi một cách tự nhiên."

* Hàn băng: băng lạnh

**Thủy bạc: đầm lầy, ao hồ.

Huyền Long trước nay không hiểu phàm tục, càng không hiểu điều này có nghĩa là gì. Vậy mà lại cảm động trước ánh mắt quan tâm của nam nhân kia.

Người khác gặp y chỉ cảm thấy sợ hãi, người này vậy mà không hề sợ hãi, trái lại còn đặt tên cho y.

Thật sự hiếm gặp.

Nhưng Huyền Long không hề biết rằng, càng hiếm lạ hơn là con người thường hay nói một đằng nhưng lòng lại nghĩ một nẻo. Rõ ràng mở miệng nói thích y, trong lòng lại muốn đoạt lấy vảy của y và còn muốn cả mạng của y.
Bình Luận (0)
Comment