Bắt Rồng Làm Hậu (Phược Long Vi Hậu)

Chương 22

Huyền Long gật đầu, dựa sát vào tay của ông lão, từ từ ngẩng đầu lên và uống thuốc trong lọ, vị đắng tràn ngập đầu lưỡi của y, trong bụng dâng lên một cảm giác mát rượi, sau đó lại có một cảm giác ấm lạ thường, quả thật cơn đau bây giờ đã dịu đi nhiều rồi.

Chất lỏng ấy tràn vào cổ họng y, nhưng Huyền Long vẫn chưa kịp nuốt hết thì đã bị sặc rồi ho liên tục, khiến cho chất lỏng chảy ra ngoài không ít. Ông lão ấy nhìn thấy Huyền Long ho như thể muốn chết đi sống lại, sắc mặt tái nhợt vô cùng đau đớn liền nói:

“Lãng phí, thật sự là quá lãng phí rồi.”

“Một con rồng lớn như vậy rồi mà đến uống thuốc cũng không xong, vô dụng chết đi được.”

Rõ ràng là do ông ấy đút quá nhiều.

Huyền Long cũng không muốn tranh luận với ông ấy. Hơi thở hổn hển kịch liệt lúc nãy cũng đã dần dần lắng xuống, Huyền Long tựa đầu vào khung cửa, không thể chịu  được nữa mà nhắm mắt lại.

“Đừng có ngủ, vẫn còn một chút, mau uống hết đi.” Ông lão không hề khách khí mà bóp lấy hai má của Huyền Long, đổ hết chỗ thuốc còn lại vào miệng y, “Tiếp theo là dựa vào sức chịu đựng của ngươi đó.”

Huyền Long nuốt xuống theo tiềm thức, mở đôi mắt màu xanh đậm ấy ra nhìn ông lão, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, không thể chịu đựng lâu được.

“Tình trạng này của ngươi cần phải dùng thuật chuyển hồi Lưu Vân để định hình lại linh thể chưa hoàn chỉnh của thai nhi, ít nhiều cũng sẽ có chút đau đớn, ngươi chịu khó một chút, đừng hét to quá, lão phu đã già rồi, ghét nhất là có con rồng nào đứng trước mặt ta mà kêu la inh ỏi, đau đầu lắm.”

Huyền Long gật đầu.

Ông lão thuận tay cất cái lọ bằng ngọc trắng vào trong ngực, rồi lại đi vào phòng tìm một cái đệm được chế tạo bằng chỉ vàng rất êm trải lên mặt đất. Lúc này ông ấy mới ngồi xếp bằng trước mặt Huyền Long, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu tím đỏ, từ từ lại gần eo của Huyền Long, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Khoảng khắc mà quả cầu ánh sáng ấy tiến vào cơ thể của Huyền Long, cả người y cứng đờ, có thể tận mắt thấy rằng tốc độ thở của y như đang bị một vật gì đó thắt chặt. Hai tay y bấu chặt xuống mặt đất, trên mu bàn tay hiện lên những hàng gân xanh. Y nghiêng đầu sang một bên, mím chặt môi rồi thở hổn hển nhưng lại không nói một câu nào.

Mồ hôi lạnh từ hai bên thái dương tuôn ra như mưa đổ, tầm nhìn đều hướng xuống mặt đất.

Khi y nhớ đến nụ cười của Yến Diên, y dường như không cảm thấy đau như thế nữa, nếu như có đau cũng có thể nhịn… Người đó vẫn đang đợi y, y phải nhanh chóng khỏe lại, nhanh chóng trở về.

Nếu như đi lâu quá, A Diên nhất định sẽ lo lắng lắm nhỉ.

Đó là người duy nhất trên thế gian này quan tâm đến y, y không thể khiến hắn thất vọng được.

“Ngươi vậy mà có thể chịu đựng được, thuật hồi chuyển Lưu Vân này còn đau đớn hơn nghiền nát xương cốt khi đang còn sống nữa, giống như có một con dao đâm liên tục vào bụng vậy, nếu như là một con rồng bình thường có lẽ sẽ đau đến chết đi sống lại lăn lộn dưới đất rồi.”

Ông lão liếc mắt nhìn đôi tay đang bấu chặt xuống đất của Huyền Long, chặt đến nỗi những kẽ hở giữa các ngón tay đều thấm máu.

Trước đây có không ít những con rồng đã dùng thuật hồi chuyển Lưu Vân này để bảo vệ thai, hầu hết đều có phu quân bên cạnh, nhưng nhếch nhác cô độc một mình đến đây để khám bệnh thì y là người đầu tiên.

Pháp thuật trong lòng bàn tay ông lão không hề ngừng lại, ông khàn giọng nói.

“Ngươi xem ngươi, một con rồng đang yên đang lành, vậy mà cứ muốn tìm đến một con người vô dụng như vậy làm gì, e rằng hắn ngay cả Long giới cũng không vào được, để ngươi một mình chịu đựng nỗi khổ còn đau hơn cái chết này.”

“Không có tiền đồ.”

Tính cách của Huyền Long vốn là cô độc như vậy, không giỏi ăn nói, y từ trước đến nay luôn xem những lời chanh chua như gió thổi bên tai, nhưng khi nghe đến những lời gièm pha đối với Yến Diên, y lại không chịu được, liền nói như những lời độc thoại.

“Cho dù y có bao nhiêu điều không tốt đi nữa, thì cũng là người đối xử với ta tốt nhất thiên hạ này.”

Ta chỉ có một mình y.

Ông lão nở một nụ cười lạnh nhạt: “Hừ, nếu nhắc đến lục giới, thì con người là ích kỷ nhất, chỉ vì quyền lợi và địa vị đều có thể bán đứng bằng hữu tốt của mình bất cứ lúc nào, huynh đệ tương tàn, còn không bằng một con heo con chó.”

“Sẽ có một ngày ngươi hiểu được rằng những đau khổ mà hôm nay ngươi chịu đựng đều là một trò cười.”

Huyền Long nhắm mắt lại, không hề nói thêm lời nào nữa.

Người khác hiểu lầm Yến Diên như thế nào không quan trọng, chỉ cần trong lòng y hiểu rõ là được.

Chuyện giữa y và Yến Diên, không cần nói cho người khác nghe.

Hai canh giờ sau.

Ông lão ấy đưa hai tay về, quả cầu ánh sáng màu tím đỏ trong lòng bàn tay cũng lập tức biến mất: “Xem như ngươi may mắn, chịu đựng những đau khổ này, thai nhi giữ được rồi.”

Huyền Long nửa mê nữa tỉnh, mệt mỏi đến mức mí mắt không thể mở lên được, nói không ra hơi: “Đa tạ tiền bối.”

Ông lão lạnh lùng hừ giọng một cái, đột nhiên kéo vạt áo ướt đẫm của Huyền Long xuống, để lộ ra vết thương tím đen đã lâu không chữa trị đó. Ông lão vung tay một cái, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một lọ thuốc màu đỏ san hô rồi đổ nó ra bàn tay, xoa lên vết thương của Huyền Long.

“Ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý, cơ thể ngươi bây giờ cũng yếu đuối không khác con người là bao, nếu như không sớm yêu thương bản thân, nói không chừng không cần đợi đến lúc ngươi gặp phải thiên kiếp đã mất mạng rồi, thai nhi này có thể sinh ra không còn là một chuyện khác nữa.”

“Vảy rồng này là ngươi tự tróc ra sao?”

Nếu như không phải là cam tâm tình nguyện, ai có thể tróc lớp vảy bảo vệ rồng được chứ.

Đạo hạnh vạn năm, tu được đều là thiên đạo, nếu như có thể vượt qua thiên kiếp lần này, e là cách con đường trở thành tiên không quá xa rồi…

Ông lão ấy thấy y không nói gì, liền biết rằng y đã hôn mê rồi, ông ấy đứng lên vuốt mái tóc dài của Huyền Long sang một bên, bôi chỗ thuốc phấn còn lại vào vết thương đáng sợ sau gáy của Huyền Long: “Thật là quá hời cho ngươi rồi, khiến lão phu mất nhiều sức lực như vậy, còn tặng không một bình phấn tiên, lấy đạo hành ngàn năm của ngươi, không lỗ cho ngươi chút nào.”

“Lão phu lỗ nặng rồi.”

Hai ngày sau.

Cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài lầu trúc được ánh dương chiếu rọi, Huyền Long tỉnh dậy từ trên giường, đưa tay che mắt, yếu ớt ngồi dậy, một lúc sau mới nhận thức được bản thân đang ở đâu.

Y phục dơ bẩn trên người cũng đã được thay rồi, bụng cũng không đau nữa, y nhẹ cúi đầu, đưa bàn tay thon dài sờ lên eo của mình. Ngay lúc Huyền Long định sờ vào, y liền do dự dừng lại cách bụng dưới khoảng nửa tấc, những ngón tay thon dài ấy hơi cong lên rồi đặt vào bên cạnh mình.

Vật nhỏ trong bụng này quá yếu đuối rồi, y cảm thấy dường như chỉ cần chạm đến là sẽ vỡ vụn vậy. Y cũng cảm thấy có chút không chân thật, vậy mà y lại có con với Yến Diên.

Một chuyện kỳ lạ đến như vậy, nhưng nếu nghĩ lại thì nếu như có một đứa bé chảy trong mình huyết mạch của y và Yến Diên thì gia đình của họ sẽ trở nên hoàn hảo hơn rồi.

Đây là chuyện mà từ trước đến nay…y chưa từng dám nghĩ đến.

“Tỉnh rồi sao, tên rồng không có tiền đồ như ngươi vậy mà lại bá chiếm giường của lão phu tận hai ngày!” Chưa thấy người đã nghe thấy giọng của ông ấy, một giây sau, tấm màn cửa bằng gỗ được kéo lên, ông lão bước từng bước thật lớn vào phòng, trong tay còn cấm lấy một cái bánh nướng cá muối thơm phức.

Huyền Long quay đầu nhìn thì đã thấy ông lão đứng trước giường: “Tộc trưởng là mẹ ngươi?”

Lâu lắm rồi y không nghe thấy ai nhắc đến mẹ của mình, Huyền Long sững sờ trong phút chốc rồi khép mắt nói: “Ừm.”

Ông lão: “Ngày hôm trước khi ngươi còn đang hôn mê, bà ấy đã mang trường kiếm đến đây nói muốn giết ngươi, muốn chặt gãy bên sừng còn lại của ngươi, nhưng đã bị lão phu ngăn lại rồi.”

“Ừm.” Huyền Long bình tĩnh đáp lại, tầm mắt hướng về chiếc chăn gấm hình Thanh Loan trên người mình, cũng không biết là y đang nghĩ gì nữa.

Ông lão ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Huyền Long một hồi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì cả. Ông ngồi xuống cái ghế được đan bằng cây mây bên cạnh, đưa hai chân lên bắt chéo vào nhau rồi ngồi ăn bánh uống nước. Ông ấy cắn một miếng bánh mà tinh tế đến mức dùng khăn tay lau đi vết dầu trên miệng: “Nếu như khỏe rồi thì mau đi đi, ở đây không chứa nổi ngươi đâu.”

“Tộc trưởng là một nử tử cởi mở như thế mà khi nhìn thấy ngươi lại biến thành bộ dạng điên cuồng như vậy, lão phu cũng không ngăn được mấy canh giờ.”

“Đa tạ tiền bối cứu giúp.” Huyền Long nhẹ giọng nói rồi kéo chăn ra bước xuống giường.

Y đứng thẳng người, chắp hai tay trước ngực rồi khép hai ngón tay lại, đầu ngón tay liền ngưng tụ ra một linh cầu màu đen, trong miệng còn niệm thầm thần chú. Ngay lúc muốn truyền đạo hạnh ngàn năm sang cho ông lão, ông ấy liền quay người một cái, trong chớp mắt đã đứng trước mặt y rồi giơ tay lên vẫy một cái, quả linh cầu màu đen ấy trong chốc lát liền trở về cơ thể của Huyền Long.

Huyền Long nghi hoặc mở to mắt, ông lão ấy vẫn ngồi trên ghế mây an yên bất động: “Đợi ngươi vượt qua đại kiếp này rồi đến trả cho ta sau cũng được, lão phu không hy vọng ngươi một xác hai mạng làm bẩn nhà của ta, xúi quẩy.”

“Mau đi, mau đi đi.”

“Đa tạ…đến lúc đó ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi.”

Huyền Long này quả thật ngốc đến mức không chịu được, đến một câu dễ nghe chút cũng không biết nói, nói tới nói lui cũng chỉ là một câu cảm ơn, ông lão nhìn theo bóng lưng của y bằng một ánh mắt khinh thường rồi ăn nốt miếng bánh nướng trong tay.

“Ngươi chỉ cần sống thật tốt là được.”

“Nhớ kỹ, thai nhi này rất yếu đuối, ngươi chỉ mới có thai hơn một tháng, nhất định phải cẩn thận, cẩn trọng một chút. Linh lực không thể bị chấn động mạnh, không thể đánh cũng không thể chạm, không thể làm chuyện phòng the, còn có vảy rồng nữa, không được róc vảy.”

“Mất máu quá nhiều cũng gây nguy hiểm cho thai nhi.”

“Đã nghe rõ chưa?”

Ông lão đắc ý nuốt nốt miếng bánh trong miệng xuống rồi quay đầu nhìn, hình bóng của Huyền Long sớm đã khuất xa rồi.
Bình Luận (0)
Comment