Chương 5: Bảo Lợi Long lớn lên
Jasmine ôm chặt Bảo Lợi Long, ngồi ở trong phòng ngủ, thỉnh thoảng sốt ruột ngẩng đầu nhìn hướng cửa, hi vọng Lansecy mau chóng tìm được Leola, một mặt có thể giải trừ bất ổn của Bảo Lợi Long, mặt khác cô cũng lo lắng tình huống của Leola.
Trên thực tế, Jasmine thấp thoáng có loại dự cảm không lành, Leola những ngày qua trở nên băng lãnh như thế, cũng không có ảnh hưởng đến Bảo Lợi Long như thế này. Bây giờ khoảng cách xa xôi, lại có thể khiến Bảo Lợi Long cảm thấy sợ hãi như thế, tình huống của Leola sợ rằng càng gay go.
Nhưng, Jasmine thực sự không thể tưởng tượng, tình huống gì sẽ càng gay go hơn Leola băng lãnh đây?
Lúc này, cửa bị mãnh liệt tông ra, Lansecy gần như là vọt vào, thân là công chúa cô vẫn thật chưa từng thất thố như thế, cô mặc dù thở hổn hển, nhưng nói rõ tình huống: "Tôi, tôi vất vả lắm mới tìm ra được kỵ sĩ trực thuộc của Leola là ai, hắn nói với tôi, hắn vừa mới rời khỏi Leola, Leola bị Long Hoàng giữ lại ở trên đại điện, hình như là có nhiệm vụ muốn giao cho anh ta.
"Tôi đã đến đại điện tìm rồi, trên đại điện chỉ có thuật sĩ bên cạnh phụ hoàng, còn có một cái ma pháp trận, nhưng tên thuật sĩ đó không chịu nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì, còn cảnh cáo tôi không thể chạm vào ma pháp trận, tôi, tôi không biết nên làm sao..." Lansecy cuống đến mất bình tĩnh.
"Nhiệm vụ?" Jasmine đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi với hai chữ này.
Kỵ sĩ dưới tay Long Hoàng đông đúc, tuyệt đối không sợ tìm không được người giúp hắn làm việc, nếu như hắn tìm tới Leola, vậy chắc chắn là cố ý, Jasmine không cho rằng Long Hoàng sẽ làm ra hành vi thiện ý đối với Leola.
Jasmine mới định cùng Lansecy thảo luận một chút cái chuyện nhiệm vụ này, lại chỉ thấy người sau đang ngây ngẩn nhìn vào lòng cô, Jasmine theo phản xạ cúi đầu nhìn, cũng không khỏi trợn lớn mắt, Bảo Lợi Long vậy mà toàn thân đều phát ánh sáng đỏ!
Nếu chỉ là phát ánh sáng đỏ, hai người có lẽ sẽ không kinh ngạc như thế, dù sao mắt cũng biến sắc rồi, phát quang cũng sẽ không kỳ quái, chỉ là ánh sáng đỏ này trên cảm giác lại là dày đặc dính sánh, khiến người vô cùng không thoải mái, nếu không phải Jasmine yêu thích Bảo Lợi Long như thế, sợ rằng sớm đã đẩy nó ra rồi.
"Bảo Lợi Long? Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào, nói cho ta có được không?" Jasmine vô cùng nhẫn nại hỏi, hơn nữa cố gắng khống chế lời nói của mình, không để cho âm thanh run rẩy, tránh cho Bảo Lợi Long phát hiện sợ hãi của mình.
Bảo Lợi Long lại không có trả lời Jasmine, thân thể của nó run rẩy càng ngày càng kịch liệt, gần như muốn vùng khỏi lòng của Jasmine, chỉ là người sau lại càng nỗ lực ôm chặt, gần như chết cũng không chịu buông tay.
"GẦM!"
Bảo Lợi Long đột nhiên phát ra tiếng rồng rống rung trời, Lansecy trước tiên đau đớn bịt lỗ tai, Jasmine đang ôm Bảo Lợi Long thì càng đau đớn, gần như là tiếng rống vừa vang lên, màng nhĩ của cô liền chớp mắt bị nổ tung, trong đầu như thể có trăm ngàn cái chuông vang lên, nếu không phải cỗ ý chí quyết không thể bỏ ra đó đang chống giữ cô, Jasmine sớm đã ngất đi rồi, chỉ là tình huống bây giờ cũng không tốt hơn bao nhiêu, ý thức của cô bị đau đầu kịch liệt giày vò đến sắp mất rồi, hai tay cũng mềm nhũn buông thõng ở trên người Bảo Lợi Long.
Bịt lỗ tai, Lansecy ngồi xổm trên đất nhất thời phát hiện ánh sáng đỏ buồn nôn đó vậy mà như đang bò đi, đã bò đến bên chân cô rồi, Lansecy lo lắng nhìn hướng Bảo Lợi Long và Jasmine, chỉ thấy Bảo Lợi Long không chút lưu tình đẩy mạnh một cái, khiến Jasmine té ra xa trên giường, mà chính nó lại không ngừng ngửa mặt lên trời rống to, đồng thời xé quần áo trên người nó một cách cuồng bạo.
"Bảo Lợi Long!"
Lansecy cao giọng kêu lên, thử thu hút chú ý của Bảo Lợi Long, nhưng tiếng kêu này chớp mắt bị từng đợt tiếng rồng rống che lấp. Dưới bất đắc dĩ, cô đành tiến một bước vào trong ánh sáng màu đỏ kia. Ai ngờ, vừa mới bước vào, Lansecy liền hít mạnh một hơi, một cỗ ớn lạnh từ lòng bàn chân luồn vào thân thể của Lansecy, thẳng một mạch đến tim, trong phút chốc, Lansecy gần như cảm thấy trái tim của mình bị đóng băng rồi.
May là, Lansecy lập tức phát hiện cỗ rét lạnh này thuần túy là trên tâm lý, mà không phải trên xác thịt, mặc dù loại rét lạnh trên tâm lý này chưa chắc dễ chịu hơn trên xác thịt, nhưng ít nhất sẽ không ảnh hưởng động tác của cô, Lansecy bước nhanh tiến lên, túm một phát về phía Bảo Lợi Long, muốn ngăn cản hành động điên cuồng của nó; tay của cô cũng đích xác bắt được vai của Bảo Lợi Long, chỉ là người sau vừa phát hiện có người chạm vào mình, lập tức tránh khỏi cái tay đó, phẫn nộ xoay người rống: "Ngươi không nên chạm vào rồng đã có chủ nhân! Nhất là Thần Thánh Bạch Long, loài người đáng chết!"
Lansecy nhất thời bị long uy này áp đến có chút thở không nổi, khi hồi thần lại, Lansecy mới nhớ tới, âm thanh đó căn bản không giống giọng trẻ con non nớt của Bảo Lợi Long, mà là càng trưởng thành, âm thanh nghiêm khắc, đây rốt cuộc là chuyện làm sao?
Lúc này, quần áo trên người Bảo Lợi Long đều đã bị nó xé đến rách nát, nó lại vẫn tiếp tục kéo xé trên người, sau một tiếng rống đau, một thứ gì lớn bị nó ném xuống đất, Lansecy tập trung nhìn, suýt nữa chết ngất, đó vậy mà là một mảng da lớn. Lansecy đã hoảng loạn mất bình tĩnh rồi, chỉ có vô lực hỏi: "Bảo Lợi Long ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Bảo Lợi Long đang lâm vào điên cuồng đương nhiên sẽ không trả lời cô, xé xuống một miếng da lớn hình như không thể thỏa mãn mình, nó càng thêm bạt mạng kéo xé da của mình, mỗi khi xé xuống một miếng da, liền đau đến lớn tiếng gào rống, nhưng vừa lại không chịu dừng động tác kéo xé, không bao lâu, trên người Bảo Lợi Long đã thảm không nỡ nhìn rồi, toàn thân lủng lẳng lớp da rách nát, không ít chỗ lộ ra bắp thịt đỏ bừng, chỉ là nói cũng kỳ quái, vậy mà không có chảy nửa giọt máu.
Nhìn thấy bộ dạng của Bảo Lợi Long, Lansecy đã hoàn toàn không hiểu mình là đau lòng hay sợ hãi, hàn ý dưới lòng bàn chân vừa lại không ngừng luồn vào trong lòng, trên mặt công chúa cao ngạo gần như không khóc qua mấy lần sớm đã vương đầy nước mắt, chỉ có thể bất lực ôm cánh tay của mình nức nở.
Lansecy cúi đầu khóc, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn, cô đột ngột ngẩng đầu, cuối cùng đập vào tầm mắt cô, là Jasmine mềm nhũn ngất xỉu ở trên giường sau khi tiếng kêu rít kết thúc, còn có một người nhỏ bé lộ ra bắp thịt màu đỏ, tóc dài màu trắng cuồng loạn phiêu ở phía sau, cùng bắp thịt màu đỏ tạo thành tương phản khinh khủng nhất, mà càng đỏ máu hơn bắp thịt, là đôi con ngươi như ác ma kia.
Bịch! Lansecy cũng ngã xuống.
Lúc Lansecy lần nữa mở mắt, nhìn thấy trần nhà mình trước giờ quen thuộc, cô có chút hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì, theo thói quen quay đầu nhìn, Jasmine quả nhiên nằm ở bên trái cô như mọi khi, chỉ là nhíu mày thấp giọng nói mớ: "Bảo Lợi Long..."
Tiếng Bảo Lợi Long này khiến Lansecy hoàn toàn nhớ lại, mình vừa rồi hình như nhìn thấy Bảo Lợi Long xé hết da của chính nó xuống, Lansecy kinh hãi lập tức chống thân thể lên, nhìn quanh bốn phía, nhưng nào có thân ảnh Bảo Lợi Long?
Cô có chút hoang mang. Chẳng lẽ mọi thứ vừa rồi chỉ là mình nằm mơ? Lansecy vén chăn ra, đi xuống giường, đi qua lại ở chỗ Bảo Lợi Long đã đứng trong ấn tượng, nhưng lại không phát hiện lấy nửa miếng da bị xé xuống, cũng không có ánh sáng đỏ khiến người lạnh buốt gì, mặc dù mọi thứ trong phòng đều chỉnh chỉnh tề tề, nhưng Lansecy vẫn không cảm thấy yên tâm, bởi vì Bảo Lợi Long quan trọng nhất lại không thấy bóng dáng đâu.
Lansecy trở về bên giường lay Jasmine dậy, Jasmine sau khi trải qua một hồi hoảng hốt, trở nên còn sốt ruột hơn Lansecy, trái lại kéo theo Lansecy vội vàng rời khỏi căn phòng, bắt đầu tìm Bảo Lợi Long. Dọc đường hô to gọi nhỏ, cũng bất chấp bây giờ là bầu trời đầy sao, thấy trong hoàng cung ngoại trừ kỵ sĩ canh gác, thì không một bóng người, liền biết bây giờ sợ rằng sớm đã qua nửa đêm rồi.
Kỵ sĩ đứng gác mặc dù kỳ quái nhìn hai cô gái, nhưng bởi vì một vị trong đó là công chúa, đừng nói nửa đêm làm ồn, dù là cô đột nhiên nửa đêm muốn đốt hoàng cung, chỉ cần không có người địa vị cao hơn cô đi ra ngăn cản, những kỵ sĩ nói không chừng sẽ còn giúp tìm củi mồi lửa.
"Đến phòng của Leola."
Jasmine đột nhiên nảy ý tưởng, cũng bất chấp phản ứng của Lansecy, kéo theo cô liền chạy, sau khi vội vàng chạy đến phòng của Leola, hai cô gái giơ chân mới vừa sắp đạp cửa phòng, cửa phòng lại soạt một tiếng, rất dứt khoát được kéo ra, mở cửa lại không phải Leola, lại là một đứa trẻ xinh đẹp mười hai, mười ba tuổi, nhìn không ra giới tính.
Hai cô gái đều ngây ngẩn nhìn đứa trẻ đó, đứa trẻ này có tóc trắng mà hai người quen thuộc, lại không phải kiểu tóc ngăn ngắn bao phủ cái đầu nho nhỏ của Bảo Lợi Long, mà là tóc trắng dày dài đến eo, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn như bạch ngọc, đôi mắt màu đỏ máu đính ở trên, phối hợp với đôi môi gần như đỏ hồng như vậy, dưới tương phản của đỏ và trắng, càng tôn lên khí chất đặc biệt của đứa trẻ này; cộng thêm thân hình của đứa trẻ thon dài tinh tế, mặc dù chiều cao mới hơn vai của Lansey một chút, nhưng lấy tỉ lệ vóc người và tuổi tác của nó để xem, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một mỹ... nam hay là mỹ nữ mê đảo chúng sinh?
"Bảo Lợi Long?" Jasmine nghi hoặc hỏi, mặc dù đứa trẻ trước mắt có khác biệt với Bảo Lợi Long, nhưng mái tóc trắng, khuôn mặt trứng ngỗng và ngũ quan kia đều thấp thoáng có dáng dấp của Bảo Lợi Long.
Mày của đứa trẻ khẽ nhíu, không cao hứng bĩu môi, giọng điệu rất tệ hỏi: "Có chuyện gì không? Bây giờ thế nhưng là nửa đêm đấy, lúc này đến tìm người cũng quá bất lịch sự rồi đi!"
Hai cô gái vừa nghe đều sửng sốt, biểu tình và cách nói chuyện này lại khác xa với Bảo Lợi Long, đứa trẻ này rốt cuộc có phải Bảo Lợi Long hay không? Jasmine vừa định hỏi tiếp, một âm thanh khác lại cắt ngang cô.
"Có chuyện sao?"
Leola từ trên giường bò dậy, vừa hỏi vừa đi tới, Lansecy vừa nhìn thấy Leola lại có thể đã trở về phòng rồi, cô sốt suột lập tức hỏi: "Leola, anh không sao chứ? Phụ hoàng có làm gì anh không?"
So với luống cuống của Lansecy, Leola tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hắn trần thuật: "Phụ Hoàng đã giúp tôi đổi tên."
"Đổi tên?"
Lansecy làm sao cũng không ngờ đến sẽ là cái đáp án này, đột nhiên muốn đổi tên cũng quá kỳ quái rồi, hơn nữa nếu chỉ là đổi tên, làm sao có thể tạo thành ảnh hưởng lớn như thế đối với Bảo Lợi Long... Khoan khoan! Leola có phải là hơi khác rồi? Lansecy đột nhiên có loại cảm giác quái dị, cảm giác Leola hình như đã không còn băng lãnh vô tình như thế nữa.
"Anh làm sao hơi khác rồi?" Ngay cả Jasmine cũng cảm thấy rất kỳ quái.
"Có sao?" Leola có chút khó hiểu hỏi.
Đương nhiên có! Lansecy rất là mừng rỡ, nếu là Leola lạnh như băng kia lúc trước, tuyệt đối sẽ không dùng câu hỏi ngược lại, hắn tám phần chỉ sẽ dùng "phải" và "không phải" để trả lời mà thôi, chẳng lẽ Leola thật sự biến trở về bộ dạng ban đầu rồi sao?
"Long Hoàng đã đổi tên gì cho anh?" Jasmine nhíu mày hỏi, cô mặc dù cũng phát hiện được thay đổi của Leola, nhưng cô lại không phải vui mừng như thế, bởi vì cô cũng không tin Long Hoàng sẽ để cho Leola thoát khỏi khống chế của hắn.
Đồng thời, Jasmine cũng khẳng định, đứa trẻ mười hai tuổi kia chính là Bảo Lợi Long, hiện tượng Bảo Lợi Long phát cuồng cũng xác thực là thật, thử hỏi, chuyện sẽ khiến Bảo Lợi Long sản sinh biến hóa kinh khủng như thế, không có lý nào lại là chuyện tốt đi?
"Ngân Nguyệt." Leola... Không, Ngân Nguyệt trả lời như thế.
"Ngân Nguyệt? Đây chẳng phải là danh hiệu của anh sao, làm sao sẽ dùng danh hiệu làm tên?" Lansecy giống như bị xối nước lạnh, hai chữ này như thể thấm ra hàn ý, sau khi Leola trở nên băng lãnh vô tình, Long Hoàng chính là đã cho hắn cái danh hiệu này, giờ đây, ngay cả tên cũng đổi rồi? Đây phải chăng hàm ý tình huống càng gay go, nhưng dáng vẻ của Leola thoạt nhìn hình như không tệ.
Lansecy cảm thấy không yên tâm, mở miệng lại hỏi: "Leo..."
"Ngân Nguyệt." Ngân Nguyệt bình tĩnh cắt ngang lời của Lansecy.
Lansecy ngẩn người, cùng Jasmine trao đổi ánh mắt hoài nghi, người sau thử hỏi: "Le... a, um, anh không định đi tìm nhóm Keisy sao? Anh lúc trước chẳng phải rất thân với bọn họ?"
"Tình huống khác rồi, bây giờ tôi là thái tử, không nên ở dưới tình huống phụ hoàng không cho phép, tùy tiện rời khỏi hoàng cung." Ngân Nguyệt nhàn nhạt cười giải thích: "Huống hồ phụ hoàng cũng không thích những người đó lắm, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng tôi không hi vọng khiến cho phụ hoàng không vui."
Nếu như để cho bất cứ người nào nhìn thấy nụ cười bây giờ của Ngân Nguyệt, mặc áo ngủ nhưng thần thái vẫn ung dung tự tại, đại khái người người đều sẽ khen ngợi thái tử Long Hoàng toát ra thần thái ưu nhã quý tộc một cách tự nhiên, nhưng trong những người này, lại tuyệt đối không bao gồm người vốn quen biết Leola, Lansecy và Jasmine khi nghe thấy hắn gọi nhóm Keisy là "những người đó", trong lòng lập tức hiểu rõ Leola căn bản không có phục hồi như cũ.
Nhưng đây ít nhất so với bộ dạng lạnh như băng kia tốt hơn nhiều rồi đi? Lansecy kinh nghi bất định an ủi mình.
"Các ngươi rốt cuộc có muốn đi hay không hả? Ta buồn ngủ rồi!" Bảo Lợi Long cao giọng kêu, đồng thời phẫn nộ trừng hai cô gái, chỉ là vừa trừng, vừa lại không nhịn được đánh cái ngáp. Mặc dù nó lớn lên rồi, nhưng khuôn mặt trứng ngỗng bẩm sinh kia khiến nó tức giận làm sao đều vẫn là rất đáng yêu, chỉ là từ đáng yêu của em bé biến thành đáng yêu của tiểu thiếu niên.
Jasmine lúc này cũng lo không nổi suy đoán trạng huống của Leola, lực chú ý thoáng chốc bị kéo đến người Bảo Lợi Long, không nhịn được mở miệng hỏi: "Bảo Lợi Long, ngươi làm sao đột nhiên lớn như thế rồi? Bọn ta lúc trước nhìn thấy ngươi xé rách da của mình, thấy vậy ta cũng sợ chết ngất, ngươi thật sự không sao chứ?"
Đối với quan tâm của Jasmine, Bảo Lợi Long một chút cũng không cảm kích, nhìn thấy hai người vẫn không chịu đi, vừa lại đề xuất một đống câu hỏi, nó tức đến kêu rống lên: "Không cần ngươi lo! Đi mau một chút, ta buồn ngủ rồi."
"Bảo, Bảo Lợi Long..."
Đối với đáp trả không khách khí của Bảo Lợi Long, Jasmine có một chút không chịu nổi, tiểu Bảo Lợi Long đáng yêu trong cảm nhận của cô làm sao lại nói như thế đối với cô đây? Trước kia Bảo Lợi Long có tức giận làm sao, cũng chẳng qua chỉ là bĩu môi nói: "Bảo Lợi Long sắp tức giận rồi" mà thôi.
"Bảo Lợi Long, ngươi quá không có lễ phép rồi." Ngân Nguyệt nhàn nhạt trách cứ.
Bị Ngân Nguyệt khiển trách, Bảo Lợi Long cũng chỉ có chịu đựng buồn ngủ, cúi đầu làm vẻ sám hối, chỉ là thấy nắm tay buông ở bên hông nó nắm rất chặt, mà trên khuôn mặt đang cúi cũng tràn ngập phẫn nộ, đã biết ăn năn của nó sợ rằng vẫn không có bằng một phần trăm nộ ý.
"Hai người còn có chuyện gì không? Nếu không có, thời gian cũng muộn rồi..." Ngân Nguyệt khéo léo nhắc nhở hai người nên rời khỏi.
Mặc dù biết cứ ở lại cũng vô dụng, Jasmine vẫn là lưu luyến nhìn Bảo Lợi Long, cho đến khi Lansecy kéo cô, Jasmine mới thu hồi ánh mắt của mình, cáo từ với Leola: "Leola, vậy chúng tôi đi trước đây."
"Ngân Nguyệt, là Ngân Nguyệt, xin đừng gọi sai nữa, chúc ngủ ngon." Ngân Nguyệt nhắc nhở sai lầm của Jasmine, rồi sau đó gật đầu, lịch sự chúc ngủ ngon.
"Uh... chúc ngủ ngon."
Jasmine cẩn thận không gọi ra chữ Leola nữa, nhưng không biết làm sao, cô chính là không quá muốn sửa miệng gọi hắn là Ngân Nguyệt, hình như một khi gọi như thế rồi, Leola liền sẽ không trở về nữa.
"Chúc ngủ ngon, đệ đệ." Lansecy bất giác chọn cái xưng hô khác, mặc dù cô không có cố chấp đối với cái tên Leola này như Jasmine, nhưng cô lại tiềm thức tránh né cái xưng hô Ngân Nguyệt này.
Hai cô gái sau khi trao đổi ánh mắt "về phòng rồi nói", xoay người rời khỏi, nhưng bọn họ lại không có nhìn thấy, Ngân Nguyệt đằng sau ở sau khi bọn họ xoay người, biểu tình trên mặt chớp mắt biến mất, nếu không phải hắn có động tác đóng cửa, cả người gần giống như là một bức tượng cẩm thạch, thần thái ưu nhã vừa rồi kia biến mất sạch sẽ.
Bảo Lợi Long ngẩng đầu lên, vốn còn dùng thái độ làm cao đối mặt với hai cô gái, nó ở lúc nhìn Ngân Nguyệt, lại dè dặt và nhỏ tiếng hỏi: "Chủ nhân, bây giờ có thể đi ngủ chưa?"
Ngân Nguyệt không có mở miệng, chỉ là tâm niệm lóe lên, Bảo Lợi Long liền từ tâm linh cảm ứng biết được đáp án, vừa trải qua trưởng thành, nó thực sự cực kỳ mệt rồi, không thể chờ đợi được liền trèo lên giường ngủ khò khò.
Ngân Nguyệt lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, không có dáng vẻ muốn lên giường đi ngủ, mấy phút sau, thân ảnh màu tím của Long Hoàng xuất hiện ở trong phòng, Ngân Nguyện cũng tự nhiên mà làm lễ tiết kỵ sĩ với Long Hoàng, giống như sớm đã đang chờ đợi hắn tới.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau