Tập 12: Nguyện vọng của vương giả
Chương 1: Trói buộc của linh hồn
"Chiến sĩ chẳng qua là đệm thịt mà thôi."
"Thứ đần độn không có thiên phú ma pháp mới sẽ đi làm chiến sĩ, một đống người yếu kém!"
"Chỉ biết cầm đao vung loạn một cách ngu ngốc, căn bản là người dã man chưa khai hóa, ma pháp mới là nghệ thuật chân chính."
Không phải! Không phải như thế! Lucitte bạt mạng vung đao, muốn chứng minh chiến sĩ cũng không phải một thân phận thấp kém, không phải người không có thiên phú ma pháp mới sẽ làm chiến sĩ, chiến sĩ hẳn có thể là nghề nghiệp cao quý hơn.
Đây là một cái thời đại ma pháp, ở lúc ma pháp gần như trở thành cảnh tượng thông thường khắp nơi có thể thấy, mặc dù không phải người người đều biết loại ma pháp cỡ lớn hủy trời diệt đất kia, nhưng gần như mỗi một người đều dùng được pháp thuật cấp thấp, càng đừng nói đến mấy cái như thủy cầu thuật, hỏa miêu thuật, căn bản chính là ma pháp mà sinh hoạt tất phải có.
Người không biết ma pháp, đơn giản không có gì khác khuyết tật.
Đao kiếm căn bản không thể ngăn cản uy lực khủng bố của ma pháp, một quả hỏa cầu liền có thể dung hòa đao kiếm rồi, một phát băng tiễn thuật càng không phải điều mà đao mỏng manh có thể chống đỡ. Tóm lại mà nói, đao kiếm ở trước mặt ma pháp căn bản giống như tờ giấy, trừ phi đánh lén như thích khách, nếu không căn bản không có khả năng tổn hại ma pháp sư.
Nhưng, Lucitte thường thường huyễn tưởng, nếu như có một loại lực lượng, chỉ cần khắc khổ luyện tập, mỗi một người đều có thể nhận được thành quả, đó hẳn là tốt biết bao đây? Vậy thì sẽ không bao giờ có bi kịch dù nỗ lực làm sao cũng không thể xuất ra ma pháp nữa, mỗi một người chỉ cần nguyện ý nỗ lực, nhất định có thể đạt được thành quả.
Lại một lần nữa, Lucitte bị những đứa trẻ khác dùng thủy cầu thuật đơn giản đánh ngã, hắn nằm bò ở trên đất, ngay cả vòng bảo hộ đơn giản nhất cũng không thể thi triển ra, chỉ có thể dùng đôi tay liều mạng bảo vệ mặt và ngực cùng những chỗ hiểm.
"Ta nhất định phải... nhất định phải tìm ra lực lượng của mình!"
Lucitte nghĩ mọi biện pháp tăng cường thực lực, vung kiếm vung đến ngất xỉu, vác theo thứ nặng nề leo lên con đường núi dốc đứng nhất, luyện kiếm chiêu luyện đến tay cũng trầy xước, dần dần, thân thể của hắn càng ngày càng cường tráng, trẻ con hàng xóm cũng không thể bắt nạt hắn nữa. Nhưng hắn lại không bởi thế mà hài lòng, hắn biết, lấy nỗ lực của hắn bỏ ra, nếu như hắn học tập chính là ma pháp, vậy hắn ít nhất là một ma pháp sư trung cấp rồi, nhưng trên thực tế, hắn lại ngay cả ma pháp sư tập sự cũng chưa chắc đánh được.
Chỉ bởi vì, thân thể có cường tráng cũng không chịu nổi một kích của pháp thuật cấp thấp, hắn chỉ có thể dùng tốc độ bạt mạng né tránh ma pháp đầy trời, sau đó nắm được cơ hội đánh bại pháp sư.
Mỗi một người đều nói hắn đã rất mạnh rồi, là kẻ đứng đầu trong chiến sĩ, không cần đi so sánh với ma pháp sư nữa.
"Chẳng lẽ, đây chính là cực hạn của chiến sĩ rồi sao? Chẳng lẽ ta chỉ có thể như thế thôi? Không đâu! Nhất định có loại lực lượng nào đó, là có thể trải qua rèn luyện, là có thể ngăn chặn ma pháp, tồn tại ở ngay trong thân thể chúng ta, không giống ma pháp là mượn ngoại lực."
Có lẽ là chúc phúc của thần, hay cũng có lẽ là kết quả của sự cần cù không ngừng nghỉ của chính Lucitte, hắn thật sự tìm ra một loại lực lượng, lực lượng đó tồn tại ở ngay trong thân thể mình, hơn nữa sẽ bởi vì rèn luyện mà càng ngày càng trở nên mạnh, quyết định bởi mức độ phấn đấu của bản thân, Lucitte gọi loại lực lượng đó là —- đấu khí!
Mới đầu, những ma pháp sư khịt mũi khinh bỉ đối với đấu khí của Lucitte, cho dù loại đấu khí này thật sự có thể ngăn cản ma pháp cấp thấp, nhưng đó thì lại thế nào? Ma pháp còn có trung giai, cao giai, cộng với tồn tại của tầng lớp cao hơn. Loại đấu khí trẻ con chơi đùa đó căn bản không khả năng ngăn cản ma pháp.
Bởi thế, đấu khí của Lucitte vẫn không được người đời coi trọng, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ là cao hứng đối với việc mình rốt cuộc tìm được một loại phương pháp dựa vào nỗ lực liền có thể lấy được lực lượng, đồng thời, hắn một chút cũng không keo kiệt, hắn còn truyền thụ rộng rãi phương pháp học tập đấu khí cho người muốn học.
Nhưng, có một lần, Lucitte đột nhiên phát hiện, người học đấu khí từ mình vậy mà đem đấu khí dùng để bắt nạt người khác, nhất thời, hồi ức kinh khủng lúc nhỏ bị ma pháp bắt nạt vừa lại nổi lên trong lòng, hắn hung hăng giáo huấn cái người đó, hơn nữa tự mình cũng phát hiện, không thể để cho lực lượng này rơi vào trong tay người ác.
"Nếu như người học tập ma pháp gọi là ma pháp sư, vậy người học tập đấu khí cũng nên có cái danh xưng, nhưng, cái danh xưng này không chỉ là danh xưng mà thôi, nó nên có ý nghĩa cao thượng hơn, nó đại biểu cho vinh diệu, đại biểu cho quy phạm nên tuân thủ, đại biểu cho chính nghĩa, nó... không, nên nói là chúng ta, tên của chúng ta sẽ gọi là —- kỵ sĩ!"
Về sau, càng ngày càng nhiều người muốn gia nhập hàng ngũ kỵ sĩ của Lucitte, nhưng hắn cũng không ham nhiều, hắn cẩn thận từ trong đó lựa chọn người có phẩm hạnh tốt đẹp, hơn nữa nguyện ý tuân thủ quy phạm kỵ sĩ, sau đó mới truyền thụ cho bọn họ phương pháp học tập đấu khí, hơn nữa hi vọng bọn họ sẽ phát huy rực rỡ cái tên kỵ sĩ, để cho càng nhiều người nguyện ý tôn kính kỵ sĩ.
Mặc dù bây giờ vẫn còn là thời đại của ma pháp, nhưng chung quy sẽ có một ngày, mọi thứ sẽ thay đổi, kỵ sĩ cũng sẽ tỏa sáng ở trên vũ đài! Trong lòng Lucitte luôn là ôm theo suy nghĩ như thế.
Những ma pháp sư lại bắt đầu sợ hãi rồi, bọn họ bắt đầu phát hiện, tính khả năng của đấu khí càng ngày càng nhiều, năng lực của Lucitte người sáng lập thậm chí cường đại vượt mức tưởng tượng, hắn vậy mà đã có thể so đấu với ma pháp sư cao giai rồi, lực lượng thế này chừng như cường đại đến đủ để uy hiếp ma pháp rồi.
"Không thể để cho lực lượng thế này tồn tại, nếu như lực lượng thế này tiếp tục phát triển, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sinh tồn của ma pháp, chúng ta tất phải xóa bỏ nó, tiêu diệt đấu khí, giết chết tất cả những người biết đấu khí!"
Lucitte cùng những người học đấu khí từ hắn phát hiện bọn họ vậy mà bị cả thế giới phỉ nhổ rồi, bị truy nã, bị truy sát, bị mưu hại, đủ loại tội danh hoang đường bị phủ lên đầu bọn họ, thậm chí ngay cả cách nói đấu khí là ma pháp tà ác cũng xuất hiện.
Chúng ta tuân thủ theo phẩm hạnh tốt đẹp.
Vì sao?...
Chúng ta dùng đấu khí ở trên duy trì chính nghĩa.
Vì sao?...
Chúng ta không hề làm sai cái gì.
Vì sao?...
Những kỵ sĩ cùng chung chí hướng từng người từng người chết đi, mỗi một vị kỵ sĩ trước khi chết luôn là nắm lấy tay của Lucitte, nói cho hắn: đừng bỏ cuộc, luôn sẽ có một ngày, thế giới này nhất định sẽ thừa nhận tồn tại của kỵ sĩ.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Lucitte, bị vứt bỏ ở xó xỉnh của thế giới. Hắn đã tuyệt vọng đối với cái thế giới này, hắn biết mình sợ rằng không có đường lui rồi, ngoại trừ bị tiêu diệt đến tận cùng, chỉ có —- phản kích!
Hắn ở nơi cùng tận của thế giới tìm đến chủng tộc trong truyền thuyết —- rồng.
Hắn và vương đế loài rồng —- Thần Thánh Bạch Long, song phương đã đạt thành hiệp nghị, Long tộc sẽ dốc toàn lực trợ giúp Lucitte kiến lập quốc gia, cũng như vậy, nơi của kỵ sĩ cư trụ có bao nhiêu rộng lớn, địa bàn của Long tộc liền có bấy nhiêu rộng lớn. Thế là, Long tộc và kỵ sĩ biến thành đồng bạn tốt nhất, hành trình dài đằng đẵng cũng bắt đầu...
Con đường kỵ sĩ của Lucitte đã thu hút càng ngày càng nhiều người bất mãn đối với thái độ kiêu ngạo của ma pháp sư, thế lực của Lucitte từ mới bắt đầu còn trốn trốn tránh tránh, đến về sau quang minh chính đại nhảy lên vũ đài thế giới, tranh giành đại lục.
Sau đó, đế quốc của Lucitte rốt cuộc đã thành lập, để cảm niệm Long tộc, hắn đổi họ của mình thành Dragon, cũng xưng mình là —- Long Hoàng, mà đế quốc của mình chính là —- Long Hoàng đế quốc!
Cái thế giới này phải thay đổi triều đại rồi, không còn là thế giới của ma pháp sư, mà sẽ biến thành thiên hạ của kỵ sĩ...
Nhưng, cái mộng này vỡ rồi, vỡ ở trong tay cái ma pháp khủng bố đánh nát thế giới kia... Lucitte lần nữa thể nghiệm ác mộng những đồng bạn từng người một nối tiếp nhau tử vong, tình thế của thế giới đại biến, khí hậu biến thiên đến đáng sợ, có lúc buổi tối vừa nằm xuống, ban ngày sau khi thức dậy, nói không chừng liền phát hiện mình từ bình địa thăng đến đỉnh núi cao, đồng bạn bên cạnh thậm chí ngay cả thi thể cũng tìm không được.
Các ngươi những ma pháp sư ti tiện kia... Lucitte lần lượt mất đi từng đồng bạn trung thành phát hạ thề ước linh hồn với hắn, phẫn hận của hắn cường đại giống như ma pháp lúc đó đánh nát thế giới.
"Long Hoàng, xin thay thế chúng tôi, để cho kỵ sĩ chi danh chinh phục cả thế giới đi."
Vô số gào thét, vô số mong đợi, từng đôi tay nói xong liền từ trong tay hắn rơi xuống, từ đó không còn động đậy nữa...
"Ta phát thề! Bất luận dùng bất cứ phương pháp nào, nhất định phải để cho kỵ sĩ chinh phục toàn thế giới!"
Long Hoàng bỗng nhiên mở mắt, hắn bò người dậy, trong khoảng khắc đó, hắn đột nhiên có chút không biết thân phận của mình. Hắn là Lucitte? Coffee? Hay là cái tên khác?
Sau đó, trái tim ra sức nhảy đập nhắc nhở hắn, hắn không phải là ai cả, chỉ là một trái tim Long Hoàng muốn chinh phục thế giới. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn làm sao lại ngủ ở đây, còn mơ thấy chuyện của Lucitte... Trái tim vừa lại yếu ớt đập hai cái.
Long Hoàng nhíu mày, vỗ về lồng ngực nhẹ nhàng nói: "Là ngươi sao? Coffee? Để cho ta nhớ tới quá khứ của Lucitte, ngươi cho rằng như thế liền có thể khiến ta dao động sao? Rất đáng tiếc, ngươi sai rồi, ngươi chỉ là khiến ta càng kiên định quyết tâm phải chinh phục thế giới mà thôi!"
Hắn đứng lên, cuối cùng cũng nhớ tới mình vì sao lại ở đây, hắn phát giác thôi miên của Hắc Long Vương lỏng rồi, cho nên đến kiểm tra xem thử, không ngờ Mirrodin lại trước hết giả vờ thôi miên vẫn còn, sau đó thừa dịp lúc hắn kiểm tra, đột nhiên động thủ công kích với hắn.
Nhưng hắn thế nhưng không phải đèn cạn dầu, mặc dù có chút trở tay không kịp, nhưng hắn vẫn là phản kích với Mirrodin, hơn nữa rất khẳng định thương thế của Mirrodin tuyệt đối không nhẹ hơn hắn.
Long Hoàng nhìn quanh bốn phía, quả không ngoài dự đoán, Mirrodin hóa thành hình người vẫn như cũ ngã ở trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Mirrodin, lòng bàn tay để lên trán của hắn, định lần nữa gia cố thôi miên. Khi hào quang của thôi miên thuật chậm rãi sáng lên, Mirrodin lại mở choàng mắt, đó là ánh mắt thanh tỉnh, nhưng Long Hoàng cũng không lo lắng, hắn đã khiến cho Mirrodin động đậy không được rồi.
Mirrodin quả thật không hề nhúc nhích, hắn thậm chí có chút biếng nhác hỏi: "Long Hoàng... hẳn nên nói, trái tim Long Hoàng, ngươi rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm rồi?"
"Thời gian cũng không quan trọng." Long Hoàng nhàn nhạt trả lời.
"Nói bậy! Thời gian rất quan trọng, thời gian sẽ mang đi rất nhiều thứ quan trọng." Mirrodin hừ một tiếng, lập tức vừa lại dùng ngữ khí cảm thán nói: "Ví dụ như, nỗi đau thấu tâm can khi mất đi Bạch Nhụy lúc đó, bây giờ hình như đã bị mang đi không ít. Cũng ví dụ như nói, tình bạn của ta và Coffee lúc đó hình như cũng dần dần bị thời gian phai nhạt rồi."
Long Hoàng vẫn không có phản ứng gì, những lời này đối với hắn không có một chút ý nghĩa nào.
"Huống chi ngươi đã sống lâu như thế." Mirrodin gần như là thương xót nói: "Ngươi đó, cái gì cũng bị thời gian mang đi rồi, nhân tính cũng sắp không còn lại một chút rồi."
Thân thể Long Hoàng cứng đờ, hào quang trên tay đột nhiên trở nên vô cùng lóe sáng, mà đôi mắt vốn hết sức có sức sống của Mirrodin lại dần dần trở nên chết chóc, mặc dù thể xác còn sống, nhưng ánh mắt lại không khác gì người chết.
"Ngươi cho rằng là thời gian mang đi nhân tính của ta?"
"Sai rồi!" Long Hoàng rống to.
"Là tự ta vứt bỏ nhân tính!"
Long Hoàng cúi thấp đầu, lẩm bẩm: "Nếu như ngươi biết, trái tim Long Hoàng là dùng phương pháp gì bảo tồn, ngươi nhất định sẽ không cho rằng ta còn có nhân tính!"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng mọi sức lực điên cuồng rống lên với bầu trời: "Đó là một ngàn nhân mạng đấy! Một ngàn người tự nguyện chảy cạn máu để hoàn thành ma pháp trận cấm kỵ, một ngàn người tự nguyện móc tim ra hiến tế, một ngàn người phát hạ thề ước linh hồn với ta, những kỵ sĩ trung thành nhất của ta đấy!"
"Long Hoàng bệ hạ?" Một âm thanh đột nhiên xuất hiện.
Long Hoàng đột ngột dừng lại tiếng rống, rất nhanh chóng, mọi thứ liền giống như chưa từng xảy ra, hắn bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì? Y Đa Nhân."
"Thái tử đã thoát khỏi nắm giữ của thôi miên, hơn nữa chạy trốn rồi."
Thân thể của Long Hoàng run lên, nộ khí lần nữa từ trong mắt bắn ra.
"Mocha hoàng tử chết rồi, Cappuccino hoàng tử, Lansecy công chúa, còn có hai vị kỵ sĩ Quang Minh và Hắc Ám tất cả đều mất tích rồi. Căn cứ vào hồi báo của Y Trụ, hình như là mấy người bọn họ lừa thái tử ra, sau đó công kích thái tử, trong hỗn loạn, thái tử đã giết chết Mocha hoàng tử, sau đó chạy trốn rồi, mà những người khác cuối cùng cũng rời khỏi, không biết tung tích..."
Đấu khí màu tím đột nhiên từ trên người Long Hoàng tuôn ta, hủy diệt toàn bộ mọi thứ xung quanh, dưới khói bụi đầy trời, truyền đến một tiếng rống điên cuồng giận dữ.
"Ta phải chinh phục thế giới, không thể phụ lòng... tuyệt đối không thể thất bại!"