Chương 6: Thư của Anse
Hai người giống như tượng đá, cứ như thế không nói một tiếng nhìn lẫn nhau, bọn họ ở trong mắt lẫn nhau nhìn thấy cảm tình đan xen phức tạp, cô và hắn đều là người Anse yêu nhất, lại thù địch lẫn nhau. Sau khi Anse chết, Leola không chỉ một lần bị Long Diễm Điệp gặp mặt, cũng không chỉ một lần bị cô truy sát, thù địch giữa hai người này là ở lúc đó lên tới điểm cao nhất.
Mặc dù, ở những ngày Anse chết, Leola lúc không còn hi vọng từng được Long Diễm Điệp cứu giúp, nhưng lúc đó cô chỉ là hờ hững nói, muốn tự tay giết chết hắn, không mượn tay người khác.
Trải qua hơn một năm, hai người bất ngờ gặp gỡ, đối với lẫn nhau đều không biết nên làm phản ứng gì.
Người khác cũng không hề dám lên tiếng, mặc dù Âu Dương Nhật vốn muốn mở miệng dò hỏi hai người có phải quen biết, chẳng qua vừa nhìn thấy thần sắc phức tạp kia của Long Diễm Điệp, nên lại đột nhiên không hỏi nữa. Ở trong mắt của Âu Dương Nhật xem ra, có thể khiến cho một cô gái lộ ra thần tình vừa cừu hận vừa lại có chút hoài niệm như thế, ngoại trừ người yêu hoặc là người từng yêu, sợ rằng không còn cái khác, mà hắn tự nhiên sẽ không vô lễ mà hỏi loại chuyện riêng tư này.
Rất lâu, Long Diễm Điệp thở ra một hơi thật dài, trực tiếp nói: "Theo tôi ra ngoài, tôi có chuyện hỏi anh." Nói xong, cũng không đợi Leola trả lời, liền tự mình đi ra tiểu lầu.
Leola suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi theo Long Diễm Điệp ra ngoài, để lại một đống người đối mặt nhìn nhau, đang âm thầm suy đoán quan hệ giữa hai người này rốt cuộc là cái gì.
"Gian phu dâm phụ." Keisy thẳng thừng nói.
"Anh em?" Bạch Thiên làm ra suy đoán mà không ai tin tưởng.
"Tình địch?" Câu này không biết là ai đoán.
Mọi người lặng im một chút, Keisy vừa lại pha trò nói: "Không phải chứ? Vậy là cướp đàn ông hay phụ nữ?"
Hiện trường vừa lại lâm vào một mảnh lặng im, Keisy cũng có chút không thoải mái tiếp tục nói bừa: "Hẳn sẽ không phải là đàn ông đi? Đừng dọa tôi à, tôi thế nhưng là đã ngủ với Leola một năm đấy."
Nghe thấy lời này, Âu Dương Nhật và Long Vũ Điệp đều cả mặt bất đắc dĩ nhìn hướng Keisy...
Leola vừa đi ra khỏi cửa, nhìn thấy bóng lưng của Long Diễm Điệp đang đứng một mình ở bờ tiểu hồ không xa, hắn cũng chậm rãi đi qua, lặng lẽ đứng ở một bên, Long Diễm Điệp nhàn nhạt nói câu: "Tôi đã biết anh vẫn còn sống."
Leola không có trả lời, hai người đều tự nhìn mặt hồ yên ả không gợn sóng rất lâu, cuối cùng Long Diễm Điệp mang theo một chút do dự và mong đợi mở miệng hỏi: "Tỷ tỷ thật sự chết rồi đi?"
Nghe thấy lời này, Leola hơi hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: "Tôi chẳng phải đã tự tay giao thân thể của Anse cho cô?"
"Tôi biết, tôi chiếu theo chuyện tỷ tỷ trước kia từng căn dặn tôi, đưa thi... thân thể của tỷ ấy chôn ở nhà cũ của tỷ ấy rồi." Long Diễm Điệp mím chặt môi, không nỡ hồi tưởng tâm tình đau xót lúc tự tay chôn cất người chị em tốt nhất.
"Vậy vì sao hỏi?" Leola cảm thấy kỳ quái, người khác có lẽ không xác định, nhưng hắn và Long Diễm Điệp lại là người tận mắt nhìn qua thi thể của Anse, không có lý do không xác định sống chết của Anse.
Sắc mặt của Long Diễm Điệp có chút căng cứng nói: "Tôi nghe nói trên giang hồ có tin tức tỷ tỷ đang đi lại."
Nghe thấy lời này, Leola hơi hơi nhíu mày, nhưng không có mở miệng, hắn biết Long Diễm Điệp không phải người sẽ dễ tin đồn đại, tất phải có chuyện gì khiến Long Diễm Điệp không thể không đề xuất nghi vấn với hắn.
"Đồn đại liên tiếp xuất hiện, mấy người thậm chí đem đặc trưng bề ngoài và phương thức lúc trị liệu của tỷ tỷ nói được một cách rõ ràng, đây khiến tôi không thể không trở lại nơi chôn cất của tỷ tỷ đi tra đến tột cùng." Lúc này Long Diễm Điệp đột nhiên nắm chặt tay, cố nhẫn nhịn kích động xoay người qua nhìn thẳng vào Leola: "Biến mất rồi! Thi thể của tỷ tỷ biến mất rồi."
Thân thể của Anse biến mất rồi? Trong đầu của Leola nhất thời trống rỗng, cố nhẫn nhịn kích động giống Long Diễm Điệp, thử tìm ra giải thích: "Cô lúc đó chôn cất Anse... là cùng đi với ai?"
"Không có." Long Diễm Điệp dùng sức lắc lắc đầu, thẳng thừng nói: "Anh cho rằng tôi sẽ không nghĩ đến điểm này sao? Tôi đã làm đủ loại giả thiết, nhưng căn bản không có người biết tỷ tỷ sống ở đâu, ngay cả tôi cũng là dựa vào miêu tả trước kia của tỷ tỷ, vất vả lắm mới tìm được, chỉ là cái nơi đó quá hẻo lánh, hang đá phía sau thác nước, hang đá thậm chí là treo lơ lửng, lúc tôi tiến vào trong hang quan sát bốn phía, có thể cam đoan từ sau khi tỷ tỷ rời khỏi, căn bản không có người từng tiến vào."
Leola cũng biết, Long Diễm Điệp thoạt nhìn mặc dù hời hợt, nhưng kỳ thực là một cô gái can đảm thận trọng, mà chuyện vừa lại dính dáng tới Anse, chắc chắn cô nhất định đã phí tâm điều tra rất lâu, có lẽ thực sự là tìm không ra nguyên nhân ở đâu, mới sẽ hỏi hắn như thế.
Long Diễm Điệp sau khi hít sâu một hơi bình phục tâm tình, từ trong tay áo lấy ra một thứ nói: "Tôi về sau lúc trở lại, phát hiện cái thứ này."
Leola cúi đầu nhìn, là một phong thư, phía trên ghi dòng chữ "Thân gửi Leola", trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, nhưng hắn quá khứ không có làm sao quan sát qua nét chữ của Anse, cho nên không thể xác nhận bức thư này rốt cuộc có phải là Anse tự tay ghi.
"Chữ của tỷ tỷ, tôi cam đoan." Long Diễm Điệp không kiên nhẫn nói: "Tôi chưa từng mở ra, bây giờ rốt cuộc đợi được anh rồi, anh mau mở ra đi."
Leola nhận lấy phong thư kia, nội tâm cảm kích nhìn Long Diễm Điệp, cô rốt cuộc là đã dùng bao nhiêu lực khắc chế mới có biện pháp nhẫn nhịn không đi xem bức thư này? Hắn vội vàng bóc thư, từ trong lấy ra một bức thư ngắn.
Con của Long Hoàng, nếu như muốn biết chân tướng, cứ đến tìm tôi, Anse.
Nhìn thấy bức thư ngắn ngữ ý không rõ này, Leola chỉ cảm thấy hô hấp giống như bị bóp nghẹn, trong lòng liên tiếp hiện lên lời Huyết Lang từng nói với hắn, trái tim bắt đầu càng ngày càng trầm xuống.
Long Diễm Điệp không nhịn được đoạt lấy bức thư ngắn đi nhìn, lại nhìn thấy một câu nói không đầu không đuôi, dưới lòng bỗng nhiên cảm giác kỳ quái, lại nhìn thần tình quái dị kia của Leola, hình như có thể lý giải câu nói này, Long Diễm Điệp không khỏi đẩy hắn một cái, bất mãn hỏi: "Đây rốt cuộc là ý gì?"
Leola bị đẩy như thế, hồi thần lại, nhưng chỉ là lắc đầu: "Không biết."
"Anh đang trợn mắt nói dối sao? Sát thủ." Long Diễm Điệp nhất thời nổi lên lửa giận, từ thần tình của Leola xem ra đã biết hắn không thể không hiểu câu nói này.
Leola lại vẫn là lắc đầu.
Long Diễm Điệp hoài nghi quan sát thần tình của Leola, lại thấy Leola nghiêng đầu, không nhìn Long Diễm Điệp nữa. Cô lập tức như lĩnh ngộ mà lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, anh vừa lại đang trốn tránh, năng lực ngay cả mình cũng gạt kia của anh vẫn luôn đều rất lợi hại, anh nhất định là đã phát giác cái gì, lại ngay cả nghĩ cũng không dám đi nghĩ!"
Leola mím chặt môi, cố đè nén nghi vấn nổi lên trong lòng.
"Anh cái tên này! Tức chết tôi rồi!" Long Diễm Điệp cũng nổi nóng, phất tay áo một cái không ngó ngàng Leola nữa, tự mình chạy về tiểu lầu, để lại một mình Leola đứng yên ở bên tiểu hồ.
... "Chữ của tỷ tỷ, tôi cam đoan."
Con của Long Hoàng, nếu như muốn biết chân tướng, cứ đến tìm tôi, Anse...
Đã từng, ở trong mộng của Leola có cái hào quang hình thập tự, hào quang màu trắng rất ấm áp rất ấm áp.
"Leola, tới tìm tôi."
Ngươi là ai? Ngươi là ai? Ý thức không ngừng đặt câu hỏi.
"Tôi là... Anse."
Anse là... Leola không khỏi nắm chặt dây chuyền Long Thập Tự trên ngực, bức mình quên đi những chuyện này, nhưng nghi vấn trong lòng lại nén làm sao cũng không thể nén xuống được... nếu như mọi thứ thật sự đều là an bài sẵn, vậy ngay cả gặp gỡ Anse cũng là vậy sao?
Leola không khỏi vừa lại siết bàn tay nắm lấy dây chuyền Long Thập Tự, ngay cả trong kẽ ngón tay chảy xuống máu cũng hoàn toàn không biết, dây chuyền Long Thập Tự chầm chậm phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, trước kia, ánh sáng trắng này luôn là mang cho Leola cảm giác ấm áp, duy chỉ lần này, lại là một cơn rét buốt chảy qua trong lòng của sát thủ.
Không biết đã đứng bao lâu, Leola hít sâu mấy hơi, buông ra dây chuyền Long Thập Tự, xoay người trở về bên cạnh nhóm bạn của mình, ít nhất, bọn họ không phải an bài sẵn.
Hôm sau, một đoàn người vừa lại lần nữa to lớn thanh thế mà ăn xong bữa sáng, dưới mời mọc liên tiếp của Long Vũ Điệp, đám người Keisy cũng "thịnh tình khó chối" tiếp nhận, ngay cả câu đùn đẩy cũng không dám nói, bằng không nếu thật sự chối mất, vậy mọi người ăn cái gì? Phỏng chừng không phải Keisy nướng thịt rồng để ăn, thì cũng là rồng nướng thịt Keisy để ăn.
"Âu Dương huynh, hết thảy thì làm phiền huynh rồi."
Keisy ra vẻ cung kính cúi đầu, chẳng qua trên mặt vẫn là biểu tình cười hì hì muốn đánh kia, đây khiến cho thần tình của Âu Dương Nhật có chút không được tự nhiên, vừa lại không thể không khách khí hồi lễ: "Đâu có, đâu có, chẳng qua là cùng kết bạn đến võ lâm đại hội."
"Còn có anh nói anh muốn làm chủ, đừng quên đấy." Keisy vội vàng nhắc nhở.
"Tôi sẽ không quên."
Cho dù là Âu Dương Nhật, cũng không khỏi bị Keisy làm cho đến có chút đỉnh đầu bốc khói, hắn không khỏi bắt đầu âm thầm tính toán mình rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền. Mặc dù Âu Dương Nhật vì để làm cho Long Vũ Điệp vui, mang thêm không ít tiền tài ra ngoài, hi vọng có thể khiến cho Long Vũ Điệp dọc đường chơi được vui vẻ, chỉ là tiền Long Vũ Điệp tiêu tốn trái lại ít hơn nhiều so với Âu Dương Nhật mong đợi, phần lớn là mua đồ chơi nhỏ rẻ tiền, cô trái lại không có bao nhiêu hứng thú đối với châu báu trang sức quý giá, nhưng chiếu theo tình hình trước mắt để xem, nói không chừng sẽ bị quần người này ăn sập túi. Nghĩ đến đây, nụ cười của Âu Dương Nhật không khỏi mang chút miễn cưỡng.
"Được rồi, mau chóng đi thôi, tôi muốn xem xem minh chủ võ lâm này rốt cuộc là đức hạnh kiểu gì." Keisy hết sức phấn khởi nói, đồng thời cũng nhắc nhở Lâm Quý Vân phải chú ý.
"Keisy huynh, đợi đến võ lâm đại hội, xin phiền... phiền chú ý ngôn từ một chút, nếu là đắc tội cao nhân tiền bối gì đó, cho dù là tại hạ cũng bất lực." Âu Dương Nhật không khỏi cười khổ, ngay cả võ lâm minh chủ cũng dùng "đức hạnh kiểu gì" để hình dung rồi, còn có thể kỳ vọng người này có lòng tôn kính gì với người khác sao?
Keisy không kiên nhẫn phất phất tay: "Biết rồi, mau chóng đi thôi."
Dọc đường đi, Keisy thỉnh thoảng vớ lấy bánh bao nóng, kẹo hồ lô, kẹo kéo vân vân, cuối cùng đầy tay đều là đồ ăn, còn lưu luyến mà nhìn những hàng quán khác. Năng lực của Bảo Lợi Long thế nhưng còn tốt hơn Keisy nhiều, tiện tay vừa lấy xong liền ném vào trong miệng, sau đó tiếp tục lấy món tiếp theo, đồ ăn đến tay nó thời gian sống sót bình quân không quá năm giây.
Đây thế nhưng khiến Âu Dương Nhật dọc đường đều bận bịu trả tiền, trong lúc đang trả đến có chút sứt đầu mẻ trán, vừa lại nhìn thấy Long Vũ Điệp đang hữu ý vô ý trò chuyện mấy câu với Bạch Thiên, trong lòng Âu Dương Nhật không khỏi chua xót một hồi, mặt cũng sắp đen một nửa.
Leola và Long Diễm Điệp đi sóng vai ở phía cuối cùng thì lặng lẽ không nói, bầu không khí lạnh đến điểm đóng băng, ngay cả Lâm Quý Vân cũng không nhịn được tiến lên đi một chút, tránh cho mình vẫn chưa báo thù đã bị đông chết trước rồi.
Trên dọc đường, dân chúng bình thường càng ngày càng ít, mỗi một người nhìn thấy gần như đều trang bị vũ khí, nhìn ra được là võ lâm nhân sĩ, không ít còn kết đoàn xuất hiện hoặc là mặc quần áo có dấu hiệu đặc trưng, mà Chân Không cũng không ngừng giải thích với Bạch Thiên: "Đó là Phái Uyên Ương, đây là Võ Đạo Môn, cái trước lấy kiếm pháp tăng trưởng, đặc biệt thiện trường song nhân hợp kiếm, cái sau là chưởng pháp nhất tuyệt..."
Giảng giải của Chân Không khiến Bạch Thiên nghe đến say sưa, đồng thời không ngừng quan sát người xung quanh, người bị hắn nhìn chằm chằm đầu tiên đều không cao hứng nhìn trở lại, nhưng Bạch Thiên vừa thấy bị người khác phát giác, liền lập tức triển khai tươi cười chân thành gật gật đầu, người khác vừa thấy tươi cười chân thành của hắn, trong ánh mắt lại thường thường mang theo kính nể, phần lớn cũng hơi gật đầu hồi lễ theo, người tuổi tác lớn một chút thậm chí sẽ âm thầm khen ngợi thiếu niên hiệp khách quang minh lỗi lạc này.
Đoàn người đi một mạch, mãi đến lúc đi đến bên tường thành, quần người cũng càng ngày càng đông đúc, thậm chí đến tình huống người chen người, lúc này, có người đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Bỏng chết ta rồi!" Mọi người nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một gã đàn ông vạm vỡ đang bận dập lửa trên người, nhưng ngọn lửa bốc cháy ở sau lưng, khiến gã vạm vỡ cuống đến xoay vòng vòng, lại dập không tắt lửa ở sau lưng kia.
Mọi người vừa thấy bộ dạng hài hước của gã vạm vỡ kia, tất cả đều cười lên, mà gã đàn ông vạm vỡ cũng ở dưới giúp đỡ của huynh đệ bên cạnh, dập tắt ngọn lửa. Hắn không khỏi đỏ bừng mặt hét lớn: "Cười cái gì! Đều là yêu thuật của con tiểu yêu quái này dùng, yêu nghiệt đáng chết vậy mà dám đả thương người."
Gã vạm vỡ chỉ ngón tay vào tiểu Liệt Diễm trên mặt đất, mọi người lúc này đều không nhịn được nhìn qua, kỳ thực không ít người sớm đã phát hiện con sinh vật kỳ dị này, chỉ là ngại không muốn bộc lộ mình không biết, không tiện mở miệng hỏi, nhưng mọi người kỳ thực đều đang chờ người khác hỏi.
Liệt Diễm bị gã vạm vỡ chỉ vào như thế, cũng tức giận khẽ gầm lên, Bạch Thiên nhíu mày một cái, hơi chút trách mắng Liệt Diễm: "Anh ta có lẽ không phải cố ý giẫm vào đuôi của ngươi, không được tùy tiện phát hỏa cầu đả thương người."
Liệt Diễm có chút ủy khuất vừa lại khẽ gầm mấy tiếng.
Người khác nhìn thấy Bạch Thiên và Liệt Diễm đối thoại, đều ngạc nhiên nhìn một người một yêu quái này, mà gã vạm vỡ kia vừa thấy chủ nhân của yêu quái chẳng qua là cái người trẻ tuổi, can đảm liền to lên, trầm giọng quát: "Tiểu tử, yêu quái này của ngươi đốt cháy quần áo của ta, ngươi thấy đây phải tính thế nào?"
Bạch Thiên vẻ mặt áy náy nói: "Thật sự rất xin lỗi, tính khí của Liệt Diễm không tốt lắm, tôi đã mắng nó rồi."
Trả lời trực tiếp như thế của Bạch Thiên, trái lại khiến gã vạm vỡ có chút khó gây sự, đành miễn cưỡng nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng đền cho ta một bộ quần áo."
Vừa nghe thấy phải đền tiền, Bạch Thiên liền ngây ngẩn cả người, trên người hắn ngay cả nửa cắc tiền cũng không có, muốn lấy cái gì bồi thường người ta? Hắn không khỏi lộ ra thần tình ưu sầu.
Long Vũ Điệp bên cạnh cũng biết hắn không có tiền, vội vàng nhìn hướng sư huynh của mình, mà Âu Dương Nhật vốn còn có chút muốn nhìn Bạch Thiên mất mặt, nhưng ánh mắt cầu khẩn kia của Long Vũ Điệp vừa lại bức hắn không thể không đứng ra.
Thân là thiếu chủ phái Triều Dương, Âu Dương Nhật nào đã từng bị gã giống côn đồ lưu manh như thế đòi đền tiền, bây giờ lại còn phải vì tình địch của mình làm như vậy, hắn không khỏi có chút khó chịu lấy tiền ra, không khách khí nói: "Cái này là đền cho ngươi."
Gã vạm vỡ nhìn thấy thần tình khó chịu ra mặt kia của Âu Dương Nhật, cũng nổi nóng lên, rống giận nói: "Tiểu tử! Ngươi đây là thái độ gì, lại có thể nói chuyện như thế đối với ông đây."
Bị người gọi tiểu tử, sắc mặt của Âu Dương Nhật trầm xuống, tâm tình vốn đã không tốt, hắn lúc này cũng không muốn nhân nhượng nữa, trái lại quát một tiếng: "Ngươi giẫm vào... vật cưng của Bạch huynh đệ trước, không xin lỗi thì thôi, còn dám đòi bồi thường?"
Gã vạm vỡ vừa nghe càng nổi giận, trực tiếp rút kiếm, mà người bên cạnh hắn cũng tới tấp rút kiếm ra, phản kháng lại bên Âu Dương Nhật, chỉ thấy Âu Dương Nhật vẫn là vẻ mặt khinh thường nhìn đám người gã vạm vỡ, Bạch Thiên thì sốt ruột ở bên cạnh không ngừng khuyên giải, bạt mạng nói là lỗi của mình, xin hắn đừng nổi lên tranh cãi với đối phương vân vân.
Hai phe đội ngũ ở phía trước giằng co, Keisy cách mấy bước thì không quan tâm mà nhéo nhéo má của Bảo Lợi Long, cười he he nói: "Vật cưng à, bắt tay nào... Á ui!" Keisy đột nhiên bị Bảo Lợi Long cắn một cái, phát ra một tiếng kêu thảm.
Song phương đang trong thịnh nộ nào quản Bạch Thiên ở bên cạnh nỗ lực khuyên giải, một cái ánh mắt bất hòa, gã vạm vỡ liền giơ đao vọt tới, mười mấy người bên cạnh cũng phóng lên, cục tức nghẹn trong bụng mấy ngày của Âu Dương Nhật lúc này cũng nín không nổi, rút nhuyễn kiếm trong thắt lưng, tư thái phiêu dật lập tức lao lên phía trước, tức khắc đã cùng mười mấy người đánh lên.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau