Chương 3: Trở về
Bầu trời từng xanh thẳm bây giờ lại trở nên chướng khí mịt mù, bầu trời âm u ẩm thấp chậm chạp không giáng mưa xuống, mà có một bầu không khí trầm muộn, cảm giác hết sức áp lực và khó chịu, tin rằng nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ chịu không nổi mà muốn lập tức chạy thoát khỏi đây, chẳng qua ở đây vốn đã là cái nơi hiếm có người ở. Bình nguyên Á Long trước giờ không phải nơi tốt để giao du ngắm cảnh, trên bình nguyên bị liệt vào khu vực nguy hiểm cấp A ngoại trừ bầy á long, cũng không có vật gì kỳ lạ quý giá, đại khái chỉ có tên hiệu trưởng Barbarise kia sẽ nhàm chán ném học sinh của mình đến cái nơi quỷ quái này.
Mà tình huống hiện tại lại càng thêm hiểm ác, từ hơn một năm trước, sau khi Mirrodin coi đây là căn cứ, triệu tập bầy á long, chiếm lĩnh Thương Lan thành, bầy á long nguy hiểm khổng lồ liền tụ tập ở phương bắc đại lục Acalane, cùng giằng co với những người ở phương nam, khiến cho phạm vi một ngàn dặm xung quanh đây hiếm có người ở, cho dù có, cũng là những kẻ thăm dò bí mật tới đây dò xét.
Ở nơi có đủ loại bầy rồng cư ngụ này, lại có một cái bóng dáng nho nhỏ bay ở không trung, từ thể tích đó xem ra, tuyệt đối không phải á long hệ phi hành khổng lồ, bóng ảnh đó chỉ là lặng lẽ dừng ở không trung, hình như đang chờ đợi cái gì.
Mãi đến khi chỗ xa xôi trên bầu trời truyền đến một đợt âm thanh ồn ào, bóng ảnh nho nhỏ đó đầu tiên là cảnh giới quan sát người tới, vừa nhìn thấy bay tới là một nam một nữ, sống lưng căng thẳng của hắn mới buông lỏng xuống, lặng lẽ chờ đợi bọn họ bay đến trước mặt mình.
"Ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra!"
Ngữ khí vốn kiều mị của cô gái giờ phút này lại trở nên hổn hển, nhìn kỹ, người nam kia mặc kỵ sĩ phục màu đen, vật cưỡi phía dưới lại là một con đại bàng to lớn, mà thân thể của cô gái đang bị đặt vắt ngang ở trên đại bàng, mái tóc đỏ rực bị thổi đến rối bù, cũng khó trách sắc mặt và ngữ khí của cô đều hết sức không tốt.
Người nam cưỡi đại bàng không ngó ngàng tới cô gái, tự ý bay đến bên cạnh người nam đang chờ đợi kia. Tiếp đến, hắn để cho đại bàng to lớn lượn vòng ở trên không, đợi sau khi nhìn rõ trạng huống phía dưới, không khỏi hít mạnh một hơi thật sâu.
Bình nguyên Á Long tuy là nơi tụ tập lớn nhất của á long, nhưng quá khứ chưa bao giờ giống như hôm nay, cả bình nguyên trải đầy á long rậm rạp, hơn nữa ngay ngắn có trật tự, đủ loại á long khác nhau tụ tập cùng một chỗ, sau đó lặng lẽ nằm bò ở nơi thuộc về chủng loại mình.
"Thoạt nhìn rất nghiêm trọng đấy, Misery." Chàng trai mặc kỵ sĩ phục màu đen quan sát một hồi lâu, bay trở về bên cạnh người nam ban đầu kia, ngữ khí hết sức trầm trọng nói.
"Chuyện Long Hoàng làm đã lúc nào không nghiêm trọng?" Misery thần sắc ung dung trả lời, lúc này hắn một chút cũng không để ý bầy rồng phía dưới, trái lại tương đối để ý cô gái trên đại bàng hơn. Hắn nhướn nhướn mày nói: "Không ngờ ngươi vậy mà đã tìm được cô ta, đây là trực giác do cùng là sát thủ sao? Kiếm Lan."
Kiếm Lan không có trả lời vấn đề của Misery, trái lại mở miệng hỏi: "Cô ta thật sự hữu dụng sao? Ngươi muốn ta cấp tốc tìm cô ta, có phải là quá thận trọng rồi?"
Misery cười cười, lúc đang định nói rõ, cô gái kia lại gào hét lên: "Này! Các ngươi đừng có quá đáng, ta cũng đâu có làm cái gì, bắt ta tới làm chi hả? Đừng cho rằng nữ nhân dễ bắt nạt."
Nhìn thấy thần sắc quật cường của cô gái, Misery vẫn ung dung nói: "Ngàn vạn lần đừng nói như thế, ta làm sao dám bắt nạt cô đây? Dù không sợ cô, ta cũng sợ cái người sau lưng cô."
Cô gái ngẩn người, hoài nghi hỏi: "Người sau lưng ta? Ngươi là nói sư phụ Leola của ta sao?"
Nụ cười của Misery càng thêm thần bí rồi, lắc lắc ngón trỏ nói: "Không không không, ta làm chi phải sợ Leola? So với hắn, ta còn sợ cô hơn đây! Jasia, nói làm sao cô cũng là người do cái người kia nuôi lớn, lại không có trở thành tuyệt thế cao thủ, có thể thấy ông ta nhất định vô cùng yêu thương cô."
Con ngươi lục mỹ lệ của Jasia tràn ngập nghi hoặc: "Ngươi đang nói cái gì?"
Misery cười cười, lại không có giải thích sâu thêm.
"Cho dù cô ta thật sự là con gái của cái người đó, ngươi bảo ta mang cô ta đến bình nguyên Á Long làm cái gì?" Kiếm Lan khó hiểu hỏi.
Misery lại chỉ xuống phía dưới nói: "Ngươi cũng biết đấy, Kiếm Lan, suýt chút xíu nữa, ngươi và Mirrodin đã đổi chỗ rồi."
Kiếm Lan trầm mặc một hồi, mới nói: "Ta biết, Jones đích xác rất giỏi."
Nghĩ lúc đó, người đàn ông tóc vàng mắt đầy ngập tơ máu xông vào Khu Phố Hắc Ám, giống như thể thấy thần giết thần gặp phật diệt phật kia lại có thể đè nén thù hận đầy lòng, nghe giải thích ngay mà cả mình cũng không tin của Kiếm Lan.
Kiếm Lan nói, chính hắn cũng không biết vì sao lại phát điên tiếp nhận ủy thác ám sát phu nhân thủ tướng, hắn chẳng qua chỉ là gặp một người ủy thác khoác hắc bào, không nhìn thấy mặt mũi, sau đó liền mơ mơ hồ hồ chấp hành cái nhiệm vụ này.
Khi Jones nghe xong, ngẩn ra cả một hồi lâu, cuối cùng nói cho Kiếm Lan, chân tướng giữa Long Hoàng và Gre, đồng thời nói cho Kiếm Lan, người mặc hắc bào kia sợ rằng chính là Long Hoàng, về phần nguyên nhân hắn tự dưng tiếp nhận nhiệm vụ thì có khả năng là đã bị hạ thôi miên.
Kiếm Lan không phải đồ ngu, hắn không có lập tức tin tưởng lời của Jones, nhưng sau đó liên tiếp xảy ra chuyện bất lợi cho Lục Đại Cấm Kỵ, rốt cuộc khiến Kiếm Lan không thể không bắt đầu tin tưởng lời của Jones, tin rằng Long Hoàng định hãm hại hắn trở thành ma vương thứ hai. May mà dưới sự nhúng tay của Jones, Kiếm Lan chung quy không có trở thành ma vương thứ hai, cuối cùng cũng bởi thế trở thành thế lực trong tối của Jones.
"Chỉ cần để cho Mirrodin thanh tỉnh, âm mưu lần này của Long Hoàng sẽ thất bại. Nhưng cách duy nhất có thể khiến cho Mirrodin thanh tỉnh, ta chỉ nghĩ ra được hai cái biện pháp, một là Gre đích thân tới giải thôi miên, cái kia chính là dây chuyền Long Thập Tự."
Misery làm trong cổ họng, chỉ vào Jasia, nói: "Ta và Barbarise đều tin tưởng, Leola là đệ tử của Gre, mà Jasia chính là con gái của Gre."
Kiếm Lan có chút không tin nhìn Jasia, theo hắn thấy, Leola và Jasia thoạt nhìn một chút cũng không giống như là đệ tử và con gái của cùng một người, bởi vì hai người này thực sự hoàn toàn không có bất cứ điểm chung nào, ngay cả thực lực cũng không phải cùng một trình độ.
"Các người là làm sao biết?" Kiếm Lan hoài nghi hỏi.
"Chính ta nhìn thấy..." Misery nói đến một nửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sửa miệng nói: "Không, là đại hoàng tử Mocha nói."
Kiếm Lan nghi hoặc nhìn Misery một cái, hắn nghe ra được Misery không nói thật lòng, chẳng qua hắn cũng không định đi sâu, mỗi một người đều có chuyện không muốn mở miệng, nếu Misery không muốn nói, vậy thì bất cứ ai cũng không thể khiến cho hắn nói.
Jasia không nhịn được hỏi thẳng: "Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Sư phụ ta ở đâu hả? Ngươi chẳng phải nói hắn sẽ tới?"
"Đừng sốt ruột, lát nữa sẽ tới thôi." Misery cười cười, ánh mắt vừa tìm kiếm xung quanh.
Hắn cũng không phải không nhìn thấy nghi hoặc càng ngày càng sâu trong mắt Kiếm lan, để tránh cho bởi vì giấu diếm quá độ mà khiến Kiếm Lan nổi lên bất mãn, hoặc là lòng chứa hoài nghi, Misery đành chừng mực giải thích: "Gre nếu đã yêu thương Jasia như thế, ông ta sẽ không bỏ mặc con gái của mình, cánh cửa thời không khẳng định sẽ mở ở gần ông ta, mà ma lực để mở cánh cửa thời không thì không thể coi thường, sóng ma lực lớn như thế rất có khả năng sẽ khiến Long Hoàng phát giác, so với để cánh cửa thời không mở ra ở đế quốc Acalane, để Long Hoàng thừa dịp gây phiền phức, không bằng trực tiếp mở ở bình nguyên Á Long, sau đó chúng ta có thể trực tiếp lấy dây chuyền Long Thập Tự đi tìm Mirrodin, hoặc là... nếu Gre nguyện ý trợ giúp chúng ta, vậy thì càng tốt."
Kiếm Lan lúc này mới chợt hiểu ra, chỉ là trực giác hắn cảm thấy, Misery hình như có khuynh hướng lấy dây chuyền Long Thập Tự đi tìm Mirrodin hơn, hình như hắn biết rõ Gre là sẽ không giúp bọn họ.
"Tới rồi." Trong con ngươi lam của Misery lóe qua một tia sáng.
Lời còn chưa dứt, Kiếm Lan cũng lập tức cảm nhận được cỗ ma lực khủng bố kia, áp lực cường đại đó áp bức ở trong lòng Kiếm Lan, hắn đơn giản là không dám tin lực lượng khổng lồ như thế là do một người phát ra. Sớm ở lúc hắn ra đời, Gre đã không còn ở trên "cái thế giới này" rồi, bởi thế hắn căn bản chưa từng kiến thức qua lực lượng của ma vương trong truyền thuyết.
Lực lượng khủng bố đủ để chẻ vỡ thời không kia... chính là ma vương Gre sao? Kiếm Lan mở to mắt, chỉ thấy không trung vốn trống không đột nhiên xuất hiện một khe nứt, mà ma lực từ sau khe nứt thẩm thấu ra càng tỏ ra to lớn, Kiếm Lan cảm giác mình đơn giản giống như là con cá nhỏ đang đau khổ vùng vẫy trong gió to sóng cả, vật cưỡi phía dưới càng là bị ma lực hù dọa đến hoảng loạn không ngừng, phi hành nhất thời trở nên vô cùng bất ổn.
Rất nhanh chóng, khe nứt càng ngày càng biến lớn, từ một khe hở ngay cả người cũng không thể nào thông qua, dần dần biến thành một cái hình tròn lớn đủ để khiến mấy người thông qua, mà bên kia của hình tròn thì xuất hiện cảnh sắc hoàn toàn không phù hợp với bầu trời của bình nguyên Á Long, đó là một cái vách núi, một cái vách núi lạnh lẽo ở dưới ánh trăng.
Có mấy người đang đứng ở đó, gần như đều là người Kiếm Lan từng thấy, những học sinh mệnh danh là tiểu tổ rước họa Acalane, tuổi còn nhỏ đã dám xông vào Khu Phố Hắc Ám để cứu người kia. Mà trước mặt bọn họ thì đứng một người, một chàng trai mà mười người thấy, có 9.9 người sẽ lắc đầu thở dài nói "lại là một tên công tử ăn chơi".
Kiếm Lan có chút ngây ngẩn, chàng trai trẻ tuổi cả người ngạo khí này chính là Gre?
Chàng trai nhíu mày, đưa mắt đánh giá trên dưới một phen, mới cả mặt chán ghét nói: "Bộ trường bào kia của ngươi thật là xấu chết đi được."
Đại khái là không ngờ đến lâu lắm không gặp, Gre lại phê bình trường bào của hắn, Misery bất đắc dĩ cười nói: "Lâu lắm không gặp rồi, papa."
Khi mọi người ở hiện trường đều bị tiếng "papa" này dọa đơ người, Gre lại như con mèo bị chọc giận, mãnh liệt rống lên: "Ai là papa ngươi! Gọi sư phụ!"
Misery nhún vai: "Tôi chính là thích gọi papa, nếu không ngài cứ qua đánh tôi đi!"
Gre nghiêm nghị nheo mắt lại, ma lực khủng bố nhất thời nổi cuồng phong, ma lực vốn vô hình lại có thể dần dần hội tụ thành hình, khiến người ở hiện trường đều kinh hô ra tiếng: "Trời ơi! Ma lực lại có thể có thực thể rồi, đây là ma lực dồn nén kiểu gì?"
Kiếm Lan vốn còn đang do dự mình có nên chạy trốn hay không, đột nhiên lộ ra thần tình cổ quái, hình dạng của ma lực kia tụ thành làm sao rất giống, rất giống... vẫn chưa đợi hắn nghĩ tới đó là cái gì, ma lực thực thể hóa đó đã tàn nhẫn ký đầu của Misery một cái, trực tiếp đánh hắn từ không trung rớt xuống mặt đất.
Không sai, đó là một cái nắm tay khổng lồ... không, bây giờ vừa lại biến thành bàn tay, đang thần tốc vung về phía Kiếm Lan, Kiếm Lan đang trợn mắt há hốc mồm, lập tức bị bàn tay có tốc độ cực nhanh đánh văng đi, ngay tại chỗ biến thành một vệt sao băng xẹt về phía chân trời.
Tiếp đến, bàn tay thực thể hóa vừa lại biến trở về nắm tay, chỉ là trên tay có thêm một mỹ nữ tóc đỏ thiên kiều bá mị. Cô gái đó hốc mắt ướt đẫm, không ngừng kêu khóc: "Cha! Cha cha!"
Nghe thấy từng tiếng kêu hét của con gái, sắc mặt của Gre cũng dịu lại, nắm tay kia dịu dàng túm Jasia đến bên cạnh Gre. Jasia lập tức nhào vào trong lòng cha, lớn tiếng khóc: "Con còn tưởng rằng không bao giờ gặp được cha nữa."
"Đồ ngốc." Gre vỗ vỗ đầu của con gái mình, khẽ giọng trách mắng: "Lúc đó đã bảo con đừng đi truy sát Le, con lại khăng khăng muốn truy."
Nghe thấy tên của Leola, Jasia ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Leola vẫn luôn không biểu tình bên cạnh. Cô gượng gạo một hồi, rời khỏi ôm ấp của cha, chậm rãi bước đến trước mặt Leola, giống như trước kia, không cam tâm tình nguyện chào hỏi: "Sư phụ."
"Uh." Leola vẫn như cũ mặt vô biểu tình hồi ứng một tiếng.
Nghe thấy hồi ứng hờ hững của Leola, Jasia hình như có chút không cam lòng, vừa lại mở miệng nói tiếp: "Sư phụ, cần đồ nhi ở lại giúp người không?"
Leola quay đầu nhìn Jasia một cái, nhưng cái nhìn này lại khiến Jasia ngây ngẩn, đây... là sư phụ? Cái sư phụ không có cảm tình, ánh mắt vĩnh viễn trống không kia sao?
Mặc dù thần tình của Leola bây giờ vẫn tỏ ra băng lãnh, nhưng nếu là người quá khứ từng ở chung với Leola đều không khó nhìn ra, cái sát thủ này cả người đã khác xưa rồi, đôi con ngươi bạc kia cũng không còn trống không, hình như có thêm một chút sinh khí, có thêm một ít tình cảm.
Leola như thế khiến Jasia cảm thấy rất xa lạ, cũng vô cùng mất mát. Cô vẫn luôn rất muốn hòa tan biểu tình và tình cảm đóng băng kia của Leola, mặc dù bây giờ Leola thật sự khác rồi, nhưng lại không phải do mình làm, Jasia nhất thời cảm thấy vô cùng chán nản, giống như là mục tiêu nỗ lực cả đời đột nhiên bị người nhanh chân giành trước, mọi nỗ lực lúc trước đều không còn ý nghĩa nữa.
Leola cảm thấy rất kỳ quái, hắn cũng vẫn chưa có trả lời vấn đề của Jasia, chính Jasia lại trở nên sa sút trước, chẳng lẽ cô đã đoán được hắn cũng không muốn để cô ở lại sao?
Leola nhíu mày nói: "Tùy cô."
Jasia thần sắc phức tạp nhìn Leola một cái, rồi lại đứng trở về bên cạnh Gre, không nói chuyện nữa.
Cảnh tượng này xem ở trong mắt của Keisy và Bạch Thiên, thật là quái dị nói không ra lời. Leola rõ ràng rất sợ Gre, lại không sợ đắc tội con gái được cưng tới trời của Gre, mà Gre nhìn con gái miễn cưỡng nhân nhượng như thế cũng không lộ ra dáng vẻ bất mãn.
"Đây gọi là một vật khắc một vật sao?" Keisy biểu tình cổ quái nói.
"Không, sư phụ luôn luôn giữ vững đạo lý nhất định phải tôn sư trọng đạo, nếu Jasia đã nhận Le làm sư phụ, thì nên làm trọn trách nhiệm của đệ tử." Misery chậm rãi phiêu trở về không trung, vừa giải thích, xưng hô đối với Gre cũng đổi về sư phụ, hắn thế nhưng không muốn nếm lại mùi vị của ma quyền.
"Người quái đản có nguyên tắc quái đản..." Keisy lẩm bẩm, chẳng qua lúc này trong lòng cậu lại có cái nghi vấn lớn hơn, thế là không nhịn được hỏi: "Misery, ông làm sao lại ở đây hả?"
"Đến đón các ngươi." Misery cười hì hì trả lời: "Thuận tiện xem xem sư phụ lâu lắm không thấy."
Gre liếc Misery một cái, ngữ khí hờ hững nói: "Cánh cửa thời không vẫn còn có thể chống giữ ba phút, muốn nói cái gì mau nói, người muốn cút cũng mau cút." Câu cuối cùng là nhằm vào tiểu tổ rước họa Acalane vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở tại chỗ.
Nghe thấy chỉ còn lại ba phút, Leola và Bạch Thiên nhìn nhau một cái, rất có ăn ý mà để cho hai con rồng bay qua trước, tiếp đến ba người bọn họ mới nhảy lên lưng rồng.
Misery nhìn Gre đứng bất động ở tại chỗ, thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, Misery mới thở dài nói: "Sư phụ, người không trở về sao?"
"Không đâu, ta ở bên này ở quen lắm rồi." Gre nhàn nhạt nói.
Mặc dù sớm đã biết quyết định của Gre, nhưng Misery lại không nhịn được nói thêm mấy câu: "Long Hoàng vừa lại có dã tâm chinh phục thế giới, sư phụ người không định ngăn cản hắn sao?"
Gre hờ hững nhìn hắn một cái: "Không có hứng."
Quả nhiên... Misery cay đắng nghĩ, nhưng vẫn truy hỏi: "Vì sao?"
"Hắn muốn chinh phục thế giới thì mắc mớ gì đến ta, nếu như hắn lần trước không phải dính dáng đến ta, ai quản hắn muốn chinh phục cái gì, cho dù hắn thật sự chinh phục được thế giới, biết đâu thế giới này còn sẽ trở nên tốt hơn một chút." Gre lạnh lùng nói.
Misery bất đắc dĩ cười khổ: "Sư phụ người nói như thế, há chẳng phải phủ định toàn bộ mọi nỗ lực mấy năm qua của chúng tôi rồi, Jones bây giờ thế nhưng là thủ tướng Acalane, dù có làm sao cũng không thể trơ mắt nhìn Long Hoàng diệt Acalane."
Nghe thấy tên của bạn tốt ngày xưa, ánh mắt của Gre nhấp nháy một chút, ngay lúc này, cánh cửa thời không cũng bắt đầu vặn vẹo, nhìn cánh cửa thời không sắp khép kín, Gre hiếm khi thở dài: "Mấy trăm năm rồi... Misery, ta đã không còn thuộc về cái thế giới đó nữa."
Rất nhanh chóng, cánh cửa thời không từ hình tròn lớn biến thành một khe hở, dần dần khép kín lại, cuối cùng, chỉ còn lại một câu nói xa dần của Gre: "Thay ta nói với Jones câu... xin lỗi..."
Misery nhìn chằm chằm vào cánh cửa thời không biến mất, rất lâu sau, rốt cuộc thở dài, khi hắn lần nữa chuyển hướng đoàn người Leola, trên mặt vừa lại khôi phục bộ dạng cười đùa kia: "Được rồi, các ngươi hơn một năm không về rồi, phải để cho các ngươi biết rất