Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 14

Nếu mềm không được, vậy tất nhiên cứng có thể.

Thiên Hương đã từng nói, năm đó khi hắn cùng với Dịch Thủy Hàn theo đuổi Quốc Sắc, chính là vì cường thế Quốc Sắc mới lựa chọn hắn mà bỏ qua Dịch Thủy Hàn tài hoa hơn người kia.

Cả ngày hôm nay, tiểu Hồng Hạnh vẫn như cũ ở trong phòng tĩnh tọa vận khí, An Minh Hiên ở trù phòng nhìn tiểu nhị sắc thuốc.

Tiểu nhị nhìn thoáng qua An Minh Hiên, vừa cười vừa nói:

“Thiếu gia, ngài quay về đi, đợi lát nữa thuốc sắc xong, ta sẽ để ngài đưa đi.”

An Minh Hiên cũng cười, không hề lên tiếng, xoay người rời đi.

Hắn vẫn như cũ một thân bạch sắc y phục, bởi vì tiểu Hồng Hạnh thích mặc hồng thường, cho nên hắn vui vẻ mặc đồ trắng để làm nền cho nàng.

Đong đưa chén thuốc một chút, bột phấn màu trắng bên trong đã tan biến hẳn. Đừng hiểu lầm, An Minh Hiên không phải là hạ độc hại người đâu, hắn cũng không phải là hạ các loại xuân dược gì đó, hắn chẳng qua chỉ là ở bên trong thêm nhiều hơn một vị dược mà thôi, dược này là để làm cho tiểu Hồng Hạnh không còn bạo lực như trước. Đây chính là thập hương nhuyễn cân tán trong truyền thuyết.

Gõ gõ cửa, An Minh Hiên tự ý mở cửa bước vào trong.

“Tiểu Hồng Hạnh, nên uống thuốc rồi.”

Đổi lại nữ tử tiểu Hồng Hạnh kia, hơi hơi mở mắt ra, liếc nhìn An Minh Hiên một cái, chau mày.

An Minh Hiên hiểu, nàng sợ đắng cho nên mỗi lần uống thuốc đều nổi giận. An Minh Hiên giống như ảo thuật móc ra một bao đường quế hoa.

”Uống thuốc trước, sau đó cho ngươi ăn đường, ăn đường  rồi sẽ không cảm thấy đắng nữa.”

Tiểu Hồng Hạnh lạnh lùng nhìn An Minh Hiên, một tay đoạt lấy chén thuốc, ngửa đầu uống cạn.

An Minh Hiên cười đưa cho nàng đường quế hoa, tiểu Hồng Hạnh tuy là bề ngoài lạnh nhạt thế nhưng vẫn đem một khối đường ngậm lấy. Mi đầu (1) của nàng chậm rãi giãn ra, có chút kinh ngạc nhìn An Minh Hiên.

An Minh Hiên cười cười nói.

“Ngươi không phải là chưa từng ăn qua đường chứ?

Tiểu Hồng Hạnh hung hăng lườm hắn một cái, chưa từng có người nào dám cười nhạo nàng, chưa ăn qua thì có gì mà kỳ lạ.

An Minh Hiên thu liễm tiếu ý, ôn nhu nói:

”Sau này mỗi ngày ta đều mua cho ngươi, ngươi muốn ăn cái gì ta mua cho ngươi cái đó. Mang theo ngươi đi ngao du khắp đại giang nam bắc, làm một đôi đồng mệnh uyên ương vui vẻ hạnh phúc. Ta không quan tâm ngươi là có phải là người của Minh giáo hay không, ta chỉ biết là ta có thể đem đến hạnh phúc cho ngươi.”

An Minh Hiên nắm lấy tay nàng, tay nàng rất trắng tựa như ‘trúc tiết’ (2), nhưng cũng rất lạnh, phảng phất tựa như hàn băng.

An Minh Hiên vừa cười vừa nói:

“Hiện tại tay ngươi lạnh như vậy là bởi vì lúc trước không có ta ở bên cạnh ngươi. Từ nay về sau ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi, ngươi lạnh ta sẽ ôm ngươi sưởi ấm, ngươi nóng ta sẽ quạt mát cho ngươi. Không bao giờ để cho bàn tay của ngươi lạnh giá như vậy nữa. Tiểu Hồng Hạnh, gả cho ta đi, làm thê tử của ta.”

Tiểu Hồng Hạnh nhìn An Minh Hiên, bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt tươi cười của nàng càng khiến cho hắn càng thêm say mê đắm đuối.

Hắn chậm rãi tới gần nàng, cuối cùng khiến cho bốn cánh môi gắn chặt vào nhau. Hắn ngậm cánh môi của nàng, chậm rãi mút mát, tay hắn không an phận di chuyển trên thân thể nàng, chiếc lưỡi khéo léo mở khớp hàm nàng ra, lưỡi hắn dây dưa cùng với chiếc lưỡi mềm mại của nàng, triền miên chơi đùa.

Tứ chi của nàng dần vô lực, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nàng trợn tròn mắt nhìn hắn thỏa thích hôn mình.

Tay hắn tìm được vạt áo của nàng, linh xảo cởi ra, rút đi từng lớp quần áo. Hắn trượt một đường hôn lên chiếc cổ xinh đẹp, trên cổ nàng có một khối nhô ra, tuy không rõ rệt nhưng hắn thực sự cảm giác được nó tồn tại.

Trong đầu An Minh Hiên ‘ong’ lên một tiếng, khiếp sợ nhìn nàng, không đúng, phải là nhìn y!

Mái tóc dài như ngọc của y rối tung ở trên giường, hồng thường bị cởi ra, lộ ra làn da trắng như tuyết tựa như là một đóa sen nở rộ.

“Ngươi?????? Ngươi….. ngươi tại sao lại là nam nhân?!”

Rất lâu sau An Minh Hiên mới nói ra được một câu.

Y cười cười, mở miệng nói:

”Ta từng nói ta không phải là nam nhân sao? Là ngươi quá ngu xuẩn luôn cho rằng ta là nữ nhân!”

Thanh âm của y giống như tiếng trời, An Minh Hiên liên tục lui về đằng sau, sửng sốt nói:

”Ngươi không phải là người câm! Ngươi cư nhiên có thể nói!”

Y nhíu nhíu mày:

”Ta có nói ta là người câm sao? (đã câm sao nói được) Là ngươi quá ngu xuẩn tự cho là mình đúng mà thôi.”

An Minh Hiên giận, hắn bị người xem như kẻ ngu si đùa giỡn nhiều ngày như vậy!

Hắn cuối cùng cũng minh bạch, vì sao ngày đó tên hái hoa tặc kia lại đối hắn chắp tay tạ ơn, không phải là hái hoa tặc kia sợ hắn, mà hái hoa tặc đó là một nam nhân cực kỳ bình thường. Thế nhưng người trước mắt này, bất kể là hình dạng hay vóc dáng cũng đều là một báu vật không gì sánh kịp, An Minh Hiên làm thế nào mà nhận ra được đây chính là nam nhân chứ?
Bình Luận (0)
Comment