Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 24

A Ly vừa định mở miệng nói, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một nữ tử thướt tha, dung nhan xinh đẹp cách bọn họ khoảng chừng trăm mét.

Nữ tử đang mặc cổ văn song điệp vân hình thiên thủy quần (1) , khoác ngẫu ti tỳ bà câm thượng thường (2), vọng tiên cửu hoàn kế (3), đầu cài chiếc thoa hình bách điểu triều phụng, mỗi bước đi đều tỏa sáng rực rỡ. Mi tâm lấp lánh một điểm ánh bạc, mỗi nụ cười duyên lại hiện ra đôi má lúm đồng tiền.

A Ly đẩy đẩy người An Minh Hiên, khiến hắn cũng bắt đầu chú ý tới nữ tử cách đó không xa.

An Minh Hiên không khỏi hướng về phía A Ly vươn ra ngón tay cái, xa như vậy ngươi cũng có thể thấy rõ ràng, thực sự là bái phục.

A Ly cũng cười, đây là mẫn cảm nghề nghiệp mà.

Hai người sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, A Ly liền nhất mã đương tiên (xung trận dẫn ngựa lên trước), chậm rãi đi về phía nữ tử kia.

Y Thần có phần bất đắc dĩ nhìn hành động của hai người, vừa muốn mở miệng, An Minh Hiên đã xen lời hắn:

– Nam nhân làm việc, ngươi đừng chen mồm vào!

Y Thần cười khổ, ta không phải là nam nhân sao? Kỳ thật ta chỉ muốn nói, cỡ A Ly không thể đối phó được với cô nương kia đâu.

Quả nhiên ngay sau đó đã thấy A Ly mặt mày xám ngắt, thất thểu quay về.

An Minh Hiên cười nói:

–  Đệ nhất thánh thủ hái hoa trên giang hồ, không ngờ cũng có lúc đập phải vách đá (ý nói dây phải thứ khó chơi)? Thực sự là thất lễ, thất lễ a!

A Ly hung hăng trừng mắt nhìn An Minh Hiên đang cười trên nỗi đau của người khác, cả giận nói:

– Có bản lĩnh ngươi thử đi!

An Minh Hiên nhìn A Ly, đột nhiên không nhịn được cười một tiếng, bên mắt trái của A Ly không biết từ lúc nào đã trở thành một mảng thâm tím. An Minh Hiên nhìn thấy sắc mặt A Ly không tốt, cũng không cười nữa, hoa lạp (phạch) một tiếng, mở chiết phiến ra, quay sang A Ly cười cười nói:

– A Ly, nếu như ta đối phó được với cô nương kia, sau này ngươi không được phép tự nói mình: người gặp người yêu nữa, ngươi phải tôn xưng ta làm sư phó, phải thừa nhận là ở phương diện tán gái này, ta mạnh hơn ngươi!

A Ly bực mình nói:

– Đi đi đi! Chỉ cần ngươi đem nàng kia xử lý tốt, sau này lão tử sẽ nghe ngươi!

– Được, chúng ta một lời đã định, Y Thần làm chứng!

Dứt lời, An Minh Hiên phong độ tiêu sái bước đi.

Y Thần vừa muốn mở miệng, A Ly đã liếc mắt nhìn hắn một cái nói:

– Nam nhân làm việc, ngươi đừng chen mồm vào!

Y Thần không hiểu được, mình không phải là nam nhân sao? Kỳ thật hắn chỉ muốn nói, An Minh Hiên ngươi đi rồi sẽ phải hối hận.

A Ly nhìn biểu tình muốn nói lại thôi của Y Thần, cười nói:

– Thế nào? Ngươi không nỡ sao? Đừng cho là ta nhìn không ra, ngươi đối với Vương gia nhà các ngươi không an tâm!

Y Thần nhàn nhạt cười, nụ cười này khiến cho A Ly có chút tim đập loạn, bộ dạng tươi cười của hắn quá mức cao thâm mạc trắc (sâu hiểm khó dò), người trước mặt này tuyệt đối không đơn giản.

Y Thần nói:

– A Ly ngươi thua rồi.

A Ly bĩu môi, tiếp tục hướng cổ nhìn về phía An Minh Hiên.

Vừa nhìn một cái, hắn mới phát hiện, An Minh Hiên không thấy đâu nữa, trong đám người không hề có bóng dáng của hắn, lại nhìn về phía xa xa, cô nương kia đang đứng ở trước một quầy hàng nhỏ, hết sờ lại nhìn, thần sắc cực kỳ kinh ngạc.

A Ly đang kỳ quái nhìn quanh, thì bỗng nhiên thấy An Minh Hiên từ trong một gian hàng đang từ từ tiến tới. Một thân bạch y trắng  tuyết, vạt áo điểm chút hồng hạnh, bộ dáng quả thật là một hảo công tử phong lưu anh tuấn. A Ly không khỏi than thở, An Minh Hiên nếu như hành tẩu giang hồ sớm một chút, sợ rằng danh hiệu thánh thủ hái hoa của mình đã không có rồi, hắn tuyệt đối có tiềm chất làm siêu cấp hái hoa đạo tặc.

An Minh Hiên vỗ nhẹ nhẹ một chút bờ vai của cô nương kia, ôn nhu nói:

– Cô nương, khăn tay của ngươi bị rớt.” (câu này quen quen)

Khi nàng kia quay lại, đồng thời cả hai người hết sức kinh hãi, một người mỉm cười vui vẻ, người còn lại thì vô cùng ngạc nhiên.

An Minh Hiên sau khi nhìn rõ ràng tướng mạo của nữ tử kia, chỉ cảm thấy phía sau lưng tê dại, hắn muốn chạy, thế nhưng nữ tử kia đã vội ôm lấy thắt lưng hắn, cả người đeo bám trên người hắn.

– Tam ca ca! Liên Kiều tìm ngươi đã lâu lắm rồi, ngươi thật là xấu, thời gian dài như vậy cũng không đến thăm Liên Kiều, đáng ghét đáng ghét đáng ghét đến chết mà !

Trên trán An Minh Hiên tất cả đều là hắc tuyến, hắn dùng lực đẩy đẩy người đáng bám trên thân mình, nhưng mà người này thật giống như cao su dính chặt, mặc cho mình lôi kéo thế nào nàng cũng vẫn như cũ bám chắc trên người mình.

An Minh Hiên đành phải xuống nước cười nói:

– Biểu muội, ngươi trước tiên đứng xuống được không? Trên đường cái nhiều người đang nhìn này.

Nữ tử bĩu đôi môi đỏ mọng, nũng nịu nói:

– Không được không được, ta sẽ không đứng xuống đâu! Tam ca ca, ngươi muốn thay lòng đổi dạ phải không? Trước kia ngươi không có đối xử với ta như vậy, có đúng là tám con hồ ly tinh ở phủ ngươi nói xấu ta trước mặt ngươi?!

A Ly đứng xa xa nhìn toàn bộ diễn biến, ban nãy mình cũng đến gần bắt chuyện như vậy, tại sao nữ tử kia lại xoay người đánh mình một quyền?

Y Thần mỉm cười nói:

– A Ly, ngươi thua! Cho dù Minh Hiên không đến gần bắt chuyện, cô nương kia cũng sẽ đến tìm hắn. Đó là tiểu quận chúa Khang vương phủ, từ bé đã thầm yêu mến An Minh Hiên.

A Ly bĩu môi nói:

– Một cô nương tốt như vậy, không ngờ lại yêu mến một tên đoạn tụ, thực sự là thói đời thất thường a!

Liên Kiều gắt gao ôm lấy cổ An Minh Hiên, bởi vì nàng ý thức được, chỉ cần mình buông tay ra một cái, biểu ca nhất định sẽ chạy trốn. Từ năm mười hai tuổi gặp được tam ca ca lúc ấy mười lăm tuổi, bản thân đã yêu thích điên cuồng người này, tuy là những năm gần đây, danh tiếng của tam ca càng ngày càng xấu, thế nhưng Liên Kiều vẫn muốn gả cho hắn, nàng thậm chí đã tự mình thỉnh Hoàng thượng tứ hôn, nhưng mà Hoàng thượng lại chẳng có ý kiến gì, không đồng ý mà cũng chẳng phản đối. Mấy ngày vừa qua, tam ca lúc nào cũng trốn tránh nàng, thật vất vả chạy đến đây tìm hắn. Bây giờ tìm được rồi nàng có thể tuỳ tiện buông tay sao, đáp án khẳng định là không.

Kỳ thật biểu muội này lớn lên rất xinh đẹp, thậm chí so với những ‘tàng phẩm’ kia của mình cũng tinh tế hơn rất nhiều. Nhưng mà An Minh Hiên vừa nhìn thấy nàng thì đã đau đầu, nguyên nhân chính là hắn không thích vật tự đưa đến cửa, chung quy vẫn cho rằng như thế sẽ không ngọt. Từ khi hắn nghe nói biểu muội sống chết cũng muốn gả cho mình, hắn đã bắt đầu ngày đêm hốt hoảng lo sợ. Người mà An Minh Hiên thích nhất định là phải có tính khiêu chiến khó khăn, nếu có thể dễ dàng nắm được trong tay thì căn bản là hắn sẽ không thích, cho dù người này có xinh đẹp tựa thiên tiên đi nữa, cho nên đó là lý do vì sao mà đối với Hồng Hạnh, đến bây giờ hắn vẫn nhớ mãi không quên.

(1) chiếc váy cổ xưa họa tiết đôi bươm bướm trên nền mây nước

(2) chiếc áo vạt tơ tì bà

(3) tóc búi chín vòng

Bình Luận (0)
Comment