Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 47

Quả thật là An Minh Hiên muốn đi Dương Châu, còn nơi nào có thể có mỹ nhân đẹp hơn ở Dương Châu chứ. Mặc dù đã là vào đầu hạ, nhưng là do tâm lý của An Minh Hiên, hắn cho là mùa xuân thì phải là mùa xuân, hắn phải tới Dương Châu vào mùa xuân.

(anh thật là quá sức bá đạo)

Nếu đã xác định mình là đoạn tụ thì đơn giản là cho đoạn luôn, hắn chính là muốn đi lục soát để tìm kiếm mỹ nam, thưởng thức dần từng người một.

An Minh Hiên vừa mới kỵ mã ra khỏi thành Trường An, liền có một cảm giác khác thường, hình như hắn đang bị theo dõi, hình như phía sau có vô số ánh mắt nhìn mình. Nhưng khi hắn quay đầu lại xem chừng thì lại không phát hiện ra cái gì cả. Nửa canh giờ sau, hắn đã xác định được, hắn đang bị đuổi theo, mà không phải chỉ có một người, mà là một đám người, tối thiểu cũng phải mười mấy người.

An Minh Hiên dừng lại nghỉ ngơi một chút ở một quán trà, lúc đi ra đã không còn thấy bóng dáng con ngựa của mình đâu nữa!

“Tiểu nhị, ngựa của bổn công tử đâu?”

Tiểu nhị vẻ mặt mờ mịt nói: “Khách quan, tiểu nhân không biết.”

An Minh Hiên chán nản, ở trong điếm của ngươi, ngươi lại không biết? Nơi núi hoang này, không có ngựa đi như thế nào?

Giữa lúc An Minh Hiên đang ảo não, xe ngựa tiếng xé gió tới gần, là hai chiếc xe ngựa, mỗi xe bốn ngựa kéo, cửa sổ bị một cái mành màu lam nhạt che lại làm hắn không biết ai đang ngồi trong xe, bốn con tuấn mã phi nhanh đến, trên xe ngựa trang hoàng lộng lẫy, chiếc xe phía sau tương đối mộc mạc, nhưng là cũng đồng dạng rộng rãi to lớn.

Xe ngựa dừng lại trước mặt An Minh Hiên.

Hắn kinh ngạc nói: “Tần Tùng? Sao ngươi lại tới đây?!”

Tần Tùng nhảy xuống xe ngựa, khom người nói: “Tham kiến Vương gia.”

An Minh Hiên cau mày nói: “Ngươi không ở nhà chiếu cố Vương phi đi theo ta làm gì?”

“Hiên ca ca!” Một giọng nữ từ trong xe ngựa truyền đến, ngay sau đó một thân hồng y nhàn nhạt nhảy xuống xe, ôm lấy cánh tay An Minh Hiên làm nũng nói: “Hiên ca ca, ngươi đi cũng không nói một tiếng, Phỉ Thúy thiếu chút nữa không đuổi kịp ngươi rồi! Hiên ca ca thật là xấu!”

An Minh Hiên sửng sốt, nhìn Phỉ Thúy, vừa lại hướng trong xe ngựa nhìn một chút,thì thấy đầy đủ khiến hắn cả kinh nói không ra lời. Tám người thiếp của hắn có mặt đã đành, làm cho hắn kinh ngạc chính là Cảnh Xuân cũng ở đó.

Không cần phải đoán nữa, xe ngựa phía sau, khẳng định là đám nha hoàn, lý do bọn họ ở đây thì càng không cần phải nói rồi, bọn họ là muốn đi theo hắn ngao du thiên hạ mà.

An Minh Hiên nhíu nhíu mày hỏi Tần Tùng: “Vương phủ nhân tiện như vậy vứt đi?”

Tần Tùng có chút bất đắc dĩ nhìn mấy vị phu nhân, rồi quay lại nhìn chủ tử của mình.

An Minh Hiên thở dài, hắn cũng biết Tần Tùng không thể ngăn cản hành vi của mấy vị phu nhân nhà hắn.

Phỉ Thúy lôi kéo cánh tay An Minh Hiên nói: “Hiên ca ca, Phỉ Thúy lâu lắm rồi không có đi ra ngoài chơi, ngươi nhân tiện mang theo chúng ta đi, chúng ta cam đoan không gây thêm phiền phức cho ngươi!”

An Minh Hiên nghĩ thầm, mang theo các ngươi, còn có thể không phiền phức? Quả là chuyện nực cười! Ta là đi tán gái a, phải đi mỹ thiếu niên a, kéo cả gia quyến đi thì làm ăn được gì chứ?

Phỉ Thúy bĩu môi nói: “Hiên ca ca ghét bỏ chúng ta? Mang theo chúng ta liền phật ý?”

Hắn bỗng như người vủa ở trong mộng bước ra, mang theo bọn họ đúng là rất nở mày nở mặt mà!

Vì vậy An Minh Hiên cười nói: “Sao lại thế được, sớm nên mang bọn ngươi đi chơi, vừa lúc Cảnh Xuân vừa tới Chu quốc không lâu, chúng ta dẫn hắn đi chơi một chút!”

Phỉ Thúy hoan hô nói: “Quý phi nương nương nói thật chính xác! Hiên ca ca sẽ mang theo chúng ta!”

An Minh Hiên bây giờ mới biết, hắn là bị chính mẹ ruột của mình bán đứng rồi!

Trong xe ngựa hết sức rộng rãi, cho dù chứa đến mười người cũng không cảm thấy chật chội.

An Minh Hiên ngồi ở chính giữa, xung quanh hắn là tám nữ nhân xinh đẹp như hoa, lại cộng thêm một mỹ nam tử, loại cảm giác này, đúng là không tệ.

Phỉ Thúy ngồi bên trái, Cảnh Xuân ngồi bên phải, Xuân Hạ Thu Đông cùng Mã Não, Trân Châu, Kim Tử các nàng dàn hàng ngồi trước mặt hắn.

Phỉ Thúy lột một quả nho, bỏ vào miệng An Minh Hiên.

An Minh Hiên cười cười, nhéo mặt nàng nói: “Vẫn là Phỉ Thúy làm ta vừa lòng nhất!”

Phỉ Thúy cười nói: “Hiên ca ca là đang nói Cảnh Xuân đệ đệ?” Cảnh Xuân nghe được có người gọi hắn, thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó lại quay đầu đi chỗ khác.

An Minh Hiên nói: ”Cảnh Xuân đệ đệ? Ngươi như thế nào biết hắn là nam tử?”

Phỉ Thúy cười nói: “Chúng ta đều biết a! Vốn là Kỳ Hạ tỷ tỷ nói cho chúng ta!”

An Minh Hiên nhìn về phía Kỳ Hạ: ”Kỳ Hạ làm sao mà biết được?”

Kỳ Hạ nói: “Phu quân thật sự là xem thường Kỳ Hạ rồi, Kỳ Hạ cái khác không biết, nhưng là nhìn người thì rất chính xác, chỉ cần cho ta nhìn qua bắp chân, ta liền biết là nam hay nữ.”

An Minh Hiên vươn tay, nựng mặt Kỳ Hạ một chút nói: “Vẫn là Kỳ Hạ thông minh! Nói như vậy các ngươi đã sớm biết hả!”

Phỉ Thúy cướp lời nói: “Chúng ta vốn không tin ngày đó Hiên ca ca cùng Cảnh Xuân đệ đệ động phòng, chúng ta trốn ở cửa sổ rình trộm, mới biết được, Cảnh Xuân đệ đệ thật là nam tử!”

Nói tới đêm động phòng, mặt Cảnh Xuân bỗng đỏ dần lên. An Minh Hiên nhìn thấy Cảnh Xuân xấu hổ, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi hướng Thụy Đông hỏi:

“Nói như vậy Thụy Đông cũng theo nhìn trộm sao?”

Vẻ mặt Thụy Đông vẫn lạnh lùng như trước, trong tám người thiếp, chỉ có Thụy Đông là hắn không có thị tẩm. Kỳ thật không phải An Minh Hiên quên nàng mà thật sự là nữ tử này quá mức cứng rắn.

Ngày đó An Minh Hiên vừa mới ngồi trên giường, Thụy Đông liền một cước đá hắn xuống rồi. Nàng có tôn nghiêm của nàng, nàng vốn là thiên kim của Tể tướng, nàng từng có vô số vương tôn công tử tới nhà cầu thân, song nàng lại quyết định theo An Minh Hiên, nàng quả thật vốn là thương hắn, nhưng là nàng cũng biết, An Minh Hiên đời này cũng không phải chỉ yêu một mình nàng, cho nên nếu nàng đã không chiếm được trọn vẹn tâm hắn thì nàng cũng không cần ân tình của hắn.

Đối với việc này, An Minh Hiên quả là vô cùng kính nể, cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.

Hôm nay hoàn toàn là đang trêu ghẹo nàng.

Thụy Đông thản nhiên nhìn An Minh Hiên liếc mắt một cái, vừa lại nhìn Cảnh Xuân đang cúi gằm mặt xuống, chậm rãi nói:

“Phu quân muốn giúp Cảnh Xuân khỏi xấu hổ thì còn nhiều người ở đây, sao lại nói sang chuyện của ta!”

An Minh Hiên cười hắc hắc, sau đó một tay ôm Cảnh Xuân vào ngực, Cảnh Xuân từ chối một chút, chỉ là phí công, An Minh Hiên cười nói: “Nương tử, phu quân mang ngươi đi dạo Giang Nam, cho ngươi hiểu biết thế giới bên ngoài hoa lệ kia!”

Mặt của Cảnh Xuân lại càng đỏ, e thẹn nói: “Ai là nương tử của ngươi! Thật là không biết xấu hổ, buông ta ra!”

An Minh Hiên đáy mắt hiện lên một tia đùa cợt, nhìn hắn đỏ mặt lúng túng, hắn cảm thấy cao hứng cực kỳ. Hắn cố ý đem Cảnh Xuân ôm vào trong ngực, tiện thể hôn lên môi hắn một cái.

“Ngươi! Ngươi, ngươi!” Cảnh Xuân bực bội nói.

An Minh Hiên cười ha ha, thuận tay lại ôm Phỉ Thúy vào.

Phỉ Thúy cười nói: “Hiên ca ca thật là xấu, Cảnh Xuân đệ đệ thẹn thùng rồi đấy!”

Cảnh Xuân giãy ra khỏi lồng ngực An Minh Hiên, liền bỏ ra ngoài.

An Minh Hiên cười cười nói: ”Kỳ Hạ lại đây, ngồi bên cạnh gia!”

Kỳ Hạ khẽ hừ một tiếng nói: “Người khác không ngồi, phu quân mới nhớ đến ta, nhân gia không thèm!”

Phỉ Thúy cười nói: “Không đến càng tốt, như vậy Phỉ Thúy một mình bồi Hiên ca ca!”

”Thật là không biết xấu hổ !” Mã Não liền chỉ trích.

Phỉ Thúy trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi nói ai không biết xấu hổ?”

“Ngươi không tự hiểu được sao?”

“Ngươi muốn cãi nhau sao?”

An Minh Hiên cau mày, lại bắt đầu rồi, phụ nữ vĩnh viễn khắc khẩu
Bình Luận (0)
Comment