Lần này xuất hành, Dịch Phi Yên cũng không mang theo nhiều người, tam sứ g iả cũng đều bị phái đi trước, ngay cả lúc khởi hành, Dịch Phi Yên cũng nhượng thuộc hạ tách ra mà đi, tận lực không gây sự chú ý.
An Minh Hiên nhìn hắn cười, cách làm như vậy, quả thực là bịt tay trộm chuông. (nghĩa là không lừa dối được người khác)
Dịch Phi Yên trừng mắt lườm An Minh Hiên: “Ngươi cười cái gì?”
An Minh Hiên đi tới, ngồi ở bên cạnh Dịch Phi Yên, lấy tay nâng cằm Dịch Phi Yên lên nói: ”Khuôn mặt ngươi như vậy, làm sao có thể khiến người khác không chú ý? Trừ phi, dịch dung cho ngươi, đem ngươi biến thành người quái dị.”
Dịch Phi Yên niết niết mặt An Minh Hiên nói: ”Muốn thì ngươi tự đi mà dịch dung, ta đây mới không sợ người khác nhận ra a!”
An Minh Hiên cười nói: ”Vậy sao ngươi phải phân phó thuộc hạ đi trước?”
Dịch Phi Yên kéo hắn lại, thì thầm: “Thế giới chỉ có hai chúng ta không tốt sao?”
An Minh Hiên lườm hắn, giãy giụa vùng ra, vừa định đứng lên thì mã xa đột nhiên kịch liệt lay động, An Minh Hiên đứng không vững, thoáng cái đã ngã ngồi trên đùi của Dịch Phi Yên, cả người ghé vào trong lòng hắn.
An Minh Hiên ngọ ngoạy một chút, cái mông vô ý ma sát hạ thân Dịch Phi Yên. Hắn sửng sốt, quay đầu nhìn Dịch Phi Yên: ”Ngươi không phải…. mới như vậy đã có phản ứng?”
Hắn rõ ràng cảm giác được, có cái gì cứng rắn cạ vào mông hắn, hơn nữa càng ngày càng cứng, càng lúc càng lớn. Đôi mắt đỏ rực của Dịch Phi Yên lúc này lại càng đỏ hơn, trong mắt hắn lúc này là tình cảm, là dục vọng. An Minh Hiên giật mình, muốn thoát khỏi quẫn cảnh này, nhưng mã xa lại đặc biệt phối hợp mà lay động một chút, hắn một lần nữa ngã ngồi trong lòng Dịch Phi Yên, nơi tư mật của hai người lại một lần nữa ma sát.
An Minh Hiên đỏ mặt: ”Hắc sát tinh đánh xe kiểu gì vậy? Thật xấu hổ a tiểu Hồng Hạnh, ta rất nặng, không làm đau ngươi chứ, ta cái này…. Ô ô….”
Hắn chỉ nói được phân nửa, đôi môi đỏ mọng của Dịch Phi Yên đã bắt đầu bao trùm lên môi hắn, tinh tế hôn từng chút một trong miệng hắn, chăm chú bao trụ môi của hắn. Hầu kết của An Minh Hiên di chuyển không ngừng, phát sinh tiếng rên rỉ khiến người nghe phải đỏ mặt.
Một tay không an phận, tham tiến nội y của An Minh Hiên, thưởng thức hai tiểu hồng quả của hắn. Đẩy hai tay hắn lên trên đầu, An Minh Hiên nửa thân trên xích loã hiện ra trước mắt Dịch Phi Yên.
An Minh Hiên không đẩy Dịch Phi Yên ra nữa, thanh âm khàn khàn đã sớm tiết lộ hắn đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế: ”Tiểu Hồng Hạnh, đây là mã xa, là ban ngày, hắc sát tinh vẫn còn ở bên ngoài a, đừng như vậy.”
Dịch Phi Yên cười một chút nói: “Tốt, trước tiên uy ta ăn no đã.”
Nói xong liền hàm ở nhũ tiêm của An Minh Hiên, nhẹ nhàng liếm cắn xé hai khỏa hồng quả, ngón tay thon dài tiến vào trong khố tử của An Minh Hiên, nhanh chóng cởi quần của hắn ra, tuột xuống đến tận đùi. Sau đó liền cởi quần của chính mình ra, đem cự vật đã sớm bành trướng xen vào hậu đình của An Minh Hiên, rất nhanh luật động mãnh liệt, rút ra, rồi lại thâm nhập tận gốc, hai tay gắt gao ôm lấy hai tiểu thí thí trắng nõn của An Minh Hiên, liên tục xoa nắn mạnh mẽ. Cùng với sự tiến nhập mạnh mẽ của hắn, An Minh Hiên rốt cuộc đã chìm đắm trong khoái cảm, vòng chân quấn chặt trên lưng Dịch Phi Yên, đem hai chân mở rộng hoàn toàn, đem nơi tư mật nhất của mình giao cho Dịch Phi Yên.
An Minh Hiên bỗng nhiên minh bạch, vì sao tiểu Hồng Hạnh kiên trì muốn mặc y phục cho hắn, khố tử của hắn nút bằng dải rút, chỉ cần kéo một cái thì sẽ thoát sạch sẽ, hắn phát hiện tiểu Hồng Hạnh quả thật là một sắc lang, hơn nữa thập phần cơ khát, luôn luôn nghĩ đến chuyện kéo hắn lên giường.
Dịch Phi Yên đột nhiên tăng tốc, ở trong cơ thể hắn gấp rút ma sát.
Tuy rằng đã làm rất nhiều lần, tuy rằng sớm đã thích ứng với kích thước của hắn, thế nhưng lần này hắn vào sâu như vậy, vẫn là khiến cho An Minh Hiên nhăn mặt nhíu mày. Đau đớn như bị xé rách, An Minh Hiên liền cúi đầu hôn lên môi Dịch Phi Yên, thả lỏng người ra để quên đi sự đau đớn.
Dịch thể trắng đục từ nơi riêng tư của hai người chậm rãi chảy ra, lúc này Dịch Phi Yên mới đem phân thân của mình từ trong hậu đình rút ra.
An Minh Hiên vừa thở dài một hơi, lại thấy có dị vật tiến nhập hậu đình của hắn, hơn nữa còn đảo qua đảo lại trong hậu đình của hắn, dịch thể chậm rãi chảy ra.
An Minh Hiên liền đỏ mặt, thấy vậy Dịch Phi Yên cười nói: ”Xấu hổ sao? Ngươi vẫn còn xấu hổ sao?”
“Ngươi vẫn chưa lộng xong sao?” An Minh Hiên khẩu khí bất thiện.
Dịch Phi Yên cũng không sinh khí, vẫn đảo ngón tay bên trong hậu đình của An Minh Hiên một hồi nữa, càng nhiều dịch thể chảy ra, đến lúc không còn thấy có chút dịch thể nào nữa mới rút ngón tay ra, cười cười nói: “Sạch sẽ rồi.” Nói xong liền đi mặc khố tử vào cho An Minh Hiên.
An Minh Hiên đẩy tay hắn ra nói: “Ta tự mặc.”
Dịch Phi Yên cũng không phản đối, mỉm cười nhìn hắn xuyên y phục. An Minh Hiên vừa thắt xong đai lưng, mã xa liền ngừng lại.
Ân Ngữ Tình cao giọng nói: ”Thiếu chủ, trời đã tối rồi, chúng ta tìm nơi nào đó dừng chân thôi.”
An Minh Hiên nhìn Dịch Phi Yên, hắn thực sự là thần a, tính toán thời gian tốt như vậy, vừa mới làm xong, thì cũng đến lúc phải xuống xe.
Dịch Phi Yên nhếch môi cười, nói nhỏ bên tai hắn: ”Chúng ta vào trong phòng, tiếp tục.”
An Minh Hiên nhíu mày, lại tái nhíu, tích hãn, tái tích hãn, danh hào sắc ma của mình hẳn là nên thoái vị rồi, Dịch Phi Yên kia mới đích thực là sắc ma.
Dịch Phi Yên nhảy xuống xe, sau đó ôm gọn lấy An Minh Hiên bế lên.
An Minh Hiên nhíu mày nói: “Ta tự mình đi.”
Dịch Phi Yên bĩu môi nói: “Ta muốn ôm ngươi!”
Nói xong cũng không cần quan tâm đến sự phản đối của An Minh Hiên, ôm hắn đi vào khách điếm.
An Minh Hiên vùi mặt trong lòng Dịch Phi Yên, hắn thấy thật mất mặt, hắc sát tinh bên ngoài mã xa khẳng định sẽ nghe được những âm thanh trong lúc đó của hắn, tuy rằng bọn họ đều biết quan hệ giữa mình với Dịch Phi Yên, thế nhưng lần đầu tiên gần gũi mà lại có khán giả đứng ở một bên như vậy, hắn vẫn là rất xấu hổ, lúc xuống xe hắn đã nhìn thấy ánh mắt của hắc sát tinh, tuy rằng trên mặt hắn không có biểu hiện gì, thế nhưng trong ánh mắt hắn lại có tiếu ý.
Trong suốt lúc ăn cơm, Dịch Phi Yên vẫn luôn dán mắt ở trên người An Minh Hiên, thỉnh thoảng lại uy An Minh Hiên ăn một ngụm.
“Há mồm.” Dịch Phi Yên lấy ra viên thuốc mang theo bên người, đưa đến miệng An Minh Hiên.
An Minh Hiên sắc mặt tối sầm nói: “Ta có thể tự ăn, ta cũng không phải tàn phế.”
Dịch Phi Yên vẫn kiên trì nói: “Há mồm!”
An Minh Hiên liếc mắt nhìn hắc sát tinh, thấy hắn vùi đầu vào bát cơm của mình, liều mạng nhai nuốt. Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là hé miệng nuốt viên thuốc vào.
Dịch Phi Yên nhéo nhéo mặt hắn cười nói: ”Thật ngoan! Rất đáng được thưởng.”
An Minh Hiên dò hỏi: “Thực sự có thưởng sao?”
Dịch Phi Yên gật đầu.
An Minh Hiên nói: “Ta đây ngày hôm nay buổi tối có thể ngủ một mình được không?”
Dịch Phi Yên gật đầu nói: “Có thể a.”
An Minh Hiên còn chưa kịp vui sướng, đã thấy Dịch Phi Yên nói tiếp: ”Thế nhưng ta muốn ngủ với ngươi.”
Hắc tuyến, vẻ mặt hắc tuyến, lối suy nghĩ của cái tên Dịch Phi Yên này tuyệt đối không giống với người bình thường.
An Minh Hiên bĩu môi nói: ”Vậy ngươi còn nói thưởng cho ta! Thưởng cho cái rắm a!”
Dịch Phi Yên gắp một miếng rau cần, ăn một chút, “Ân.”
An Minh Hiên sửng sốt một chút, chậm chạp không có phản ứng.
Dịch Phi Yên một bả kéo hắn qua, áp vào miệng hắn, đem miếng rau cần chuyển sang miệng hắn, hôn một hồi, Dịch Phi Yên mới buông An Minh Hiên ra, nhìn bộ dạng lạnh lùng của An Minh Hiên, hắn cư nhiên nở nụ cười, hài lòng giống hệt một tiểu hài tử, sau đó tiếp tục ăn.
“Sao ngươi không ăn đi? Muốn ta uy ngươi ăn sao?”
An Minh Hiên lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu, học theo bộ dạng của Ân Ngữ Tình, liều mạng ăn cơm.
“Không nên chỉ ăn cơm, dùng thêm cả thức ăn đi.” Dịch Phi Yên cười cười, gắp đầy thức ăn vào bát của An Minh Hiên.
An Minh Hiên kinh ngạc nhìn hắn, ngập ngừng nói: ”Cái kia, tiểu Hồng Hạnh, ngươi ngày hôm nay ăn phải thuốc kích thích sao?”
Dịch Phi Yên cười tủm tỉm, thản nhiên nói: ”Ngươi ăn no rồi sao? Ăn no rồi thì chúng ta lên phòng thôi.”
Hắn cầm lấy cổ tay An Minh Hiên, thoạt nhìn tưởng như rất nhẹ nhàng, kỳ thật thì cổ tay An Minh Hiên bị hắn nắm đến phát đau. An Minh Hiên đau đến nhe răng nhếch miệng, cổ tay của hắn đau như đã bị Dịch Phi Yên bóp nát.
”Dịch Phi Yên ngươi buông tay!”
“Theo ta vào phòng!”
Dịch Phi Yên không để ý đến tiếng kêu thét của An Minh Hiên, đôi mắt màu đỏ của hắn loé ra hàn quang, loại nhãn thần này, An Minh Hiên đã từng gặp qua, khi Dịch Phi Yên nhìn vào địch nhân, khi hắn muốn giết người, thì đều là ánh mắt như vậy. An Minh Hiên bỗng nhiên có chút sợ, Dịch Phi Yên hình như là điên rồi, ngay cả lúc bọn họ cãi nhau, đánh nhau trước đây, đôi mắt Dịch Phi Yên nhìn hắn vẫn rất ôn nhu. Cổ tay bị nắm chặt đến mức như đã gãy lìa, An Minh Hiên cố nén đau đớn, cắn chặt răng.
“Thiếu chủ! Đây là Hiên Vương gia!” Ân Ngữ Tình cao giọng hô.
Hàn quang trong đáy mắt Dịch Phi Yên bỗng chốc tiêu thất, toàn bộ sức lực trên tay hắn cũng hoàn toàn không còn cảm thấy, hắn ôn nhu cười một cái, kéo An Minh Hiên ngồi vào trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Ăn.”
Nếu nói đây là hai người khác nhau chắc cũng có người tin. Dịch Phi Yên vẫn như thế ôn nhu nhìn hắn, vô cùng dịu dàng. An Minh Hiên thậm chí hoài nghi, hắn là vừa mơ thấy ác mộng, bây giờ mồ hôi hắn vẫn còn chảy đầm đìa.
Một đêm triền miên, Dịch Phi Yên đều hết sức ôn nhu, đến tận lúc hừng đông hai người mới ôm nhau cùng nhau ngủ.
Dịch Phi Yên khi ngủ đều là cau mày, còn khi hắn thanh tỉnh, có khi thì cười rất xinh đẹp, ngây thơ giống như một hài tử, có khi lại rất nghiêm túc, có đôi khi hắn toát ra một vẻ kiêu ngạo khiến ngươi cảm thấy hắn rất đáng sợ. Thế nhưng mỗi lần hắn ngủ, cho tới bây giờ đều là như thế này, hai mắt nhắm chặt lại , cau mày. Hắn có đôi khi cũng động lung tung, cũng giống như mọi người trong lúc ngủ động đậy tay chân một chút. Sau đó hắn lại bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi lên thở gấp từng đợt. Tiếp sau đó hắn sẽ không nề hà gì An Minh Hiên đang ngủ, cúi xuống hôn lên môi để đánh thức An Minh Hiên, rồi lại làm đến kiệt sức, ngã đầu ngủ tiếp. Dịch Phi Yên ngủ rất sâu, An Minh Hiên lay lay người hắn, thấy không có phản ứng, liền đứng dậy phủ thêm y phục rồi đi ra ngoài.
Ân Ngữ Tình có thói quen dậy sớm luyện công, lúc này đã ở trong sân luyện kiếm.
An Minh Hiên đi ra, lớn tiếng gọi hắn: “Tiểu hắc!”
Ân Ngữ Tình dừng lại một chút, khẽ cười nói: “Hiên Vương gia là gọi tại hạ?”
An Minh Hiên cười cười, ý bảo hắn theo vào trong. Đi vài bước, quay đầu lại thấy Ân Ngữ Tình vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ, An Minh Hiên bất đắc dĩ đành quay lại: “Ngươi thế nào không đi?”
Ân Ngữ Tình nói: “Ngươi chưa nói ta phải đi theo ngươi a.”
An Minh Hiên thở dài: ”Ngươi thực sự là lắm chuyện! Thỉnh ngươi theo ta một chút, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.”
Ân Ngữ Tình cười khẽ, nhẹ giọng nói: ”Hảo. Bất quá Hiên Vương gia, chúng ta đi vào phòng khách, ta không thể đơn độc ở trong một gian phòng với ngươi.”
An Minh Hiên nói: “Đều là nam nhân ngươi sợ cái gì!”
Ân Ngữ Tình vẫn như cũ bình tĩnh nói: ”Ngươi là người của thiếu chủ. Làm thuộc hạ, ta phải tránh mọi hiềm nghi. Thỉnh đi!”