Trên đảo bốn mùa đều như mùa xuân, khiến An Minh Hiên hầu như đã quên bây giờ là mùa đông, hắn vẫn đang mặc y phục mùa hè, sa y nhẹ nhàng thoải mái, dĩ nhiên cũng có vài phần tiêu sái.
Ở hồi lâu, tình hình trên đảo hắn cũng lý giải vài phần, thế nhưng cái cấm địa theo lời Mạn Châu, hắn coi như chưa từng biết đến. Nếu là cấm địa tự nhiên sẽ có cất giấu bí mật, cái này hắn hiểu, thế nhưng loanh quanh một lúc, hắn dĩ nhiên phát hiện mình đã lạc đường, đi có thế nào cũng không đi ra khỏi rừng trúc được.
Nhưng cánh rừng này lại có chút quen mắt, hình như là chỗ lần trước Dịch Phi Yên dẫn hắn đến. Nhưng lần trước còn phải đi qua một vách núi cơ mà, vì sao lần này lại không có a? Thế nhưng hắn nhớ rõ ràng là chỗ này, lần trước bọn hắn đã đến đây chặt gậy trúc mà.
Thế nhưng vì sao lại đi đến nơi đây? Vì sao hắn lại không muốn cho mình biết đường đi? Hình như hắn đang bị sa vào một bàn cờ, không thấy rõ phương hướng, hắn cứ đi về phía trước, vốn tưởng rằng có thể thoát ra, vậy mà, vẫn như cũ ở yên một chỗ.
Cũng giống như hắn và Dịch Phi Yên, tưởng là có tiến triển nhưng thật ra vẫn đang giậm chân tại chỗ, nhìn như thân mật, kỳ thực đối với Dịch Phi Yên hắn vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Dịch Phi Yên cũng chưa từng nói là yêu hắn, có lẽ mình nhiều nhất cũng chỉ là bạn tình của hắn.
Không khỏi thở dài, An Minh Hiên ngươi sao lại giống như đàn bà thế? Oán trời trách đất cái quái gì chứ?
Thiên Hương đã từng nói qua, cứ theo ánh trăng mà đi, cho dù ngươi có là một kẻ ngu si cũng có thể tìm được lối ra. An Minh Hiên dĩ nhiên không phải kẻ ngu si, cho nên khi ánh trăng buông xuống, hắn liền theo ánh trăng mà đi. Dưới mặt đất thì còn có thể bày trận, nhưng trên bầu trời thì không ai có thể chi phối được.
Lộ tẫn ẩn hương, nhìn như không có đường, thế nhưng khi đẩy tầng tầng lớp lớp trúc ra, lại có một cái động, trước mặt An Minh Hiên là một con đường nhỏ, hương hoa thoang thoảng toả ra từ trong động. Nơi này quả thật rất bí ẩn, ai không chú tâm để ý thì sẽ không thể tìm thấy nó.
Tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vừa mới đi vài bước, dường như bên trong có tiếng động gì đó, mới nghe thì tưởng là tiếng gió thổi, thế nhưng khi tỉ mỉ nghe lại, thì giống như là tiếng than khóc của ai đó.
Cẩn thận nghe lại một lần nữa, lại thấy có sự thay đổi, không phải chỉ có một người, dường như bên trong đó có hai người, mà cái thânh âm trầm thấp này thật sự quá quen thuộc, là tiếng rên rỉ khi nam nhân hoan ái, sung sướng phấn khởi hoà lẫn với tiếng rên rỉ đau đớn.
Hắn không dám bước tiếp, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người, điểm này hắn biết được, nếu như phát hiện ra cái gì không nên thấy, thì đều là Dịch Phi Yên che chở cho hắn, thế nhưng nếu người ở bên trong nổi lên sát tâm, kể cả Dịch Phi Yên võ công thâm hậu như vậy, cũng không dám kinh động, thì mình phải làm sao bây giờ, bản thân chết đi thì không sao, nhưng nhất thê cửu thiếp kia phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình lại để tạo cơ hội cho vợ cắm sừng mình sao?
Nghĩ như vậy, hắn liền quay đầu bỏ chạy.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, hắn mới chạy vài bước, liền giẫm lên một cành cây khô.
Người bên trong sơn động hét lớn một tiếng: “Người nào?”
An Minh Hiên càng thêm lo sợ, cắm đầu chạy, nhưng hắn đột nhiên khựng lại, giống như bị điện giật, cái thanh âm đó, cái thanh âm đó sao lại quen thuộc thế? Thanh âm luôn hàng đêm triền miên, ngày ngày tâm tình, sao hắn lại ở trong động đó? Hắn dĩ nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng Dịch Phi Yên chỉ là ở trong động luyện công mà phát ra những tiếng động đó, những tiếng rên rỉ khiến kẻ khác đỏ mặt như vậy, chỉ có thể tạo ra khi hoan ái.
Như vậy chuyện Mạn Châu buột miệng nói ra ngày hôm qua là sự thật? Kỳ thực người mà Dịch Phi Yên thực sự yêu là một người khác?
“Tiểu Tam nhi?”
An Minh Hiên đang đờ người đứng đó, phía trước lại có một người cầm đèn lồng gọi hắn.
“Dịch Phi Yên?”
Dịch Phi Yên đến gần hắn, tỉ mỉ quan sát hắn: “Cả ngày nay đã chạy đi đâu thế? Ta tìm ngươi khắp nơi. Có chuyện gì sao?”
“Không, không có. Ta lạc đường mà thôi.”
An Minh Hiên có chút khó tin, sơn động chắc chắn là ở phía sau lưng hắn, người ở bên trong nhất định là Dịch Phi Yên, thế nhưng vì sao hiện giờ hắn lại có thể áo mũ chỉnh tề đứng ở trước mặt mình?
“Ngươi làm sao vậy? Đầu đầy mồ hôi này.” Dịch Phi Yên dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn, khuôn mặt tràn đầy sủng nịch: “Phía sau núi có bày trận ngũ hành bát quái, ngươi lạc đường cũng là chuyện bình thường, về sau nếu muốn ra đây chơi, ta sẽ mang ngươi đi, không cẩn thận lạc đường mà gặp dã thú, nếu ngươi bị thương ta sẽ đau lòng lắm.”
An Minh Hiên cười cười, thế nhưng vẫn có cảm giác mất tự nhiên, lắc đầu nói: “Ta không sao, trở về đi. Có chút đói bụng.”
Dịch Phi Yên ôm lấy hắn, bỏ đèn lồng xuống rồi vận khinh công bay ên trời.
An Minh Hiên liền quay đầu nhìn về phía sơn động đó, đen kịt một mảnh, thế nhưng cái thanh âm dâm loạn vừa nãy, dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn không thể quên đi được. An Minh Hiên biết rõ đó là Dịch Phi Yên, thế nhưng lại không dám hỏi hắn, chỉ có thể vùi đầu vào trong lòng hắn.
Dịch Phi Yên nghĩ hắn mệt mỏi, liền tăng tốc độ, một lúc sau thì nhẹ nhàng đáp xuống đất, An Minh Hiên mở mắt ra nhìn thì đã thấy đang ở trong tiểu viện của bọn họ.
Tô Cẩm đã sớm chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, đang đứng ở một bên hầu hạ.
Dịch Phi Yên lôi An Minh Hiên ngồi trên ghế đá giữa hạnh hoa lâm, tiếp nhận cái khăn mà Vân Cẩm dâng lên, tỉ mỉ nhẹ nhành rửa tay cho An Minh Hiên, giống như là chiếu cố một đửa trẻ mới sinh.
An Minh Hiên rụt tay lại một chút rồi nói: “Ta tự mình làm cũng được.”
Dịch Phi Yên cố ý kéo tay hắn, An Minh Hiên thấy hắn như vậy, đành để mặc hắn rửa tay cho mình. Dịch Phi Yên nhìn trái nhìn phải một lúc, cuối cùng cũng thoả mãn, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
“Ngươi không muốn ăn sao? Muốn ta đút cho ngươi ăn hả?” Dịch Phi Yên cười nói.
An Minh Hiên lúc này mới có phản ứng, bê bát lên, nhưng vẫn không có cách nào ăn được.
Dịch Phi Yên chậm rãi ăn, thấy hắn nhìn mình chằm chằm liền cười nói: “Ta cũng đói bụng.”
“Đói bụng mà sao giờ này ngươi mới ăn cơm? Cũng không phải là ngươi bị lạc đường a.”
Tô Cẩm rót cho Dịch Phi Yên một ly rượu, ôn nhu cười nói: “Thiếu chủ chúng ta a, không nhìn thấy Hiên Vương gia thì làm sao có tâm trí ăn cơm a.”
An Minh Hiên ngẩng đầu lên nhìn Dịch Phi Yên, liền thấy Dịch Phi Yên cười với hắn, liền nói: “Ngươi đợi ta cả ngày?”
Dịch Phi Yên gật đầu: “Dù sao cũng không đói, chẳng qua hiện tại thấy ngươi thì lại cảm thấy đói bụng.”
“Đứa ngốc!” An Minh Hiên sẵng giọng, không hề nhìn hắn, gắp một gắp thức ăn đưa lên miệng, chậm rãi ăn.
Bị An Minh Hiên mắng là đứa ngốc, Dịch Phi Yên liền cười rộ lên, có vầi phần giống như hài tử, Dịch Phi Yên như vậy hiển nhiên không có nhiều người có thể thấy, An Minh Hiên liếc mắt nhìn ba vị sứ giả, gõ bàn nói:
“Ba vị tỷ tỷ, nước miếng, thỉnh thu lại nước miếng của mình đi.”
Tô Cẩm, Tố Cẩm, Vân Cẩm ba người nhìn nhau, cùng lúc rút khăn tay ra, lau nước miếng dính trên khoé miệng.
Dịch Phi Yên giống như không nghe thấy, ngửa đầu uống một ngụm rượu, rồi quay sang mớm rượu cho An Minh Hiên. An Minh Hiên giả bộ chối từ nhưng sau khi uống xong rượu, lại cùng với đầu lưỡi Dịch Phi Yên chơi đùa một hồi.
Ba nàng kia thấy thế, biết thiếu chủ đã ăn cơm xong rồi, hiện tại là muốn ăn Hiên Vương gia, liền thức thời lui xuống, chuẩn bị tốt y phục nước tắm sẵn sàng cho hai người họ.
Đừng thấy Dịch Phi Yên bình thường luôn làm mưa làm gió, khi chỉ có hai người bọn họ, hắn liền triệt để thay đổi bản thân, giống như một vú em. Xuyên y chải tóc, cái gì cũng không cần An Minh Hiên động thủ, hắn chỉ cần đứng yên một chỗ, Dịch Phi Yên tự nhiên sẽ chu toàn tất cả, kể cả việc đi tắm, Dịch Phi Yên cũng luôn an bài hảo tất cả, không cho An Minh Hiên tự mình động thủ, tuy rằng hắn luôn nhân cơ hội mà sờ loạn. Một người luôn chiếu cố ngươi, bất luận chuyện gì cũng đều giúp ngươi làm tốt tất cả, đây là yêu sao? Nha hoàn trong Vương phủ cũng mỗi ngày hầu hạ mình như vậy a.
Một người luôn dung túng ngươi, nuông chiều ngươi, đây là yêu sao? Phụ hoàng cùng mẫu phi vẫn luôn đối với hắn như vậy mà. Vậy rốt cuộc thế nào mới là yêu? Chẳng lẽ phải sinh ly tử biệt, thống triệt tâm phi? Hoặc là phải chết vì tình? Thế nào mới là yêu? Hắn cảm thấy rất mờ mịt, triệt để mờ mịt. Nguyên lai thứ tình ái này, hắn chưa từng lý giải.
“Ngươi làm sao vậy? Ngày hôm nay giống như đang có tâm trạng gì đó.”
Thanh âm của Dịch Phi Yên đưa hắn quay về hiện thực, An Minh Hiên nhíu mày nói: “Tiểu Hồng Hạnh, chúng ta chơi đá cầu đi!”
“Vì sao?”
“Ngươi không phải muốn chơi sao, bây giờ chúng ta chơi?”
“Ta mới không cần!” Dịch Phi Yên bĩu môi.
An Minh Hiên khó hiểu nói: “Ngươi không phải muốn chơi sao, chiều nay vẫn còn tức giận với ta mà, làm sao vậy?”
“Ai nói ta muốn chơi? Ta là muốn chơi cùng với ngươi. Ta không biết bình thường các ngươi hay chơi cái gì, nghe Ngữ Tình nói có nhiều người thích chơi đá cầu, mới nghĩ ngươi có thể cũng sẽ thích.”
Đôi mắt màu đỏ của hắn lúc này không có chút yêu mị nào, mà đáy mắt lại hiện lên sự ôn nhu, còn có chút lạnh nhạt, khiến hắn có chút không giống thường nhân, có ai lại nghĩ được, Dịch Phi Yên cũng có thể dữ thế vô tranh như vậy.
Kỳ thực An Minh Hiên biết, hắn là muốn làm cho mình hài lòng. Hắn khẳng định Dịch Phi Yên lúc nhỏ chưa từng được ngoạn qua những thứ này, trái ngược hẳn với An Minh Hiên hắn, từ nhỏ đến lớn đều được phủng trong lòng bàn tay, cũng may Thiên Hương vẫn nghiêm khắc dạy dỗ hắn, nếu không An Minh Hiên hắn nhất định sẽ trở thành một kẻ vô pháp vô thiên, ỷ thế hiếp người.
Hắn nhìn Dịch Phi Yên chậm rãi kỳ lưng cho mình, nhiên có một chút yêu thương, liền cầm lấy tay hắn. Tay của Dịch Phi Yên tinh tế thon dài, lúc này bị ướt, lại càng khó nắm lấy.
Dịch Phi Yên giật tay ra rồi nói: “Đừng làm loạn, tắm đi đã.”
An Minh Hiên không nghe hắn nói, lại cầm tay hắn, sau đó quay lại hôn lên môi hắn. Dịch Phi Yên lúc đầu còn chối từ, sau đó thì đổi khách thành chủ, mạnh mẽ ôm lấy An Minh Hiên mà hôn, hôn đến mức An Minh Hiên không thể hô hấp thì mới thả ra.
An Minh Hiên dùng hai chân quắp chặt lấy lưng Dịch Phi Yên, động chạm một chút, Dịch Phi Yên tự nhiên sẽ có phản ứng, thở ra một tiếng rồi từ trong nước ôm An Minh Hiên đứng lên, cũng không để ý bản thân đang ướt đẫm, nhanh chóng bước vào trong phòng ngủ.
Dịch Phi Yên ôm hắn đặt lên giường, bởi vì đôi mắt màu hồng của hắn khiến kẻ khác không thể nhận ra hắn rốt cuộc là màu lửa của sự tức giận, hay là hoả diễm tình dục.
An Minh Hiên nhìn thân thể xích loã của hắn, nuốt nước bọt một chút, cợt nhả nói: “Tiểu Hồng Hạnh vóc dáng ngươi thật tốt!”
Dịch Phi Yên không nói một lời, trực tiếp đặt hắn ở trên người, bắt đầu hôn hắn, hầu như không có chút tiền hí nào mà trực tiếp mở chân hắn ra, nâng thắt lưng hắn lên rồi dùng sức tiến vào.
An Minh Hiên đau đớn nhưng cố cắn răng chịu đựng, bởi trong đau đớn còn kèm theo một tia vui sướng.
Sự thực chứng minh, loại chuyện này đích xác cần tiền hí ve vãn, thân thể An Minh Hiên quá chặt, hắn không thể tiến vào toàn bộ, đành phải rút phân thân của mình ra, lại dùng lực đi vào, luật động vài lần như vậy, nơi tư mật của hai người liền tiết ra ái dịch, bôi trơn cho nam tính của hắn, khiến hắn càng thêm vui sướng ra vào thân thể An Minh Hiên.
Người đang trong tình dục thần chí luôn luôn mơ hồ, cho nên khi đạt đến cao trào, thừa dịp hắn đang bắn ra bên trong cơ thể mình, An Minh Hiên ôm lấy đầu hắn, nhìn vào đôi mắt màu đỏ của hắn, ôn nhu nói:
“Ngày mai chúng ta đi tra xét chuyện Cầu Kiếm sơn trang đi!”
Dịch Phi Yên vẫn cúi đầu hôn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Hảo.”