Hồng y mỹ nhân mắt phượng khép chặt, cho dù là đang hôn mê bất tỉnh, nhưng lông mi vẫn không ngừng run lên từng trận, dường như rất thống khổ. An Minh Hiên ôm lấy nàng, cẩn thận đánh giá khuôn mặt của người trong lòng.
Quả thực đó là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, dung nhan tuyệt thế này, dáng người mạn diệu này, câu nói ‘khuynh quốc khuynh thành’ dường như là vì chính nàng mà được tạo ra, một mĩ nhân như vậy đúng là huyễn tưởng của tất cả mọi người trong thiên hạ. Vẻ đẹp của nàng không giống thật mà như từ trong cõi mộng bước ra, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan, vẻ mỹ lệ này thậm chí làm cho người khác không dám nhìn tới, chỉ sợ liếc mắt một cái cũng đã là một sự khinh nhờn đối với nàng.
Đó là lý do mà vì sao An Minh Hiên lại giống như ‘sắc phôi’, khi nhìn nàng không ngờ lại bị đỏ mặt, trở nên ngượng ngượng ngùng ngùng, trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, hắn muốn đem nữ tử này mang về Vương phủ cất giấu, hắn muốn cùng nàng có một đoạn ái tình ‘mỹ luân mỹ hoán’, hắn muốn biết, vì sao mỹ nhân này thoạt nhìn trông rất gầy nhưng khi ôm lại có chút trọng lượng vậy?
Tuy nói bây giờ là mùa xuân nhưng ban đêm vẫn là có chút cảm giác lạnh, An Minh Hiên ôm chặt lấy hồng y tiểu mỹ nhân vào lòng, khuôn mặt của nàng tựa trên ngực của hắn, nhịp đập trái tim hắn cư nhiên lại vì vậy mà gia tốc, điều này khiến cho hắn rất khổ não, loại tình huống này quả thực chính là lần đầu tiên xuất hiện. Hắn vẫn chưa bao giờ trải qua quẫn bách (ngượng ngùng, khó khăn) đến như vậy, chỉ là ôm một nữ tử lại khiến hắn đỏ mặt, tim đập dồn dập, nếu như việc này mà truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ phá hủy mỹ danh tiểu Vương gia của hắn.
An Minh Hiên mang theo nàng tìm khách điếm, cả một đêm canh giữ bên giường không hề chợp mắt. Nhìn nàng ngủ không được an ổn, luôn luôn cau mày, hai đường cong trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp dán chặt vào nhau, An Minh Hiên nhịn không được đưa tay lên vuốt nhẹ, tay hắn chậm rãi vuốt ve mi tâm của nàng rồi trượt nhẹ trên gương mặt trơn bóng mịn màng, trên chiếc mũi cao thẳng, trên đôi mắt phượng khép chặt, trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, trái tim hắn như là bị rơi mất vài phần hồn phách, cả người giống như bị điện giật. Hắn có chút kinh hãi, vội vã rời đi.
Hắn cần hạ hoả ngay lập tức, sư phụ đã từng nói, tuyệt đối không thể làm chuyện xấu xa giống như hái hoa tặc. An Minh Hiên vẫn luôn tự cho mình là người quân tử khiêm tốn, tuy rằng trong Vương phủ của hắn có cất giấu hơn mười vị mỹ nữ, mặc dù những nữ tử này cũng không có danh phận, ngay cả thị thiếp cũng đều không phải, thế nhưng các nàng đều xuất thân từ danh môn, có người là ‘thương cổ thục viện’, cũng có người là thiên kim đại thần, điều này không thể không nói đến sức quyến rũ của An Minh Hiên, mỗi lần hắn theo đuổi một nữ tử đều là rất dụng tâm, hắn cũng chưa từng mạo phạm các nàng, đó là lý do mà những nữ tử này tình nguyện dù vô danh cũng muốn theo hắn.
”Tiểu nhị!“
An Minh Hiên buồn bực phe phẩy phiến tử.
”Đến đây! Thiếu gia, ngài có gì phân phó?“
Tiểu nhị kêu một tiếng ‘thiếu gia’ hết sức thân thiết, trong thanh âm lộ ra vẻ sung sướng, không vì cái gì khác chỉ vì An Minh Hiên đã bao toàn bộ khu nhà chính của khách điếm. Đây cũng là tác phong tán gái của hắn, hắn thủy chung tin tưởng nếu muốn một nữ nhân trong khoảng thời gian ngắn yêu một nam nhân, thì nam nhân này nhất định phải có tiền, phải một thân ngọc thụ lâm phong.
An Minh Hiên sốt ruột nói:
”Bản công tử muốn tắm rửa! Phải là nước lạnh!“
Tiểu nhị vô cùng kinh ngạc, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều vội xoay người đi chuẩn bị nước tắm.
An Minh Hiên đem toàn thân ngập sâu vào trong nước, mặc kệ mái tóc dài giống như ngọc thạch xõa ra tán loạn, hắn bây giờ cần nhất là bình tĩnh, hết lần này tới lần khác tự nói với chính mình, An Minh Hiên ngươi không phải là sắc ma, ngươi không thể vừa nhìn thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp đã nghĩ đến việc không tốt, ngươi phải chờ người ta tỉnh lại đồng ý, ngươi đang suy nghĩ cái gì đây? (azi` nghĩ cái gì thì tự mình bik)
An Minh Hiên thay đổi một thân y phục màu xanh nhạt, trên vạt áo thêu một chút chấm nhỏ hồng hạnh, khi bước đi hồng hạnh này phảng phất linh động trông rất đẹp mắt.
Khi hắn đi vào lần thứ hai, hồng y tiểu mỹ nhân đã thức dậy, cặp mắt mở to, nghi hoặc nhìn An Minh Hiên.
An Minh Hiên chợt cười một tiếng.
“Cô nương đã tỉnh, đêm qua ngủ có ngon giấc không? Tại hạ là An Minh Hiên.”
Hồng y tiểu mỹ nhân chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không lên tiếng, tiện tay chỉ chỉ vào ấm trà trên bàn. An Minh Hiên hiểu ý, bưng chén nước trà đưa đến cho nàng. Nàng ngửa đầu uống cạn sau đó đưa lại cho An Minh Hiên.
An Minh Hiên cười cười:
”Cô nương thật là hào sảng.”
Cứ như vậy, hồng y mỹ nhân uống xong hơn phân nửa ấm nước trà, An Minh Hiên là ai, từ nhỏ hắn đã được người ta tán tụng là ‘thiên chi kiều tử’, bị người sai khiến thế này, tuy rằng chính là mỹ nhân thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái. Bất quá nhìn bộ dạng uống nước của nàng, An Minh Hiên liền minh bạch một đạo lý, nữ nhân quả nhiên là làm từ nước.