Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 95

Ngươi đã từng bị bắt giữ bao giờ chưa?” Huỳnh Hoặc đột nhiên đặt câu hỏi.

“Cái gì?” An Minh Hiên vừa rồi chỉ lo tự hỏi trong đầu, nào có chú ý đến hắn nói cái gì.

Huỳnh Hoặc chỉ vào vết sẹo, chậm rãi nói: “Là xiềng xích.”

Đáp án này của hắn làm cho An Minh Hiên trở nên ngây ngốc, một lúc lâu sau mới minh bạch. Huỳnh Hoặc hẳn là từng bị người ta giam giữ, bị xiềng xích to lớn ma sát, dẫn đến những vết thương này.

“An Minh Hiên, nếu như ngươi không chê ta là kẻ tàn phế, có thể đi theo ta không?”

An Minh Hiên thoáng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Kỳ thực ta rất chán ghét cùng một chỗ với ngươi, vậy nhất định là ta phải hầu hạ ngươi, mà nhìn bộ dạng ngươi cũng không giống loại người biết chiếu cố người khác, cho nên không được, ta không muốn ở cùng ngươi.”

“Rất thẳng thắn, ngươi là người thứ hai cự tuyệt ta như vậy.”

An Minh Hiên lại hiếu kỳ nữa rồi, thuận miệng hỏi: “Người thứ nhất là ai?”

Huỳnh Hoặc nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Quốc Sắc.”

Sư mẫu? Người đẹp hết thời điên điên khùng khùng kia? Đầu óc An Minh Hiên triệt để rối loạn, cái kẻ gọi là Huỳnh Hoặc này, hình như hiểu rất rõ về Dịch Phi Yên, cũng rất thân quen với sư phụ sư mẫu.

“Ngươi có đúng hay không cũng từng cự tuyệt Dịch Phi Yên như thế?” Huỳnh Hoặc bỗng nhiên nói.

An Minh Hiên sửng sốt một chút, “Ngươi hiểu rất rõ cá tính của tiểu Hồng Hạnh sao?”

Huỳnh Hoặc gật đầu: “Có thể nói như vậy, ngươi có đúng hay không từng cự tuyệt Phi Yên a?”

An Minh Hiên nhanh chóng hồi tưởng lại chuyện trước đây, hắn cùng Dịch Phi Yên lúc trước, hình như đúng là có cự tuyệt nhau, hơn nữa số lần cự tuyệt cũng không ít.

Huỳnh Hoặc nhìn thấy bộ dạng này của hắn, đã sáng tỏ, bất đắc dĩ nói: “Dịch Phi Yên a, hài tử này thực sự rất giống ta, càng là không chiếm được thì càng say mê, người khác nói cự tuyệt, thì càng muốn chiếm lấy. Điểm này quả không tồi.”

“Ngươi có ý gì? Rốt cuộc muốn nói gì? Mau nói nhanh lên, nói xong rồi ta phải trở về, đừng có ở chỗ này lề mề nữa!”

“Sinh khí? Vậy được rồi, ngươi có thể xem như vừa rồi ta hoàn toàn không nói gì hết.”

Hắn cười bí hiểm, khiến An Minh Hiên càng thêm nghi hoặc.

An Minh Hiên thầm nghĩ, hắn cảm giác con người Huỳnh Hoặc không đơn giản, hơn nữa còn rất nguy hiểm, so với tiểu Hồng Hạnh có vẻ còn nguy hiểm hơn. Tiểu Hồng Hạnh là loại người thoạt nhìn thì rất dọa người, thế nhưng khi đã là bằng hữu thì mới biết hắn tốt, nhưng những kẻ bộ dạng bình thường như Huỳnh Hoặc này, có lẽ mới là kẻ đáng sợ nhất.

Huỳnh Hoặc vỗ tay hai cái, liền có hai nữ tử đẩy cửa mang đồ ăn tới.

Hai nữ tử này cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, sau đó kính cẩn đứng sang một bên chờ lệnh.

Huỳnh Hoặc vẫy tay nói, “Dao Trì ngươi lại đây.”

Một người chậm rãi, thướt tha tiến tới, với kinh nghiệm phong nguyệt nhiều năm, An Minh Hiên hắn vừa nhìn liền biết nữ nhân này khẳng định không phải nữ tử đàng hoàng.

Dao Trì liền hành lễ, “Dao Trì tham kiến chủ nhân.”

Huỳnh Hoặc lôi An Minh Hiên đứng dậy, chỉ vào Dao Trì nói: “Ngươi có nhận ra nàng không?”

An Minh Hiên lúc này mới tỉ mỉ quan sát nữ tử kia, khuôn mặt này, hình như có chút quen thuộc.

Dao Trì cười nói, “Chỉ sợ Hiên vương gia quý nhân hay quên mọi sự, đã sớm quên ta rồi.”

An Minh Hiên càng nhìn càng thấy nàng quen mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới chợt nhớ ra, “Ngươi là Dao Trì, Triêu Phượng các Dao Trì? Ngươi hoàn lương rồi sao? Sao lại cấu kết với kẻ ác a?”

Huỳnh Hoặc cười cười, lấy tay vỗ vỗ lên đầu An Minh Hiên: “Ngươi đầu óc đang suy nghĩ cái gì vậy, cái gì mà cấu kết chứ?”

Dao Trì vẫn như cũ chỉ nhàn nhạt mỉm cười, “Vương gia, ta vốn là người của chủ nhân, lần trước ở Triêu Phượng các, bất quá là chủ nhân cố ý để an bài Dao Trì dạy dỗ Vương gia một chút a.”

An Minh Hiên làm sao có thể quên, chính là nữ tử Dao Trì này đã khiến hắn trở thành đoạn tụ, hơn nữa ngày đó cùng tiểu Hồng Hạnh vu sơn mây mưa, nếu không mạo phạm hắn như vậy, cũng sẽ không có chuyện. . . cảnh còn người mất như ngày hôm nay.

Nếu nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều là bị người khác tính toán, bản thân chẳng qua chỉ là một quân cờ? An Minh Hiên nhìn Huỳnh Hoặc, trong lòng không khỏi cảm thấy khủng hoảng.

Huỳnh Hoặc ngồi ở trước bàn, chậm rãi nhấm nháp ly rượu, hắn phất tay áo một cái, Dao Trì liền lui ra, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người bọn hắn.

Một lúc lâu sau Huỳnh Hoặc mới nói: “Trong lòng ngươi vẫn còn nghi hoặc gì sao?”

An Minh Hiên lắc đầu, cho dù là có hắn cũng không dám hỏi, vì vậy nói: “Ngươi chậm rãi uống, ta đi trước.”

Huỳnh Hoặc một tay kéo hắn lại, “Ngươi không thể rời khỏi đây.”

“Vì sao?”

“Ngươi có muốn biết Phi Yên hắn rốt cuộc là có yêu ngươi hay không sao? Nếu muốn biết liền lưu lại, cùng ta chờ hắn.”

An Minh Hiên nhíu mày, nghi hoặc nhìn nam nhân đang cười mờ ám kia, “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Huỳnh Hoặc nhếch môi cười, “Đồ ăn nguội mất rồi, chúng ta mau ăn cơm đi.”

Đã là tháng ba, theo lý mà nói, nơi này là phương Bắc, hẳn phải là mùa đông rồi, nhưng khiến kẻ khác vô cùng kinh ngạc chính là, rõ ràng bên ngoài lạnh lẽo muốn chết, thế nhưng trong tiểu viện này lại giống như mùa hạ, tràn ngập hồng hạnh, đều là do An Minh Hiên nhàn rỗi không có việc gì trồng lên.

Cũng may Huỳnh Hoặc bình thường không khắc chế hắn, An Minh Hiên vẫn có thể tự do hành động, cho nên hắn gọi người mua vật dụng cần thiết rồi trồng mấy cây hoa hạnh này lên.

Huỳnh Hoặc có thấy cũng chỉ đạm đạm nhất tiếu, sau đó sai người mang ghế ra an vị trong sân nhìn An Minh Hiên trồng cây.

Trong vô số kỹ năng của An Minh Hiên, đệ nhất là tán gái, còn đệ nhị thì phỏng chừng là trồng cây, hắn từ nhỏ đều thích tự tay làm, cho nên các loại cây trong Vương phủ của hắn đều là hắn tự mình trồng và chăm sóc, tự nhiên là có chút kinh nghiệm trong việc này. Dù sao thì cũng là sở trường thứ hai của hắn, cho dù hắn chỉ có hai sở trường này.

Bất quá đến trung tuần tháng ba, mấy cây hoa hắn trồng cư nhiên đều lớn lên tốt tươi. An Minh Hiên hưng phấn đến phát rồ, ồn ào gọi mọi người đến xem.

Huỳnh Hoặc thấy hắn vui vẻ như vậy, nhàn nhạt mỉm cười, ôm hắn vào trong lòng, ôn nhu nói: “Minh Hiên, về sau ngươi liền ở tại chỗ này trông thêm cho ta mấy loại hoa hạnh nữa được không?”

An Minh Hiên không nói gì, trừng mắt nhìn hắn, sau đó xoay người đi vào trong phòng.

Huỳnh Hoặc cũng không nổi giận, mấy ngày nay, hắn hình như cũng đã quen với tính tình của An Minh Hiên, trong mắt hắn An Minh Hiên dù có nổi điên bất quá cũng chỉ là tiểu hài tử giận dỗi mà thôi, hắn hoàn toàn không để trong mắt.

Dao Trì chậm rãi đi vào, cúi người hành lễ sau đó nói với Huỳnh Hoặc: “Chủ nhân, Thái tử điện hạ tới, muốn gặp ngài a!”

“Nga?” Huỳnh Hoặc thoáng kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười nói: “Xem ra An Minh Huy thật thiếu kiên nhẫn. Mau đi thỉnh Thái tử  điện hạ chờ trong chốc lát, ta sẽ ra ngay.”

“Vâng.” Dao Trì tuân mệnh thối lui.

Huỳnh Hoặc cũng không vội vàng, ngược lại đi vào trong phòng, thấy An Minh Hiên đang nằm trên giường, liền tới ngồi bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Minh Hiên, Thái tử ca ca của ngươi tới, có muốn theo ta đi gặp hắn không?”

An Minh Hiên giật mình ngồi dậy, “Hoàng huynh ta tới? Làm cái gì? Ngươi cùng hắn thông đồng với nhau sao?’

Huỳnh Hoặc lắc đầu, “Này cũng không phải là thông đồng, mà là hợp tác. Ta giúp hắn hoàn thành đại nghiệp, hắn giúp ta mở rộng thế lực, hỗ trợ lẫn nhau mà thôi.”

An Minh Hiên khinh bỉ nhìn hắn, “Loạn thần tặc tử! Lão tử mới không muốn thông đồng cùng các ngươi làm bậy.”

Huỳnh Hoặc nhìn hắn, thở dài một tiếng: “Được rồi, ngươi đã không muốn, vậy cứ ở chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi, chờ ta trở lại.” Nói xong, hắn lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi An Minh Hiên.

An Minh Hiên lập tức nổi trận lôi đình, “Huỳnh Hoặc, ngươi cứ thử tái động chân động tay xem, lão tử sẽ cho ngươi biết tay.”

Huỳnh Hoặc xoay người mỉm cười nói với hắn, “Ta vừa rồi chính là động chủy a.”

“Ngươi!” An Minh Hiên còn chưa nghĩ ra từ nào khác để chửi hắn, Huỳnh Hoặc lập tức vận khinh công, biến mất trong nháy mắt.

An Minh Hiên chửi bới thêm vài câu rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

Cho dù là ban ngày hắn vẫn có thể ngủ được, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Mơ màng cảm thấy đang bị ai đó theo dõi, bị một ánh mắt mạnh mẽ nhìn vào, hắn liền mở mắt ra, quả nhiên là khách không mời mà đến.

Y Thần nhàn nhạt nở nụ cười, “Mấy ngày nay có khỏe không?”

An Minh Hiên từ khi biết được thân phận thật của Y Thần thì vô cùng chán ghét kẻ này. Không phải bởi vì Y Thần phản bội triều đình, cấu kết cùng Huỳnh Hoặc, mà bởi vì An Minh Hiên cảm thấy bằng hữu tốt nhất của hắn đã lừa dối hắn.

“Minh Hiên.”

“Đừng gọi ta, ta căn bản là không nhận ra ngươi!”

“Ngươi hận ta?"

“Ngươi có biết xấu hổ không hả, một nam nhi mà cứ lề mề ở chỗ này, có chuyện gì thì nói mau, không có việc thì đừng quấy rầy lão tử nghỉ ngơi!”

“Minh Hiên, Huỳnh Hoặc là sư phụ ta, trước đây nếu không phải hắn đã cứu ta một mạng thì ta đã là một vong hồn rồi, cho nên mọi việc ta làm cho hắn đều là để báo ân. Ta nghĩ rằng nếu muốn bảo vệ ngươi, thì phải trở nên mạnh mẽ. Minh Hiên, ngươi theo ta đi, Huỳnh Hoặc tuyệt đối không tốt như nhưng gì hắn thể hiện ra đâu, không thể ở cùng hắn.”

Hắn khẩn thiết nói, An Minh Hiên lại chỉ cười nhạt: “Mau cút đi! Lão tử càng nhìn thấy ngươi lại càng chán ghét.”

“Minh Hiên, ngươi tái tin tưởng ta một lần, ta có thể mang ngươi đi ra ngoài! Ngươi không muốn nhìn thấy Dịch Phi Yên sao?”

“Tiểu Hồng Hạnh?” An Minh Hiên sửng sốt nói.

“Ta sẽ cho ngươi gặp Dịch Phi Yên, Minh Hiên, không nên chọc ta mất hứng, phải biết nghe lời.” Huỳnh Hoặc đột nhiên xuất hiện, khiến An Minh Hiên vô cùng kinh hãi.

Huỳnh Hoặc chậm rãi tiêu sái tiến đến, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng, chậm rãi mở miệng nói: “Y Thần, sau này không có lệnh của ta, không cho ngươi xuất hiện ở chỗ này, không cần ở trước mặt ta bày mấy trò vớ vẩn này! Dương đông kích tây, chiêu này mà các ngươi cũng dám dùng với ta! Trở lại nói với Thái tử, Minh Hiên ở chỗ này của ta rất an toàn! Không có việc gì thì đừng đến đây!”

Y Thần nhìn lướt qua An Minh Hiên, nhưng mà An Minh Hiên căn bản không chú ý tới hắn, Y Thần đành bất đắc dĩ rời đi.

Huỳnh Hoặc quay lại cười với An Minh Hiên: “Làm ngươi hoảng sợ rồi sao?”

An Minh Hiên vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Huỳnh Hoặc ha hả cười lớn, “Ngày mai là ngươi có thể nhìn thấy Phi Yên rồi.”

“Ngươi có ý gì?”

“Ta tưởng ngươi có thể nghe hiểu tiếng người chứ?”

“Ngươi đang mắng ta?”

“Xem ra còn không quá ngốc.”

“Huỳnh Hoặc!”

“Thẹn quá hóa giận? Khi Phi Yên tới, hắn lại tưởng ta khi dễ người của hắn.”

Lời còn chưa dứt, một bóng dáng hồng sắc liền xuất hiện, mái tóc màu bạc của hắn tung bay trong gió, giống như vũ điệu của lửa vậy. Đôi mắt phượng câu nhân, khuôn mặt bên trái có một vết sẹo nhưng không làm giảm nét đẹp của hắn mà lại khiến hắn có vẻ siêu phàm thoát tục.

“Tiểu Tam nhi, qua đây.” Hắn tươi cười vẫy tay với An Minh Hiên.

“Tiểu Hồng Hạnh?” An Minh Hiên dường như không tin vào hai mắt mình, dùng sức dụi mắt lần nữa, mới có thể xác định đây không phải là ảo giác. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự, vội chạy tới bên cạnh tiểu Hồng Hạnh.

“Độc của ngươi giải được rồi? Thương thế đều đã khỏi hẳn rồi sao?” Hắn sờ soạng trên dưới khắp người Dịch Phi Yên, giống như sợ hắn còn giấu giếm mình điều gì đó.

Dịch Phi Yên gật đầu, “Mọi việc đều ổn thỏa hết rồi.”

Huỳnh Hoặc bỗng nhiên cười nói: “Không ngừng đi, chỉ sợ ta còn phải chúc mừng Phi Yên rốt cuộc đã luyện thành Diệu hoa thập tứ  a
Bình Luận (0)
Comment