Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 10

Lưu phủ.

Giải trí ngày thường của Lưu phu nhân không nhiều lắm, ngoại trừ họp mặt cùng các phu nhân ở vùng lân cận thì thời gian còn lại phần lớn là chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ trong viện.

Sau cơn mưa không khí ươn ướt, mười mấy chim bồ câu vây quanh Lưu phu nhân.

Lưu phu nhân rắc gạo kê trong lòng bàn tay xuống, hỏi tỳ nữ đang nhổ cỏ bên cạnh, "Chim bồ câu của thiếu gia đâu?"

"Hồi phu nhân, con bồ câu đó đưa tin cho công tử vẫn chưa trở lại!" Tỳ nữ thả công việc trong tay ra, hơi khom người trả lời.

Lưu phu nhân nhíu mày, "Thằng bé Chỉ Hàn này hẳn đã nhận được tin, vì sao không thả bồ câu quay về?"

"Có thể chung quanh đây có mưa, trì hoãn đường bay của chim bồ câu!" Tỳ nữ nhặt cỏ nói.

Lưu phu nhân gật đầu trở về phòng uống trà.

Lưu phu nhân không suy nghĩ nhiều, tuyệt đối sẽ không ngờ con trai của bà trong lúc nổi giận đã nướng bồ câu ăn.

Nhắc đến ăn bồ câu, bây giờ Thư Hoàn vẫn còn thấy hương ở trong miệng, đối với Hoa Diện không biết từ đâu xuất hiện dây dưa không dứt càng cảm thấy mất kiên nhẫn.

Ám vệ Lục nhìn ra Thư Hoàn không vui, liền đứng ra ngăn tiễn lần nữa nói: "Đi ra ngoài du ngoạn cùng người không biết đường không biết tên húy không biết phủ đệ, chuyện này không phù hợp với quy củ cô nương nhà ta, kính xin vị công tử này thứ lỗi."

"Khá khen cho một câu thứ lỗ!" Hoa Diện âm tình bất định.

Thư Hoàn yên lặng âm thầm giơ ngón tay cái lên với ám vệ Lục, còn phối hợp với giả bộ chóng mặt.

"Sao vậy?" Ám vệ Lục đỡ lấy Thư Hoàn bỗng nhiên sắp té xỉu.

"Đau đầu." Thư Hoàn chớp chớp mắt, nắm lấy tay áo ám vệ Lục, "Có lời gì thì để Kiều San lên phòng trên lầu nói đi."

Dưới lầu quá nhiều người râu ria.

Dưới lầu có rất nhiều người xem náo nhiệt.

Không muốn làm con khỉ giở trò đi thẳng lên lầu.

Chỉ có Hoa Diện bị từ chối ngoài cửa, ai biết hắn là người nào chứ?

Nhiều lần bị cự tuyệt, Hoa Diện lén cắn răng, đánh chủ ý lên người Kiều San đi theo Thư Hoàn lên lầu.

Phòng trên lầu.

Thư Hoàn dựa vào cạnh bàn, làm ra thủ thế xin mời. Kiều San mất tự nhiên lắc đầu, tỏ vẻ không cần ngồi. Thụ Thôn lại không quản nhiều như vậy, đĩnh đạc ngồi xuống ghế, trên miệng còn nói: "Người có tiền ở phòng thượng đẳng không giống với người bình thường, chậc chậc, giường lớn quá ha ha!"

Ám vệ Lục nghe xong trực tiếp bẻ gảy một cánh tay của hắn.

"A!" Kiều San không ngờ nam nhân mang mặt nạ màu đen kia đột nhiên không nói lý lẽ đã đánh người, nàng cất giọng thét lên, gắt gỏng hỏi nói: "Sao ngươi lại đánh người! Thư Hoàn cô nuôi dưỡng gã sai vặt không nghe lời vậy sao!"

Ngón tay Thư Hoàn cọ cọ mũi, giương mắt nhìn ám vệ Lục, chờ hắn giải thích.

"Hắn đang đùa giỡn cô." Ám vệ Lục đánh ngất xỉu Thụ Thôn kêu thảm thiết không ngừng chửi bới không dứt.

Thư Hoàn giật mình, lại nhìn sang Kiều San bĩu môi, "Cô cũng nghe thấy rồi đấy!"

Kiều San không lên tiếng.

Bầu không khí trong phòng có chút áp lực.

Thư Hoàn hắt xì một cái.

Hắt xì luôn khiến người ta liên tưởng đến hồi ức không tốt, Thư Hoàn không được tự nhiên liếc nhìn ám vệ Lục, tiếp nhận áo choàng hắn đưa tới khoác lên.

Bình tĩnh luôn cần phải có người đến phá vỡ.

Làm khách mời người ta, trong lòng nén giận còn phải mượn bạc, có ý mở miệng lại ngượng ngùng, làm chủ phòng ắt hẳn phải mở miệng trước nhỉ.

"Cô tính mượn bao nhiêu?"

"Cái gì?" Kiều San không thể phản ứng kịp.

Thư Hoàn dừng một chút nói tiếp, "Ta có thể tạm thời cho cô mượn năm lượng bạc, lúc nào cô có thì trả lại."

Trong lòng Kiều San ngổn ngang trăm mối, sáng nay Thụ Thôn còn uy hiếp nói nếu không đi tìm Thư Hoàn vay tiền hắn sẽ hưu nàng, ngay cả đứa bé trong bụng của nàng cũng không cần.

Kiều San không có cách nào nghĩ ra không có trượng phu Thụ Thôn này, một mình nàng mang thai làm sao mà sống, cho nên chuyện vay tiền hôm nay là nàng bị bức bách.

Yên lặng khóc nức nở, Kiều San đáp, "Cảm ơn!"

"Không cần!" Thư Hoàn lắc đầu. Mặc dù nữ nhân thành thật hèn yếu, cũng chướng mắt nam nhân chơi bời lêu lổng ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc, nhưng làm công chúa của nước Đại Ngu, dù sao nàng vẫn không đến mức trơ mắt nhìn con dân của mình chịu đói mà không ra tay cứu giúp.

Thư Hoàn không thiếu bạc, một thai phụ là chuyện thuận tay.

Một chậu nước lạnh giội xuống đầu Thụ Thôn.

"Con mẹ nó ai giội nước ông!"

Thụ Thôn lau nước trên mặt, mở mắt liền mắng, sau đó phản ứng kịp ai u kêu đau.

Thư Hoàn không thích nhìn tên côn đồ trước mắt mắng trời mắng đất, làm một ánh mắt ra hiệu cho ám vệ Lục.

Nước mưa ở U thành nhiều hơn những trấn khác.

Lý phủ.

Thừa dịp trời mưa Lý Nhược Mai lén ra ngoài bị Lý lão gia phái người bắt trở về.

Toàn thân Lý Nhược Mai ướt đẫm đánh nhau với đám tỳ nữa bắt nàng, trong miệng không ngừng hỏi, "Vì sao, vì sao không cho con và biểu ca ở chung một chỗ, vì sao vì sao!"

"Đồ nghịch nữ!" Lý lão gia tức giận đến mức mắng to, chỉ vào mũi nàng rống lên, "Biểu ca cái rắm, tên khốn đó sớm đã đính hôn với cô nương Phùng gia rồi, ngươi còn lưu luyến không rời cái rắm, Tiếu Cảnh Thăng chỉ chọc ngươi mà thôi!"

Lý Nhược Mai dùng sức lắc đầu, ở trong phòng vừa khóc vừa nháo, hoàn toàn không tin Tiếu Cảnh Thăng sớm đã mất hứng với nàng, trí nhớ của nàng còn dừng ở hình ảnh tuyệt vời của hai người.

Lý lão gia tức giận, bất chấp sự ngăn cản của Lý phu nhân, trực tiếp sai người nhốt con gái không biết tốt xấu này vào phòng củi.

"Biểu ca, biểu ca, tại sao huynh không đến thăm muội, tại sao không đến giải thích với cha mẹ muội, tất cả mọi người đều lừa gạt ta..."

Chuột ở phòng củi nhiều đến mức ban đêm trực tiếp đánh nhau, Lý Nhược Mai bị hù sợ thét lên.

Trời càng lúc càng tối, Lý Nhược Mai chỉ lo trốn chuột ngược lại không đau lòng bao nhiêu.

Vén màn lên.

Thư Hoàn nhớ đến chuyện lúc sáng ám vệ Lục dùng môi chạm nhẹ vài lỗ tai của mình không khỏi lăn qua lăn lại trên giường, kéo tay áo ám vệ Lục không cho đi.

"Nói buổi tối có chim bồ câu nướng ăn, tại sao không có hả!"

Bởi vì mẹ ta không dùng bồ câu gởi tin cho ta!

Ám vệ Lục kéo tay áo xoa xoa mi tâm, "Hết rồi."

"Không tin!"

"Bồ câu nuôi trong nhà, không có nhiều." Ám vệ Lục dịch góc chăn.

"Nuôi trong nhà? Ai nuôi?"

"Mẹ ta." Ám vệ Lục quyết định nhân cơ hội này nói ra tất cả, "Trong nhà dùng bồ câu đưa tin, bảo ta mau chóng về nhà kết hôn."

Thư Hoàn sửng sốt trợn tròn mắt, cố làm ra giọng điệu thoải mái, "Không tin!"

Ám vệ Lục trầm mặc, lại khẽ cười nói: "Công chúa, thuộc hạ đã hai mươi ba rồi, hôn sự đã được định từ sớm, nhưng vẫn luôn không có cơ hội nhắc tới nên cô cũng không hiểu rõ."

Thư Hoàn ão não cào tóc, tại sao lại bị kẻ khác chiếm dụng trước rồi? Hôn nhân được hai gia đình định sẵn từ nhỏ gì gì đó thật đáng ghét! "Đối phương là ai?"

"Công chúa rất tò mò sao?" Ám vệ Lục bất ngờ nhíu mày, hắn cho rằng Thư Hoàn không thích nghe chuyện nhàm chán.

"Đúng vậy, rất tò mò, nói ta nghe xem!" Trong lòng Thư Hoàn cũng sắp khổ sở thương tâm đến chết rồi, nhưng vì không muốn ám vệ Lục nhìn ra điều gì, nàng ra sức trợn tròn mắt giọng điệu nhẹ nhàng, "Thê tử của ngươi nhất định rất đẹp nhỉ!"

"Ừ."

Khen ngợi tình địch xinh đẹp gì đó chỉ là ra vẻ! Hứ, ngụy quân tử!

"Có thể xứng đôi với ám vệ Lục, chắc là đại mỹ nhân, hì hì!"

"Ừ."

"Đừng chỉ lo ừ à như thế, mau nói chuyện của nàng ấy đi!" Thật ra không hề muốn nghe, Thư Hoàn là nhân vật điển hình nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Ừ." Ám vệ Lục nâng mí mắt lên, vươn tay vuốt vuốt nơi trái tim, chậm rãi mở miệng, "Hoa sen mới nở chính là nói nàng."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Ám vệ Lục thấy Thư Hoàn cảm xúc dâng trào, liền buông tay đang xoa ngực xuống nói, "Ta thích nàng, cho dù là xấu xí, cũng thích."

"Vậy nàng ấy thật đúng là hạnh phúc!"

Cười gượng hai tiếng, Thư Hoàn rúc đầu vào vào trong chăn.

Để người mình mơ ước nói thích nữ nhân khác, đầu óc nàng nhất định là bị nhúm nước rồi.

Có lẽ ám vệ Lục nói càng nhiều, nàng càng buộc mình buông tay nhỉ? Đúng không? Ám vệ Lục người ta đã có vị hôn thê, nàng tiếp tục đi theo dính vào ra thể thống gì chứ!

Thư Hoàn cảm thấy mình rất biết làm người, nhất định ám vệ Lục không thích nàng tiếp tục mò mẫm dây dưa, nàng thức thời vì mình cảm thấy mừng thầm.

Muộn thế này rồi, nên để nam nhân đã có vị hôn thê trở về phòng ngủ thôi!

"Ta, ta mệt!" Thư Hoàn ngáp một cái.

Ám vệ Lục gật đầu, "Vậy ngày mai thuộc hạ quay về U thành được không?"

"Được! Cho ngươi nghĩ hai tháng, tùy ngươi chơi thế nào thì chơi!" Thư Hoàn ra vẻ hào phóng khoát tay
Bình Luận (0)
Comment