Từ thị trấn Trương gia đến U thành nếu ra roi thúc ngựa thì nửa ngày là có thể đến.
Hoàng hôn.
Ám vệ Lục dắt dây cương ngựa đi vào thành, trên đường đi hắn đã đổi quần áo thành Lưu Chỉ Hàn, hắn mặt mày tuấn tú, hấp dẫn không ít cô nương dừng bước ven đường ghé mắt nhìn.
Trước cửa chính Lưu phủ có gã sai vặt vội vàng tiến đến báo tin cho Lưu lão gia, "Lão gia lão gia, công tử đã về rồi!"
Lưu lão gia đang khoa tay múa chân với Lưu phu nhân, nói mình ngày đó ra sao thế nào, có thể kiếm được bao nhiêu bạc, đến lúc đó lại mua một đại trạch viện có hồ sen. Lưu phu nhân cười mà không nói, chuyện đại trạch viện này không biết Lưu lão gia nhắc tới bao nhiêu lần rồi, trong nhà cũng đã sớm có bạc mua.
"Cha, mẹ, con về rồi!" Lưu Chỉ Hàn đi vào Lưu phủ chuyện thứ nhất là vấn an nhị lão trong phủ.
"Sớm như vậy à, mẹ còn tưởng rằng con sẽ kéo dài đến ngày thành thân chứ!" Lưu mẫu liếc nhìn con trai của mình một cái, sau khi phàn nàn xong mới bắt đầu hỏi han ân cần như lệ thường.
"Con khỏe lắm." Lưu Chỉ Hàn không muốn nói đến mình quá nhiều, âm thầm lái sang chuyện khác, "Khi nào thành thân?"
"Mười sáu tháng sau!" Lưu lão gia vuốt vuốt chòm râu, cười nheo mắt nói: "Nhạc phụ Lý Đại Xương của con đáp ứng cho Lý Nhược Mai hai trăm mẫu ruộng đồng hơn mười gian cửa hàng làm hồi môn!"
Của hồi môn đàn gái nhiều, đàn trai cũng có mặt mũi.
Nhưng Lưu Chỉ Hàn không vui ngược lại nhíu mày.
Thông thường mà nói, danh tiếng thiên kim gia đình giàu có ở U thành đã đủ thể diện, không cần thêm quá nhiều của hồi môn, như vậy không chỉ không có hiệu quả thêu hoa trên gấm (đã đẹp lại càng đẹp thêm, đã vui mừng lại vui mừng hơn nữa), ngược lại làm cho người ta hoài nghi, chẳng lẽ Lý phủ đang ám hiệu trá hình Lý Nhược Mai Lý phủ có địa vị cao ở Lưu phủ, mặc dù lập gia đình ai cũng không thể tuỳ tiện chửi mắng?
Lưu Chỉ Hàn nhìn mẹ hắn một cái, tư thái dịu dàng hào phóng bộ dáng chất phát hiền lành hoàn toàn không giống mẹ chồng có thể bắt nạt con dâu. Lý phủ này lại vì Lý Nhược Mai làm đệm địa vị gì ở Lưu phủ? Một khi đã đến Lưu phủ, Lưu Chỉ Hàn hắn sẽ không yêu thương thê tử của mình?
Trong đầu hiện lên chuyện Tiếu Cảnh Thăng từng nhiều lần khen ngợi Lý Nhược Mai, Chỉ Hàn như có điều suy nghĩ.
Trước kia không tận lực đi thăm dò mọi chuyện, hiện tại có thể để trên mặt bàn rồi.
Sự tình trọng đại, Lưu Chỉ Hàn không muốn sau này trong phủ truyền ra lời ong tiếng ve gì, hắn quyết định tự mình đi Lý phủ một chuyến, chào hỏi một tiếng với Lưu lão gia Lưu phu nhân, hắn xoay người ra khỏi nhà.
Chim đầu cành líu ríu kêu.
Sắc màu trời chiều xa vời càng thêm tươi đẹp.
Nhà Kiều San ở trong hẻm nhỏ rất vắng vẻ trấn trên Trương gia.
Thư Hoàn đỡ nữ nhân mang thai đi vào tiểu viện sạch sẽ, chỉ vào con gà mái nhỏ trong viện hỏi, "Mỗi ngày chúng nó đều đẻ trứng sao?"
"Nếu như thời tiết ấm áp thì đúng vậy!"
"Vậy ta muốn ăn trứng chiên!" Thư Hoàn để Kiều San ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, "Để ta làm cơm tối cho!"
"Cái này..." Kiều San vội vã ngăn cản, "Ta đã làm xong để ở trong nồi rồi. Cũng có trứng chiên, lúc này chỉ làm phiền Thư Hoàn cô nương bưng lên bàn là được rồi!"
"Được!" Không cần công chúa đại nhân nàng tự mình ra tay nấu ăn đỡ phải phiền toái cũng được.
Thư Hoàn xoay người tiến vào nhà bếp, suy tính xem ăn cơm xong trở về khách điếm tiếp tục ở một đêm, sáng mai ra khỏi thành. Mà nàng không biết khi nàng vào nhà bếp bưng thức không bao lâu, Kiều San đã cùng hai nam nhân đột nhiên từ trong phòng đi ra nói chuyện giao dịch.
Tiền tài mua bán, cho dù ngay từ đầu thực sự có chút bất đắc dĩ, một khi dính vào lại không thể tự thoát khỏi, dần dần đánh mất tư tưởng ban đầu.
"Kiều San cô làm trứng chiên thơm quá, con cá này cũng... " Thư Hoàn nói được một nửa, hai dĩa thức ăn trên tay suýt chút bữa bị rớt xuống đất vì nhìn thấy sự xuất hiện khó hiểu của Thụ Thôn và Hoa Diện. Thụ Thôn không đi đến sòng bài chơi đã đủ thấy kỳ lạ rồi, Hoa Diện không quen biết với bọn họ chạy tới nhà Kiều San làm gì?
"Thật khéo, cô nương cũng tới làm khách?" Hoa Diện vẫy vẫy chiết phiến trong tay cười híp mắt hỏi.
"Không phải!" Thư Hoàn lắc đầu, bưng dĩa thức ăn đặt lên bàn, "Nếu trong nhà đã có người, vậy cũng không cần ta đến chăm sóc nữa, ta đi về trước."
"Nếu đã đến rồi cần gì đi vội như vậy!" Kiều San làm như không phát hiện ánh mắt ra hiệu của Hoa Diện, cúi đầu giữ im lặng, Hoa Diện cũng không tức giận, tự mình đi chắn ở trước cửa, "Thức ăn Kiều phu nhân làm rất ngon, Thư Hoàn cô nương không thể không nể mặt mà rời đi như thế chứ?"
Thư Hoàn đoán được nam nhân xưng là "Hoa Diện" này rắp tâm làm loạn, không thể giao tiếp với hắn quá nhiều, vì vậy ngáp một cái nói: "No rồi, không muốn ăn, muốn ngủ!"
Đối với loại người dùng mánh khoé mua bán gian xảo lại tự cho là tiêu sái này Thư Hoàn cực kỳ phiền, nhất là chuyện phát sinh sau đó khi bị Kiều San Thụ Thôn cùng Hoa Diện cấu kết lừa gạt người đi tới làm khách.
Lòng người không nên rắn nuốt voi.
Kiều San và Thụ Thôn bị vàng bạc thu mua.
Tiểu viện này là nơi tràn ngập tiền tài mua bán lương tâm... Thư Hoàn có chút buồn nôn!
Xưa nay Hoa Diện đối với người đẹp đều dùng thái độ tất phải lấy được, cho nên hắn không tức giận chút nào, bị từ chối cũng làm như không nghe thấy, một mực nói mình rất không tệ rất đúng đắn.
Ngón tay Thư Hoàn cọ cọ mũi, lần đầu tiên nhận thức cảm giác tức giận không có ám vệ Lục ở bên cạnh không có cách nào đánh tên lưu manh này một trận được.
Trong một viện bốn người, ba người một nhóm, còn dư lại một người ở trên địa bàn của người khác quyền phát biểu không nhiều lắm!
Vì để không ầm ĩ bị giam ở trong ổ kẻ xấu, Thư Hoàn miễn cưỡng dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Hoa Diện, cái nhìn của Thụ Thôn và ánh mắt áy náy của Kiều San ăn hết cái trứng chiên.
Được rồi! Ăn xong trứng chiên Thư Hoàn quay đầu bước đi!
Hoa Diện làm đuôi cũng đi theo~
Làm sao có thể chạy thoát khỏi tên sắc quỷ này đã trở thành việc cấp bách của Thư Hoàn, nhất là sắc quỷ kia còn biết chút võ công?
Còn Thư Hoàn đương nhiên cũng biết Hoa Diện tạm thời không dùng sức mạnh là đang cố kỵ ám vệ Lục, nếu chuyện ám vệ Lục rời đi bị Hoa Diện biết, Thư Hoàn cảm thấy lúc này mình nên lo lắng cho trinh tiết của mình.
Vầng trăng trên trời tròn vằng vặt.
Dưới ánh trăng có một bóng người rơi xuống nóc phòng nào đó của Lý phủ.
Điều tra chuyện không muốn người khác biết, dùng phương thức quang minh chính đại không bằng nửa đêm lén la lén lút.
Lưu Chỉ Hàn thay quần áo ám vệ Lục, đêm đến dò xét Lý phủ.
Lý phủ to lớn đương nhiên không dễ tìm phòng của Lý Nhược Mai như vậy, nhưng Lưu Chỉ Hàn có thể đi theo sau lưng mấy tỳ nữ.
Nếu quan hệ của Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng sâu đậm, biết tháng sau mình phải gả cho Lưu Chỉ Hàn, tất nhiên Lý Nhược Mai sẽ nóng ruột, cũng chưa hẳn nửa đêm bí mặt gặp Cảnh Thăng kể lể tâm sự lẫn nhau.
Lưu Chỉ Hàn biết mình tới chậm, có một số việc nếu có thật thì đã sớm nên xảy ra, còn chuyện hiện tại hắn cần làm là tìm manh mối trên người Lý Nhược Mai.
Trong lòng Lưu Chỉ Hàn có chút phức tạp, tức giận hoặc mong đợi rất khó diễn tả bằng lời.
Nếu tức giận, có là là tôn nghiêm của nam nhân đang tác quái;
Nếu mong đợi, sẽ tiếp tục mong nhớ công chúa đại nhân... A?
Ánh trăng mông lung.
Lưu Chỉ Hàn hít sâu một hơi lắc đầu, tâm tư này coi như là ăn chén nhìn nồi sao... Phải sửa!
"Ôi!" Một tỳ nữ xách đèn lồng vấp ngã.
"Không có việc gì chứ?" Bội Hương đưa tay đỡ.
"Không sao! Tỷ tỷ, đường trơn quá, tỷ cũng cẩn thận chút!" Bội Diệu bị té toàn thân đầy bùn dở khóc dở cười.
"Tỷ sẽ cẩn thận, nhưng chúng ta còn phải đến phòng củi đưa cơm cho tiểu thư đang đói bụng!" Bội Hương nói ánh mắt liếc nhìn bốn phía một chút, cực kì cẩn thận.
"Aiz!" Bội Diệu lấy khăn từ trong ngực ra lau bùn trên váy, "Lão gia của chúng ta cũng thật nhẫn tâm, nhốt tiểu thư vào phòng củi toàn chuột kia, còn không cho ăn, đây không phải là bức tiểu thư vào con đường chết sao?"
"Muội thì biết cái gì!" Bội Hương trách cứ vài câu không cho Bội Diệu nhiều lời, bước chân vội vàng quẹo vào một tiểu viện.
Lưu Chỉ Hàn không thể nghe rõ, chỉ có thể lật mảnh ngói trên nóc phòng, quan sát tình hình phòng củi và Lý Nhược Mai trong phòng củi qua lỗ nhỏ.
Mở khóa ra, hai tỷ muội lặng lẽ tiến vào trong cửa.
Mượn đèn dầu có thể quan sát được mạng nhện trên xà nhà, có không ít muỗi dính vào đó, Bội Hương có tâm tư quét dọn phòng củi cho Lý Nhược Mai một chút, chỉ có chút thời gian nên không đủ.
"Nhìn lung tung gì đó, còn không lấy thức ăn ra cho ta!" Lý Nhược Mai không vui, nàng đã đói đến sắp chết rồi, tỳ nữ chậm chạp thất thần, đừng tưởng rằng nàng không biết trong lòng của những kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng này đang cười nhạo mình.