Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 34

Địa lao ẩm ướt tối tăm, một mùi hôi thối kinh người xộc vào mũi.

Trụ Tử cầm chìa khóa trên tay đi đến nơi sâu nhất của địa lao, "Án Thụ Thôn không bị thẩm tra, Lục tử vừa bước vào nha môn liền bị người đưa vào địa lao, vị tiểu bạch kiểm kia còn đặc biệt nói không được cho cơm ăn! Các người muốn minh oan cho Lục tử sợ không dễ chút nào, dù sao Xuyên Tử là thân thích của quan lão gia, một thời gian trước còn ăn uống không ít bạc của tiểu bạch kiểm kia! Lấy người tiền tài, các người hiểu mà!"

Tiểu bạch kiểm là chỉ Hoa Diện, Xuyên Tử và hắn cấu kết với nhau làm việc xấu giội nước bẩn lên người ám vệ Lục.

"Đến rồi, nói ngắn gọn thôi, ta sẽ không quấy rầy hai người." Trụ Tử uể oải ngáp, chưởng quầy và hắn cùng rời khỏi địa lao, còn lại mình Thư Hoàn cau mày quan sát bốn phía, trong lòng dĩ nhiên đã mắng Hoa Diện và Xuyên Tử tám trăm lần không ngừng nghỉ, mặc dù nói có hơi khó nghe nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ đấy! Khụ!

Đèn dầu đốt trong địa lao mờ tối, tiếng chuột chít chít không ngừng vang lên.

Các phạm nhân nằm trên cỏ khô bày dưới đất, trong thời gian bị bắt bọn họ không được tắm rửa nên bốc mùi hôi thối, ngứa thì trực tiếp dùng tay gãi! Đối với người tiến vào thì chỉ nâng mí mắt lên nhìn rồi thôi, không hề để tâm đến! Thư Hoàn cũng làm như không nhìn thấy mấy người không quan trọng này, ánh mắt nhìn vào bóng lưng áo đen ngồi dựa vào tường, "Lục tử, Lục tử!"

"Ừ." Ám vệ Lục lên tiếng.

Khác với những phạm nhân mặt sạch sẽ không bạc không trông chờ được thả ra ngoài trong thời gian ngắn, ám vệ Lục vẫn luôn chú ý đến tiếng động bên ngoài, cho nên hắn liền vểnh tai lên nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ của Thư Hoàn. Đối thoại của Thư Hoàn và chưởng quầy cùng một nam tử khác bị ám vệ Lục thu hết vào tai, hiểu rõ tất cả âm mưu là do Hoa Diện vụng trộm giở trò, ám vệ Lục sờ cằm suy nghĩ.

"Lục tử!" Đẩy cửa lao ra, Thư Hoàn đạp lên cỏ khô đi tới gần, ngón trỏ chọc chọc bả vai hắn, "Không bị thương chứ?"

Ám vệ Lục chậm rãi lắc đầu, vừa mới chuẩn bị nói không sao, nhưng suy nghĩ lại thì thấy không đúng, cơ hội tốt sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Vì thế lại gật đầu, nâng tay che ngực biểu hiện hết sức khoa trương.

Đau đến nổi gân xanh? Thư Hoàn lo lắng sẽ bị loạn, nhào tới đỡ lấy cánh tay ám vệ Lục gấp đến độ sắp khóc, "Ngực đau sao, ngươi đừng làm ta sợ!" Thư Hoàn lại duỗi tay sờ loạn lồng ngực ám vệ Lục, "Ta dẫn ngươi ra ngoài lấy mũ ô sa của cẩu quan kia!"

"Phụt!" Hàng xóm trong lao của ám vệ Lục gặm đùi gà cười nói: "Cô nương cô đừng để bị lừa! Người này thân hình cao lớn, vào tù vừa không bị phạt hình cũng không chịu đói thì có thể xảy ra chuyện gì?"

Thư Hoàn sững sờ, nghi ngờ hiện lên trên mặt, đợi ám vệ Lục đang dùng tay cọ cọ cho mình một đáp án, nhưng biểu hiện ngượng ngùng của ám vệ Lục đã nói rõ rất nhiều vấn đề.

Được lắm, dám chiếm tiện nghi ăn móng vuốt của công chúa đại nhân nói dối ngực đau? Ám vệ Lục ngươi ăn tim gấu mật hổ rồi hả!

Thư Hoàn không biết nên cười hay nên giận, sắc mặt nén đến mức đỏ lên, hơn nửa ngày cũng không thấy ám vệ Lục nói gì, nàng đành phải rầu rĩ chủ động mở miệng, "Rốt cuộc muốn như thế nào ngươi nói đi!"

"Ta quyết định?" Ám vệ Lục sờ cằm, giấu đi ý cười trong mắt, nhân tiện lặng lẽ lườm quỷ nhếch nhác mới xen vào việc của người khác một cái, "Vậy ta muốn..."

Muốn gì?

Thư Hoàn trợn to hai mắt vểnh tai cũng không nghe rõ.

Quỷ lôi thôi kia tự tiện xen vào lại tự cho là tốt bụng xem kịch vui thật khiến người ta sinh lòng chán ghét! Ngày thường ám vệ Lục đối phó với loại người này đều là đánh mạnh một trận, nhưng ở trong tù dùng biện pháp cũ có chút không tiện, chỉ là ám vệ Lục có biện pháp khác càng ổn thỏa kích động hơn.

"Ta nói..." Khóe môi ám vệ Lục hàm chứa ý cười.

"..." Thư Hoàn

Lại không nghe rõ!

Nàng muốn hắt nước trà lên mặt nam nhân có khẩu vị ngược người kia!

Ám vệ Lục bảo vệ chủ quyền đột nhiên ra tay với Thư Hoàn, Thư Hoàn không đợi được đáp án lại nhận được một trận hoa mắt chóng mặt, mặt nạ của ám vệ Lục phóng to, Thư Hoàn dựa lưng vào bức tường lạnh buốt không đường trốn thoát, chỉ có thể ngây ngốc mặc cho môi của ám vệ Lục... gặm nàng!

Đúng! Ngươi không nhìn lầm, ám vệ Lục dùng răng gặm cằm nhỏ nhắn của công chúa đại nhân!

Quỷ lôi thôi ngồi xem cuộc vui làm rớt đùi gà đang gặm, đùi gà lăn mấy vòng trên mặt đất, có con chuột kêu chít chít ôm đùi gà chạy đi.

Những lao tù khác rảnh rỗi xem trò ôm bụng cười lăn lộn.

Thư Hoàn ôm mạng che mặt lại!

Lấy quan hệ của nàng và ám vệ Lục cho dù bị hôn một cái cũng không có vấn đề gì, huống chi là cái cằm cách lớp màng che bị cắn. Nhưng bị ám vệ Lục bắt nạt ở dưới ngọn đèn mờ tối trước mặt nhiều lao tù, Thư Hoàn có một cảm giác xấu hổ không thể hiểu được! Hốc mắt hồng hồng, khóc cũng không được mà náo loạn cũng không xong, chỉ có thể luống cuống đứng nguyên tại chỗ!

"Quá hư rồi!" Quỷ lôi thôi tưởng chừng như không thể nhìn thẳng.

Ám vệ Lục làm lơ, nhưng hắn đã sớm đoán được cảm xúc sợ hãi kinh hoảng của Thư Hoàn, khóe môi gợi lên lần nữa, ôm lấy eo nàng khiêng lên vai, ám vệ Lục sải bước rời khỏi phòng giam, ngoảnh mặt làm ngơ với các phạm nhân trợn mắt há mồm hoặc lớn tiếng kêu la.

Rõ ràng đã mang mạng che mặt rồi, nhưng Thư Hoàn không thể khống chế được mà che mặt lại.

Đợi ám vệ Lục đi ra khỏi phòng giam bị nha dịch trông coi bao vây bốn phía, Thư Hoàn mới cảm nhận được nguy hiểm, nàng không hề biết một chút nào! Có thể cho quan lão gia xem lệnh bài thân phận sau đó giải quyết vấn đề rất đơn giản, thậm chí có thể mượn tay quan lão gia đuổi giết Hoa Diện, vì sao ám vệ Lục phải náo loạn làm to chuyện? Mặc dù vậy nhưng thật khiến người ta máu nóng sôi trào nha!

Nha dịch chỉ biết công phu mèo ba chân, mới một hai chiêu liền bị ám vệ Lục đánh nằm tại chỗ.

Thư Hoàn cẩn thận ôm bả vai ám vệ Lục, nghe thấy giọng điệu thoải mái cực kỳ tốt bụng nói: "Đánh người không đánh mặt, chừa lại hàm răng gặm xương!"

"Ha ha!" Thư Hoàn cười ra tiếng, nhưng cả người nàng đều bị khiêng trên vai nên lúc cười kéo theo thắt lưng có chút đau, vì vậy vội vàng ngậm miệng lại.

Cuối cùng chuyện cũng náo loạn thành lớn!

Quan lão gia sầm mặt thương lượng với bọn họ!

Kết quả sao! Khà khà!

Quan lão gia cười nịnh hót nhìn theo bọn họ rời đi, còn không quên chắp tay lần nữa, nhắc nhở, "Đừng quên nói giúp hạ quan vài câu tốt tốt trước mặt đại nhân nha!"

Lời hứa của Thư Hoàn có giá trị ngàn vàng, có cái rắm ý! Nàng làm như không nghe thấy lời nói của cẩu quan không biết xấu hổ da mặt dày, hi hi ha ha cười nói với ám vệ Lục, trên tay cầm mấy cái vòng to tinh xảo liền thành một vòng tay, "Ngươi xem này, đẹp quá đi..."

Rất rõ ràng trải qua hàng loạt chuyện "kinh thiên động địa", Thư Hoàn đã sớm quên chuyện mập mờ ám vệ Lục ôm ôm ấp ấp không tôn trọng nàng ở trước mặt mọi người.

Khụ! Công chúa đại nhân cũng không hiểu mấy về hành động thích chiêu cáo thiên hạ của phái nam này!

Khoảng giờ Tý.

Phùng Điềm Thu nằm sấp trên bàn khóc lóc, bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt dữ tợn của Tiếu Cảnh Thăng lúc giận dữ phất tay áo rời đi.

Nam nhân kia sao có thể, sao có thể nói đi là đi?

Thân là một nam tử hán đại trượng phu lại chấp nhặt so đo với tiểu nữ tử, Phùng Điềm Thu cảm thấy có chút nhìn không thấu nam nhân đêm hôm trước còn quấn quýt si mê mình!

Phùng Điềm Thu rất quan tâm đến mặt mũi, trời có sập cũng sẽ không làm tổn hại đến danh dự! Hiểu lầm cũng lười mở miệng quý giải thích, tin chắc tình yêu chân thành có thể hóa giải tất cả! Cho nên nàng thà rằng mặt lạnh hờ hững lại bướng bỉnh nói muốn tạm thời tách ra nhau, nhưng đây cũng không phải là ý định ban đầu của nàng! Tiếu Cảnh Thăng ngoại trừ nổi giận mắng chửi đập đồ lo chuyện bên ngoài ra thì hoàn toàn không hề bận tâm đến tâm tình của nàng càng không nói ra những lời quan tâm săn sóc!

Phùng Điềm Thu cảm thấy mình nhờ không đúng người, càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng khổ sở, mà đúng lúc này ngoài cửa sổ có một bóng người, "Ha....."
Bình Luận (0)
Comment