Bán bánh trôi là một phụ nhân đầu đội vải hoa.
Hai người ám vệ Lục chọn cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, hắn đã hỏi khẩu vị của Thư Hoàn, tùy ý gọi hai chén bánh trôi.
Thư Hoàn vẫn chưa đói bụng mấy, nhưng nàng cảm thấy nói nói cười cười với ám vệ Lục đang nổi cuồng phong bão táp dưới cái mặt nạ lạnh băng, nàng có chút... sợ? Cái cảm giác thấp thỏm không yên như ngồi trên đống lửa là sợ sao? Cho dù bản thân nàng không rõ là sợ ở chỗ nào. Theo phản xạ Thư Hoàn biết mình lại không bị tổn thương, nhưng nàng vô thức ăn sạch cả một bát lớn bánh trôi nước, ăn đến bụng căng tròn, căng đến nổi lăn luôn chứ không đi được!
“Đau bụng?” Ám vệ Lục nhìn biểu hiện táo bón của nàng giống như nuốt phải thứ bẩn gì.
“Ừ!” Thư Hoàn gật đầu, sờ tay lên bụng.
“Cũng không ngon lắm!” Ám vệ Lục để thìa xuống, “Đừng ăn hết, khẩu vị của nàng không tốt như vậy!”
Trong khoảnh khắc mặt Thư Hoàn đỏ lên, thầm nghĩ đây là vì ai hả! Cho rằng vui vẻ ăn hết ngươi sẽ cao hứng! Nhưng ngươi thấy người ta đau bụng cũng không an ủi một câu, còn nói bóng nói gió! Quá xấu rồi đấy!
Ám vệ Lục đứng dậy đi tính tiền, đợi khi hắn quay lại thì Thư Hoàn đã bày ra sắc mặt người lạ chớ tới gần. Ám vệ Lục sửng sốt nói: “Ta đã nói chuyện với Lâm phu nhân tối nay đến nhà bà ấy ở!”
“Gì?” Thư Hoàn cho rằng mình mất thính giác nên nghe lầm.
Ám vệ Lục cầm bọc đồ trên bàn lên, lặp lại nói, “Ta đã nói chuyện với Lâm phu nhân tối nay đến nhà bà ấy ở! Nếu không thích ở nhà dân, ta sẽ dẫm nàng đến khách điếm gần đây!”
May quá may quá!
Lau mồ hôi trên trán, trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ vì mình sinh ra ý nghĩ xấu xa!
Khẩu vị của ám vệ Lục vẫn luôn thanh đạm, không thể có sở thích ấy ấy được! Hự! Nhưng Lâm phu nhân gì đó là ai vậy?
(>”
Ám vệ Lục bất động thanh sắc quan sát biểu hiện của Thư Hoàn, trong lúc nàng chuẩn bị mở miệng thì giải thích nói: “Lâm phu nhân phụ nhân làm bánh trôi, cũng là chủ nhà tiệm này!”
“À à à!” Thư Hoàn có vẻ chợt hiểu ra, nhưng lại nghi hoặc, “Vì sao ở nhà dân? Né tránh Vương Lai Dân sao? Hắn dám phái người gây phiền toái thù đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!”
Ám vệ Lục lắc đầu không giải thích, mặc cho Thư Hoàn hiểu lầm đi, dù sao đi nữa hắn cũng không ngại tăng thêm một số khoản nợ lên người hai người Vương Lai Dân và Giản Nguyệt Doanh!
Cũng may Thư Hoàn không suy nghĩ quá nhiều, sau đó không hoài nghi dụng tâm của ám vệ Lục nữa!
Thư Hoàn khó chịu kỳ quặc nói: “Một mình ở khách điếm sẽ không vui!”
“Ta nghe không rõ!” Khóe môi Ám vệ Lục nở nụ cười toan tính, hai tay chống trên bàn, tiến đến trước mặt nàng nhìn không chớp mắt hỏi.
Bị ám vệ Lục nhìn chằm chằm, suýt chút nữa Thư Hoàn ngã vào trong lửa nóng không thể tự thoát ra được, “Ta... Aiz! Ta ở một mình sẽ rất nguy hiểm đó! Kẻ ty tiện bỉ ổi Giản Nguyệt Doanh kia sẽ bắt nạt ta yếu không địch lại mạnh, Lục tử ngươi phải bảo vệ ta!”
Thư Hoàn đẩy khuôn mặt của ám vệ Lục ra, ưỡn ngực ngẩng đầu, cảm thấy mình thật đúng là một nữ hiệp áo trắng oai phong lẫm liệt!
Ám vệ Lục cũng không so đo nàng đột nhiên duỗi chân với ý cáu thẹn, chỉ nói một câu “Đi thôi!”
Diện thành phồn hoa so với U thành cũng không kém máy;
Nơi này mặc dù điều kiện gia đình của hộ dân bình thường không tồi, nhất là Lâm phu nhân mở quán bán bánh trôi, quán này mua bán nhỏ nhưng cũng có thể kiếm bạc trợ cấp chi phí trong nhà. Nhà Lâm phu nhân ngụ ở bên cạnh, sau khi đóng quán trực tiếp dẫn hai người ám vệ Lục đi về nhà.
Trượng phu của Lâm phu nhân là tiên sinh dạy học, trong nhà có hai đứa nhỏ vẫn còn ở trong học đường.
Thư Hoàn đối với hoàn cảnh sắp vào ở có một ảo giác, chính là Lâm phu nhân không phải là quả phụ thật tốt...
Trời ơi!
Công chúa đại nhân ta sao lại có ý nghĩ tà ác như thế chứ?
Kiểm điểm bản thân, cúi đầu đi, Thư Hoàn sơ ý lơ là đụng phải lưng của ám vệ Lục;
Ám vệ Lục chân dài, thì ra hắn đang trao đổi cùng trượng phu của Lâm phu nhân, nói là muốn ở Lâm gia tạm mấy ngày, học làm bánh trôi!
Làm bánh trôi cũng không phải là kỹ thuật đặc biệt gì, không cần che giấu không cho người khác biết, cho nên sau khi ám vệ Lục cho mấy thỏi bạc, người Lâm gia cười không khép miệng, vô cùng hoan nghênh hai người Thư Hoàn.
Sân nhà họ Lâm hai bên trái phải đều khá lớn, màn đêm buông xuống, Thư Hoàn và ám vệ Lục tiến vào dùng phòng khách được xây bằng ngói xanh.
So với hai người giường ráo chăn mền, Lý Nhược Mai ở bên kia ăn ngủ ngoài đồng hoang không thể say giấc.
Lý Nhược Mai rơi vào trong khúc mắc yêu hận.
Có thể do mang thai nên dễ tức giận, cách thức lo lắng cũng cực đoan.
Lý Nhược Mai tự nói với mình phải cực hận Tiếu Cảnh Thăng, nhưng lại không nhịn được ảo tưởng nếu Tiếu Cảnh Thăng biết Phùng Điềm Thu bị hái hoa tặc hái, còn còn là tấm thân xử nữ, mà mình lại có thai, hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Lý Nhược Mai đã sớm suy nghĩ biện pháp tra tấn Tiếu Cảnh Thăng, khiến cho hắn biết mặc dù ăn năn hối cãi nhưng cũng không thể dễ dàng được người khác tha lỗi, hắn phải trả ra một cái giá nhất định.
Lý Nhược Mai rơi vào trong ảo tưởng ngọt ngào báo đại thù không thể tự thoát ra, nàng rối rắm có nên tiếp tục nối lại tình duyên với Tiếu Cảnh Thăng hay không...
Ban đêm gió lớn, Bội Hương hắt hơi một cái cắt đứt suy nghĩ của Lý Nhược Mai.
“Nha đầu không biết sống chết!”
Bội Hương rụt cổ lại, không rõ chân tướng.
Đều nói ngựa tốt không quay đầu*, Lý Nhược Mai sao có thể không biết xấu hỏi nói với tỳ nữ mình đang suy nghĩ cách ruồng bỏ nam nhân của mình, trong lòng xấu hổ, Lý Nhược Mai trách tội nói: “Nước miếng của ngươi phun lên mặt ta rồi!”
(* người có thành tựu sẽ không quay về chỗ cũ => chắc nói LNM không quay về với TCT ý)
Hả?
Bội Hương hoảng hốt, lại không biết tiểu thư nhà mình viện cớ nói dối.
“Thôi quên đi!” Lý Nhược Mai chột dạ cũng không có ý định so đo nhiều, bày ra thái độ rộng lượng nói: “Lần tới chú ý một chút là được!”
“Đa tạ tiểu thư!” Bội Hương mừng đến mức suýt khóc, bởi vì cho rằng phải hứng thêm một cái bạt tai!
Lại nói đến Vương Lai Dân bị ám vệ Lục làm đau tay lúc sáng;
Vị công tử này đi tìm đại phu xem bệnh trước, sau đó xách bao lớn bao nhỏ thuốc về nhà để tỳ nữ mang đi nấu, rồi nằm trên giường rên rỉ mấy tiếng, lúc này Vương Lai Dân mới xuất ra ý nghĩ trả đũa người dám cả gan đả thương hắn, trong nháy mắt mặt mũi hắn trầm xuống.
Còn Vương phu nhân không biết tiểu tử không biết sống chết nào dám đánh con trai bà đang nổi giận đùng đùng!
Một đám gã sai vặt của Vương gia bị Vương phu nhân phái ra đi tìm người, còn treo giải thưởng, nói ai tìm ra ác nhân Lục tử trước sẽ được thưởng trăm lượng bạc trắng!
Người ngoài không biết chỗ lợi hại của ám vệ Lục, đều bị bạc làm cho mù mắt.
Có vài nhân sĩ nhàm chán đi dạo lung tung trên phố cũng tham gia cuộc tìm kiếm ác nhân của nhà họ Vương!
Đương nhiên, Vương phu nhân cũng không bỏ qua cho kẻ đầu sỏ Giản Nguyệt Doanh!
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu bạc mới bằng lòng rời khỏi con trai ta?” Vương phu nhân ngồi ghế đầu ở đại sảnh, ưu nhã nâng chung trà lên.
Giản Nguyệt Doanh thường thấy thủ đoạn của gia đình lớn, nàng cảm thấy buồn cười với sự ngây thơ của Vương phu nhân, uổng công lúc trước nàng còn phiền não nên ứng đối thế nào, thì ra Vương phu nhân cũng chẳng có gì hơn người, thủ đoạn tâm cơ không sánh bằng một vài thị thiếp thông minh!
Trong lòng khinh thường, Giản Nguyệt Doanh nói chuyện không tự chủ mà lộ ra, “Con trai của bà rơi vào dòng nước xoáy Lý Nhược Mai, ta tốt bụng cứu người ra bể khổ, Vương phu nhân không báo đáp thì thôi đi, còn dùng ngôn từ nhục nhã ta, đây là đạo lý gì?”
“Bệnh dát vàng trên mặt?” Vương phu nhân cười nhạt, quăng ly trà xuống đất, “Chuyện cô dụ dỗ con trai ta, ta không so đo với tiểu bối cô còn chưa tính, cô còn dám nói cứu con ta ra khỏi bể khổ? Dầu gì Lý Nhược Mai cũng là thiên kim nhà giàu, cô thì sao? Cô là nha đầu không cha không mẹ cũng muốn làm chủ tử nhà họ Vương! Thật đúng là si tâm vọng tưởng!”
Lúc trước vì biểu hiện đáng thương, cũng vì thuận tiện hành động, Giản Nguyệt Doanh chỉ nói nhị lão trong nhà đã qua đời, không ngờ hôm nay lời này bị Vương phu nhân nắm làm nhược điểm trong tay!