Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 6

Sắc trời chà bóng, giăng đầy mây đen, trong không trung thấp thoáng truyền ra tiếng sấm.

Đây là một mùa mưa.

Sau khi gục xuống bên bàn tròn ngủ một đêm, sáng dậy Thư Hoàn đau lưng, thầm hận ám vệ Lục một đêm không về, làm hại nàng khổ đợi suốt đêm, hôm nay không bóc một lớp da của ám vệ Lục làm chăn, nàng sẽ viết ngược họ của mình lại!

Thư Hoàn thở phì phò trực tiếp đẩy cửa ra, nhưng nàng lại quên tối qua đã động tay động chân ở trên cửa phòng định "gậy ông đập lưng ông", vì vậy một chậu nước treo trên một sợi dây nhỏ thật lâu giội ngay xuống đầu nàng, lạnh thấu tim...

Như thế còn chưa đủ, một bát mỳ cũng đổ xuống...

Tiếng thét chói tai vang lên!

Rất cực kỳ dọa người ngồi trên mặt đất khóc!

Ám vệ Lục cài đai lưng màu đen, nghe tiếng thì nhanh chóng đạp cửa đi ra xem tình hình, chỉ thấy trên đất bừa bộn một đống, cả người cô nương nhếch nhác thảm hại đang ngồi trên đất lau nước mắt.

Lấy đầu óc của ám vệ Lục cũng đại khái đoán ra được chậu nước lạnh và tô mỳ này là dành cho mình, kết quả Thư Hoàn đần độn u mê hại người hại mình. Cái gọi là thiện ác rốt cuộc đều có báo là vậy sao? Ám vệ Lục hơi nhún vai, ngồi xổm người xuống hỏi, "Cần giúp không?"

Thư Hoàn cảm nhận được dụng ý xấu đến từ thuộc hạ "thờ ơ lạnh nhạt", nàng rất muốn cao ngạo ngẩng đầu không thèm ngó tới, trên thực tế nàng chu môi lên, "Đau!"

"Đau chỗ nào?" Ám vệ Lục vươn tay đặt lên bờ vai ẩm ướt rụng rời của nàng, đỡ người từ từ đứng lên nói: "Lên giường ngồi trước đã."

"Ừm." Dưới sự nâng đỡ của ám vệ Lục, Thư Hoàn ngồi ở mép giường, "Quần áo ướt."

Ám vệ Lục nghe ra ẩn ý liền gật đầu, cầm cái bao quần áo trên bàn qua, "Thuộc hạ cáo lui trước."

"Chờ một chút!" Thư Hoàn không vui, cái người này không hề giải thích câu nào đã rời đi, trong lúc nàng ở trong khách điếm sao dám cả gan tự tiện rời công tác, chất vấn: "Ngày hôm qua ngươi đi đâu làm chuyện gì, báo cáo nhanh từng việc một cho bản công chúa!"

"Cô vì chuyện này mà tức giận?"

"Nếu không thì sao!"

"Thuộc hạ mua được loại phấn hương nhạt cho công chúa, muốn xem không?" Ám vệ Lục giải thích cho hành vi tự tiện rời công tác của mình, lại không nói cho Thư Hoàn nghe ngày hôm qua nàng ngủ đến mặt trời lên cao không dậy, hắn cố tình thông báo một tiếng mới đi, cũng tại hết cách rồi. Huống chi chưa hẳn đã mua được thứ cần mua nên hứa hẹn cũng có chút quá phận, hơn nữa sẽ khiến người ta không vui, nhưng cũng may là mua được trong một quán cực kỳ bình thường trong hẻm nhỏ.

"Tại sao tự nhiên muốn mua phấn cho ta..." Hai tai Thư Hoàn ửng đỏ có chút lúng ta lúng túng, hơi có vẻ mất tự nhiên lau lau nước nhỏ trên người, "Một, một khắc nữa ngươi hãy quay lại."

Ám vệ Lục chú ý tới biến hóa trên cảm xúc của nàng, hiểu hành động lần này khiến nàng vui vẻ, vì thế khóe môi hơi nhếch lên, xoay người đóng cửa phòng lại trở về gian phòng bên cạnh của mình.

Trái tim Thư Hoàn thoáng hiện lên sự không rõ ràng, thay quần áo sạch sẽ trong bao, cẩn thận rửa mặt trang điểm.

Tiếng sấm bên ngoài rất lớn, Thư Hoàn nghe tiếng sấm này thì cảm thấy hôm nay không có cách nào ra khỏi thành rồi.

Ước chừng qua một khắc, ám vệ Lục đặt ly trà trong tay xuống, trong phút chốc đẩy cửa xoay người thì thấy tiếng vỗ cách phành phạch.

Ám vệ Lục ngạc nhiên, buồn cười khi nãy bản thân lại đột nhiên quên mất con bồ câu màu trắng sáng sớm nay lượn vòng trong phòng. Hơi suy nghĩ một chút, ám vệ Lục quyết định xem thư chim bồ câu gởi trước rồi tìm Thư Hoàn sau.

Từ từ mở mảnh giấy lấy từ trên chân chim bồ câu ra, trên đó viết một câu, "Mau chóng về nhà thành thân".

Tin tức thành thân cùng Lý Nhược Mai của Lý phủ đến quá bất ngờ, mặc dù đã định thân từ bé.

Ám vệ Lục trầm mặc, ánh mắt âm trầm, nhìn về phía con bồ câu đằng đằng sát khí.

Một lát sau thở dài, ám vệ Lục tự giễu cười một tiếng, hộp phấn trong ngực dường như đang cười nhạo hành động và đắc ý mấy ngày nay của hắn, hắn là người đã có "thê tử", còn dám trơ trẽn mơ mộng nghĩ đến công chúa.

Hắn không thể làm một người ngay cả mình cũng khinh bỉ chính mình.

Tiếng cửa sổ mở ra, tùy ý ném hộp phấn vào trong nước mưa, cơn mưa to rào rào làm cho khắp cả người phát lạnh.

Thư Hoàn đói bụng đến mức khó chịu, liền đi xuống lầu gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, đã đến giờ hẹn với ám vệ Lục lại không thấy hắn đâu thì có chút hơi cáu, nhưng nghĩ đến những ngày chung đụng trước kia lại an tâm bình tĩnh. Chẳng mấy chốc nàng ăn cơm xong, ám vệ Lục mới khoan thai tới chậm, Thư Hoàn nhào lên nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc nói: "Phấn phấn!"

"Không có." Ám vệ Lục ung dung rút cánh tay ra, lui sang một bên giữ một khoảng cách, "Thuộc hạ vì muốn công chúa tha thứ nên nói dối, hôm nay biết sai rồi, kính xin công chúa thứ tội!"

Thư Hoàn có chút sững sờ, "Ngươi chọc ta vui lắm sao?"

"Không dám!" Ám vệ Lục lắc đầu, "Xin công chúa thứ tội."

"Ta muốn mắng người làm sao bây giờ?" Thư Hoàn nghiến răng ken két.

"Thuộc hạ lĩnh mắng."

Ám vệ Lục nói xong quỳ một chân trên đất, cúi đầu đợi phạt. Thư Hoàn phát cáu lại xen lẫn với thất vọng, có chút chua xót nói không thành lời, liên tục dậm chân, "Vậy cả ngày hôm qua ngươi đi đâu!"

"Đánh bài."

"Đánh bài?" Thư Hoàn nhỏ giọng một lần, ám vệ Lục ở dưới ánh mắt kỳ lạ không thể tin lại không thể nhìn mặt mà bắt hình dong của Thư Hoàn bình tĩnh giải thích, "Mấy ngày trước về nhà thì dính vào, lục bao đồ của công chúa tìm bạc cũng là vì chuyện này." Hắn thuận thế đẩy chuyện tìm ngọc bội uyên ương thành lục bạc trên người, xem như lấy hành động "đánh bạc" khó hiểu làm đệm.

Tình hình có chút quẫn, Thư Hoàn còn có thể nói gì đây? Chỉ nổi trận lôi đình cằn nhằn người này dám cả gan dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng mới có thể phát tiết khó chịu khi nãy mình lại có tâm tình tiểu nữ nhi ngu ngốc xấu hổ đợi người ta tặng phấn! Ám vệ Lục hoàn toàn không có tâm tư này, cũng khó trách phụ hoàng nói cuộc sống của ám vệ Lục giống như tu khổ hạnh, xuất cung cùng hắn ra ngoài chơi không cần lo lắng vấn đề "gần quan được ban lộc". Nhưng bây giờ công chúa muốn ám vệ gần quan được ban lộc thì phải làm thế nào?

Ám vệ Lục thẳng lưng bình tĩnh quỳ trên mặt đất càng làm cho Thư Hoàn ôm theo tâm tư tình yêu nam nữ cực kỳ hốt hoảng.

Nàng bắt đầu nói bừa, "Nhìn ngươi áo mũ chỉnh tề oai vệ hơn người, lúc ở ngoài làm chuyện tốt thật đấy, ngươi không tự nói, người khác thật đúng là không biết ngươi ham bài bạc! Thế nào? Bây giờ thiếu bạc cho nên không thể không thẳng thắn thừa nhận?"

Ám vệ Lục đã làm sai chuyện, hắn sẽ tự mình nếm quả đắng, mặc cho Thư Hoàn chế giễu cũng không mở miệng giải thích, tiếp tục hiểu lầm như vậy cũng tốt...

Mưa nhiều, nước mưa từng giọt tí tách không ngừng, trên phố người đi đường mặc áo choàng bung dù mà đi.

Cửa hàng hai bên đường đều nửa mở nửa đóng buôn bán.

Nha đầu hầu hạ bên cạnh Lý phu nhân che dù đẩy hai cánh cổng của một cửa hàng vải ra, Lý phu nhân theo sát phía sau, bà quay đầu lại vẫy tay thúc giục: "Đừng lề mề nữa, mau chọn vải về nhà làm quần áo mới!"

Trên đầu Lý Nhược Mai đội mũ sa (mũ có vải mỏng), người ngoài không nhìn thấy được viền mắt đỏ bừng vì nàng khóc cả ngày.

Bội Hương dìu nàng bước qua ngưỡng cửa, "Tiểu thư chậm một chút, quẹo qua trái."

Bà chủ tô đôi môi đỏ thẫm gẩy bàn tính, cười híp mắt chào hỏi khách khứa, trong tiệm mỗi ngày người đến người đi, bà chủ đã sớm quên Lý Nhược Mai và Bội Hương mấy ngày trước có đến tiệm hỏi chuyện.

Lý phu nhân để Thúy Điệp tiến lên trao đổi với bà chủ, còn bà thì cầm tay Lý Nhược Mai nhìn chung quanh một chút.

Sắc môi Lý Nhược Mai trắng bệch, ra vẻ chóng mặt nói: "Mẹ, con cảm thấy khó chịu trong người, có thể sang khách điếm đối diện ngồi một chút không?"

"Có muốn tìm đại phu bắt mạch cho con không?" Lý phu nhân chần chừ.

"Ngồi một chút là được rồi, khách điếm ở đối diện thôi, mẹ cũng không yên lòng sao?"

Giọng điệu cực kỳ bi thương, Lý Nhược Mai lừa gạt sự tín nhiệm của Lý phu nhân, nháy mắt ra hiệu với Bội Hương cùng đi đến khách điếm đối diện. Còn trong khách điếm sớm có người giúp hai người các nàng đặt xong phòng hạng nhất rồi.

Trong phòng khách, một bàn tròn gỗ, bốn cái ghế, nam nhân có tướng mạo tuấn tú chờ đã lâu, sự không kiên nhẫn giữa hai lông mày để lộ ra tâm trạng buồn phiền của hắn.

Bất mãn chuyện đính ước cùng oán hận không thể ở chung một chỗ với người trong lòng khiến Lý Nhược Mai vừa thấy Tiếu Cảnh Thăng liền nhào vào trong lòng hắn, "Biểu ca, nếu huynh không nghĩ cách, muội thật sự sẽ cha mẹ buộc gả cho Lưu Chỉ Hàn đó!"

Tiếu Cảnh Thăng cảm thấy đau đầu, gần đây người của Tiếu phủ đang thu xếp hôn sự cho hắn, nữ tử đó cũng làm cho hắn rất có cảm tính, cho nên hiện tại Tiếu Cảnh Thăng có chút hối hận vì mấy năm nay trêu chọc Lý Nhược Mai.
Bình Luận (0)
Comment