Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Chương 1


Sau mỗi ngày, mang các em đến dưới thác nước giặt quần áo là công việc cố định của Vũ Phượng. Hôm nay, Tiểu Ngũ vẫn ngoan như trước, bé dựa vào một khối đá lớn bên dòng nước, trong lòng vẫn ôm không rời thỏ trắng nhỏ nhồi bông, không quên làm nũng năn nỉ với chị cả:
- Chị cả, chị xướng 'Vấn Vân Nhi' cho em nghe được không?
Tiểu Ngũ đáng thương là đứa con nhỏ nhất Tiêu gia, lúc bảy tuổi mẫu thân đã qua đời nên bé rất tự nhiên coi chị cả thành mẫu thân của mình. Vũ Phượng vuốt cái đầu đáng yêu của bé, tự nhiên sẽ không cự tuyệt em gái, huống hồ bản thân nàng lại yêu ca hát. Vũ Phượng đứng ở bên dòng suối, đang chuẩn bị bắt đầu xướng khúc thì chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Ngũ:
- Chị cả, chỗ kia hình như có người!
Vũ Phượng nhìn theo hướng nàng đang chỉ thì thực sự thấy một người mặc bạch sam nằm trên tảng đá lớn bên dòng suối.
- Đi, chúng ta đi xem xem - Vũ Phượng tận lực thể hiện vẻ trấn định, mang theo Tiểu Ngũ đi tới chỗ người nọ.
Khi đến gần thì phát hiện quần áo người nọ bẩn loạn, hình như bị rách rất nhiều chỗ, cộng thêm nước suối làm ướt khiến thoạt nhìn chật vật không chịu nổi. Người nọ nằm nghiêng, Vũ Phượng do dự một chút cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng huých vào người nọ, không có chút phản ứng.
- Chị cả, người này sẽ không chết chứ? - Tiểu Ngũ nắm con thỏ có chút hoảng sợ kêu lên.
- Đừng đoán mò, không nên nói điềm xấu - Một bên trấn an em gái một bên thử dùng tay quay thân thể người nọ nằm ngửa lại, mất một phen công phu, rốt cục thật vất vả để hắn nằm ngửa lên trời.
Vũ Phượng lau một chút nước suối bắn trên mặt, còn chưa có động tác tiếp theo thì Tiểu Ngũ liền giơ một móng vuốt đến dưới mũi người nọ, hưng phấn mà kêu lên:
- Có hơi thở, sống!
Vũ Phượng nhìn bé, bất đắc dĩ lắc đầu, hơi đánh giá người nằm trước mắt. Tuy rằng quần áo bẩn loạn nhưng cũng không có vết thương có máu chảy, hoàn hảo. Chỉ có điều cái trán hình như bị va chạm, có chút vết máu chưa khô, vài sợi tóc hơi dài dán tại lông mày, trên mặt cũng hơi bẩn, may mà không có vết trầy gì.Vũ Phượng lại thử gọi, chỉ là vẫn không hề đáp lại như trước.
- Chị cả, chị nói xem không phải là anh ấy ngã xuống từ đỉnh thác chứ? - Tiểu Ngũ lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng.
Vũ Phượng lắc đầu, nàng cũng không rõ, nhưng thấy chết không cứu thì nàng không làm được, nghĩ xong liền nói với Tiểu Ngũ:
- Tiểu Ngũ, em về nhà nói cho cha biết, nói có người té xỉu, bảo cha đến đây nhìn xem.
- Dạ vâng ạ! - Tiểu cô nương túm lấy con thỏ chạy nhanh như bay.
Vũ Phượng không biết y thuật, chỉ có thể ở bên cạnh canh giữ, đem khăn trong tay áo nhấp nước, do dự, cuối cùng vẫn cẩn thận lau vết nhem nhuốc trên mặt cho hắn. Nàng nghiêm túc lau, không để ý tới người nọ hơi hơi nhăn mi lại. Tới lúc nàng đang chà lau cằm thì người nọ đột nhiên mở hai mắt, Vũ Phượng hoảng sợ, cuống quít đứng lên lui về phía sau vài bước. Không có động tĩnh gì, cẩn thận quan sát qua thì thấy hắn vẫn nằm thẳng tắp tại chỗ, hai mắt nhìn trời.
Đột nhiên có một tiếng ho khan khiến Vũ Phượng phục hồi lại tinh thần, thấy người nọ rất cố hết sức muốn đứng dậy lại không thể đứng dậy. Nàng định thần lại, nghĩ rằng thiên hạ cũng không phải toàn người xấu, nhìn hắn cố hết sức như vậy, liền đi qua nhẹ nhàng đỡ lấy vai hắn, cũng cẩn thận bảo trì một khoảng cách, giúp đối phương chậm rãi ngồi dậy.
Trịnh Mặc đau nhức toàn thân, cảm giác xương cốt toàn thân đều như đau tan ra. Trong lúc mông lung vừa rồi hình như nhìn thấy một bóng người nhưng rất nhanh lại không thấy nữa. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, thử ngồi dậy lại phát hiện một chút khí lực cũng không có, thẳng đến khi trên vai đột nhiên xuất hiện đụng chạm ôn nhu, trợ giúp cô chậm rãi ngồi dậy.
Cô thở ra một hơi, khóe mắt nhìn thấy vạt áo màu phấn hồng bên người thì kinh hoảng, nghi hoặc giương mắt nhìn lên. Gương mặt thanh tú thoát tục, mi mắt rung rung, hình như có một chút bối rối. Cô khẽ mở miệng:
- Ta...... - Vừa mới phun ra một chữ lại đột nhiên dừng lại.
Sau khi Vũ Phượng lui lại mấy bước thì có chút khẩn trương, đây là phản ứng bình thường đối với người lạ, sau đó lại không nhịn được tò mò, mịt mờ đánh giá người đang ngồi. Thấy hắn vuốt cổ của mình, không ngừng phát ra độc nhất một âm tiết, thoạt nhìn có chút thất kinh. Sau đó lại thấy hắn nhìn xung quanh trong chốc lát, rồi chậm rãi đứng dậy hướng đến cạnh dòng suối.
Trịnh Mặc run sợ trong lòng nhìn vào trong nước, trong lòng bất ổn, giọng của cô sao lại thay đổi, chẳng lẽ là ù tai? Khi cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong dòng nước lay động lại dừng thì hoàn toàn như mơ. Bất luận cô mở to hai mắt thế nào thì hình ảnh trong nước cũng không phải bộ dáng của chính mình, tại sao có thể như vậy?
Đang thất hồn lạc phách thì đột nhiên một bóng người chạy về hướng nàng, Trịnh Mặc kinh hãi giương mắt nhìn lên, phát hiện ra là vài đứa trẻ vây quanh cô, đây là tình huống gì vậy?
- A anh tỉnh rồi! Anh là ai vậy, sao lại ở chỗ này? - Một tiểu cô nương đặt câu hỏi với cô.
- Ta...... - Trịnh Mặc "ta" nửa ngày cũng không biết trả lời thế nào, cô đã hoàn toàn hồ đồ, gục đầu xuống - Ta cũng không biết ta là ai.
- Chị cả, anh ấy nói không biết chính mình là ai!
Tiếng nói chuyện bên cạnh đã không thể truyền vào tai Trịnh Mặc nữa, cô khiếp sợ nhìn quần áo của những người này, sao có chút giống thời kì dân quốc? Cũng có thể là ở nông thôn nên mới mặc như vậy.
- Cha - Người ồn ào trước đó chạy mất dạng, Trịnh Mặc nguyên bản đang thất thần, ánh mắt theo bản năng nhìn phía trước, nhìn thấy một người mặc sườn xám, được rồi, là sườn xám của nam sĩ, hoặc nên gọi là áo dài của người trung niên đang đứng ở trong một viện, vuốt ve vài cái đầu nhỏ phía dưới, cũng nhìn tới mình mà đánh giá.
- Cha, đây là người đụng phải chúng con ở cạnh thác nước...... Hắn nói hắn không nhớ rõ mình là ai.
- Vậy sao? - Người trung niên nhìn Trịnh Mặc nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment