Bất Tiểu Tâm

Chương 18

Thời điểm ngày thứ hai Hà Luật tỉnh lại, người nằm bên cạnh đã không còn. Hà Luật nằm lẳng lặng trong chăn một lúc, trước khi Thường Kiện trở về thì còn nhớ, sau khi trở về phát sinh chuyện gì, cũng đã không nhớ rõ lắm. Hà Luật thò cánh tay từ trong chăn ra, tay phải sờ sờ trán của mình.

Nguyên lai mình đối với người này vẫn là tín nhiệm như cũ. Nếu không thì, trải qua cuộc đối thoại kia, còn có bóng ma từ sự kiện của Tôn Thành kia, chính mình làm sao có thể an tâm ở địa phương của Thường Kiện ngủ.

Hà Luật chậm rãi đứng lên, trong phòng đơn giản cũng chỉ có rương hành lí ở chân giường, những cái khác chính là mấy vật trang trí nhỏ của khách sạn. Cũng không hề có chút dấu vết Thường Kiện trước khi ra ngoài để lại.

Đi vào phòng tắm, Hà Luật vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với một cái gương lớn sạch sẽ trống trải. Hà Luật trong gương sắc mặt tái nhợt, hai mắt có chút vô thần, nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ chạm vào đôi môi khô khốc thoáng hiện ra. Nơi này, cái này, có cái gì tốt.

Vào lúc này những người đi cùng anh đã ngồi xuống bàn gỗ cùng ăn điểm tâm, thời điểm Hà Luật tới những người kia đã ăn gần xong. Thường Kiện ngồi ở nơi gần cửa nhất, lúc Hà Luật tới cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu. "Lão đại?" Nam nhân bên phải Thường Kiện dùng cùi chỏ chọc một phát vào người cậu.

Thường Kiện quay đầu lại, nhìn thấy Hà Luật đứng thẳng tắp ở cửa phòng ăn, Thường Kiện theo thói quen nở một nụ cười, đợi được đáp lại nhưng tầm mắt của Hà Luật đã dời đi chỗ khác. Độ cong nơi khóe miệng Thường Kiện chậm rãi thu lại, vỗ vỗ tay áo nhăn nheo, đứng dậy từ bàn ăn cầm một bát sữa bò đầy, lại lấy một quả trứng gà trong đĩa cùng một bát mì vằn thắn nhỏ. Trước khi Hà Luật đi tới bàn ăn, Thường Kiện phủi phủi bụi bẩn dính vào quần áo, dứt khoát đi ra ngoài.

Hà Luật ngồi xuống chỗ ngồi vì Thường Kiện rời đi mà bị bỏ trống, nhìn đồ ăn trước mặt đã chuẩn bị kĩ càng mím mím miệng. Không khí giữa hai người này hiển nhiên là không bình thường, nhưng một mực lại có ánh mắt dám trêu chọc: "Ui, Thường lão đại lúc nào cũng ôn nhu săn sóc như thế, thực sự là quá biến thái a." Hà Luật đang uống sữa bò sắc mặt trắng bệch.

Lần này hành trình hai ngày một đêm nguyên bản sắp xếp hoạt động chính là leo núi, Thường Kiện cùng Hà Luật trong lòng ít nhiều đều có điểm khúc mắc, thế nhưng mọi người lại không có vì vậy mà từ bỏ dự định leo núi kia.

Vùng đường đi ngoại thành cũng không dễ đi lắm, đường đi cũng là do nhiều người giẫm qua giẫm lại mà cỏ dại ít hơn chỗ khác một chút. Hà Luật bị kéo đến đội ngũ sau cùng, nhìn phía trước một hàng thanh niên mà cảm khái. Thường Kiện lúc đầu còn để ý đến tốc độ của Hà Luật, nhưng khi phát hiện Hà Luật không biết vô tình hay cố ý mà kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Thường Kiện đã thức thời trở thành người dẫn đầu, đi tuốt ở đằng trước. Thường Kiện không có ý tứ chờ Hà Luật đi cùng, cái kia một đám hồ cẩu bằng hữu lại càng không người chăm sóc đến người khác, làm sao lại đi quan tâm đến tốc độ của Hà Luật.

Quanh năm ngồi trước màn hình máy tính, cũng không thể trách Hà Luật lập tức mệt đến rã rời, kỳ thực tính ra, ngoại trừ sau khi Thường Kiện xuất hiện thỉnh thoảng sẽ lôi kéo Hà giáo sư chạy bộ, bản thân Hà Luật đúng là không có đam mê vận động. Mắt thấy sắp tới buổi trưa, mặt trời nóng nực, nhóm người vốn muốn lên đỉnh rồi ăn cơm, kết quả Thường Kiện nhìn đến thân thể mỏng manh của Hà Luật, quyêt định dừng lại, lấy mĩ danh là tôn sư trọng đạo, hiện tại thật tốt, Hà giáo sư đáng thương đến cả ngụm nước đều không uống được.

Hà Luật ngồi xuống tảng đá ven đường, có chút ủ rũ không rõ. Quay đầu nhìn sang đường đi, trở về đường cũ cũng quá mịt mờ, nhưng hướng về phía trên đi... Hà giáo sư không có thể lực, lại miệng lưỡi khô khốc đói bụng, quả thực là đến chịu tội. Ngẫm lại liền không khỏi cảm thấy oan ức, hỗn tiểu tử gọi mình đi chơi cuối tuần, chạy đến vùng núi sâu thẳm này liền đem mình bỏ rơi. Tuy rằng chuyện tối qua đúng là có chút lúng túng, nhưng là...

Dù sao thì Hà giáo sư đối với chuyện mình bị bỏ rơi có chút ý tứ hối hận. Tại thời điểm đang tự thương xót chính mình, ánh mặt trời trước mặt tự nhiên tối lại, Hà Luật vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thường Kiện đang đứng trước mặt hắn.

Thường Kiện mím mím miệng, cầm trong tay nước suối cùng bánh mì đưa cho Hà Luật. "Trước tiên ăn một chút gì đi, đám người trên kia cũng đã ăn."

"...Cậu ăn qua sao?"

"Giờ ăn." Thường Kiện nói xong liền thò tay vào túi áo lấy bánh mì ra nhét vào miệng.

"...Cậu có khát không?"

Thường Kiện liếc nhìn Hà Luật một chút: "Lúc nãy vội, chỉ lấy được một bình, thầy nhanh ăn đi."

Hà Luật cảm thấy nước suối trong miệng đều thay đổi vị, như là mình đang bắt nạt tiểu bối, tuy tiểu bối này người cao khí lớn. Hà Luật uống nước ăn bánh mì, cảm thấy trên người có chút khí lực, liền ăn không vô, cầm bình nước trong tay đưa cho Thường Kiện: "...Không ngại, liền uống đi."

Thường Kiện đầu có chút choáng, xác nhận một lần Hà Luật đã không muốn ăn nữa, cầm bình nước ngẩng đầu uống một ngụm, Hà Luật thấy Thường Kiện không hề ngại ngần uống chỗ mình vừa uống, không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác.

Cuối cùng Hà Luật cũng không bò đến được đỉnh núi, ăn uống, liền nghĩ nên trực tiếp xuống núi, Thường Kiện lúc đầu đi theo bên cạnh anh, lúc mệt mỏi xuống núi so sánh với lúc lên còn nguy hiểm hơn, vì vậy Thường Kiện nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Luật, không ngừng kêu cẩn thận. Nói đùa, tuy nói người này cự tuyệt chính mình, nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng nha, xảy ra sơ suất còn không phải là tự mình đau lòng.

Hà Luật đúng là không phụ kì vọng của Thường Kiện trượt chân một cái, người Thường Kiện liền căng thẳng, vội vàng giúp đỡ một cái, Hà Luật đứng vững liền không chút biến sắc đem mình tránh xa Thường Kiện một chút.

"Hà Luật." Ánh mắt Thường Kiện phức tạp, cậu quen cười toe toét rồi cũng không có nghĩa là không cảm thấy tổn thương.

Hà giáo sư bị học sinh gọi đích danh có chút không thích ứng được: "Sao...sao?"

Thường Kiện do dự chốc lát, nhưng dù sao từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ dây dưa dài dòng: "Có phải là...Thầy không thể chấp nhận được em gần thầy như vậy? Coi như...Em đảm bảo không vượt quá giới hạn."

"Thường Kiện..." Hà Luật lui về phía sau một bước, tàn nhẫn nói, "Nếu như cách xa tôi một chút...Tốt hơn..."

Điểm chờ mong cuối cùng trong mắt Thường Kiện cuối cùng cũng tiêu tán: "Em đã hiểu!"
Bình Luận (0)
Comment