Bất Tiểu Tâm

Chương 27

Môn thi cuối cùng của Thường Kiện là đề mở, dù cho giáo sư môn này là một ông lão rất hòa ái, học kỳ trước liền bảo đảm, chỉ cần có đi học tuyệt đối không trượt. Vì lẽ đó Thường Kiện đương nhiên không phải căng thẳng, mà là cái gọi là cuộc thi cũng kết thúc.

Trước cuộc thi một ngày, Thường Kiện mang theo một túi ni lông hướng về phòng khách nhà Hà Luật thả xuống. Hà Luật đang xem TV, đi tới nhìn một chút liền quẫn bách. Thường Kiện gãi đầu một cái: "Tuy rằng kinh nghiệm thực chiến không có, nhưng tốt xấu đã sớm xem một chút..."

Trên mặt Hà Luật đều nóng lên, tuy rằng chuyện này là chính mình đáp ứng, nhưng là bộ dáng này của Thường Kiện, khiến cho anh thật giống như đi hiến tế, rất không dễ chịu. Ngày đó Thường Kiện trước khi rời đi còn cố ý căn dặn một lần, Hà Luật thẹn quá thành giận: "Đi mau, tôi sớm xem qua."

Quả nhiên ngày thứ hai sau khi thi xong Thường Kiện liền chạy vội về nhà, đồng thời lúc ăn cơm tối ánh mắt hai người như là hỏa thiêu. Hà Luật đỡ đầu biết vậy chẳng làm, sớm biết chuyện này còn phải thuận theo tự nhiên, kiểu như sớm ước định như vậy thực sự là quá... Khó chịu. Đều tại lúc đó chính mình nhất thời nhẹ dạ a.

Bỏ bát đũa xuống Hà giáo sư liền chui phòng tắm, trong phòng từ nhỏ đến lớn tựa hồ nhiều hơn một loại rục rà rục rịch khiến người ta không được an bình. Cửa phòng tắm không khóa lại liền bị đẩy ra, trong hơi nước mông lung, Hà Luật đã cởi sạch sẽ đối mặt với Thường Kiện áo mũ chỉnh tề. Thường Kiện hai ba lần thoát xong, quay người đóng lại cửa phòng tắm.

Nụ hôn từ ôn nhu chuyến sang mạnh mẽ, từ vuốt ve tiến hóa thành dây dưa, dần dần xé ra khúc nhạc dạo ôn hòa tiến vào cướp đoạt. Thường Kiện hơi hơi cao tay hơn một chút, đỡ cằm Hà Luật chiếm cứ hoàn toàn thế chủ động, thân thể Hà giáo sư có chút run rẩy, đến nửa ngày mới giơ tay chạm vào lưng Thường Kiện. Môi dán môi, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, ở bên trong hơi nước nóng hô hấp không tốt. Thường kiện khóa nước, lại cầm khăn tắm thật nhanh chà xát thân thể hai người, liền đem Hà Luật tiến vào phòng ngủ đã mở điều hòa.

Nhiệt độ trong phòng cũng không phải quá ấm áp, da thịt tiếp xúc với nhau truyền đến nhiệt độ lại rất nóng, Hà Luật vốn bị đè ở phía dưới, mạnh mẽ cắn Thường Kiện một cái rốt cục cũng thành công vươn mình lên trên, Thường Kiện lộ ra một cái chờ mong cười đến lưu manh: "Tự mình đến?" Tuy là nói như vậy, trên thực tế thời điểm Hà Luật ở trên hai người lại hôn càng thêm kịch liệt. Thường Kiện khá là vội vàng,vừa vươn mình ngăn đón Hà Luật, vừa từ bên trong tủ đầu giường lấy đồ ra.

Hà Luật cũng không muốn hỏi đây là cái gì, lúc nào có, cân nhắc vài lần ánh mắt nóng bỏng của Thường Kiện, dứt khoát nghiêng người, hợp tác mà đem phía sau để cho người xâm phạm.

Thường Kiện xoa xoa thân thể giáo sư nhà cậu nửa ngày, Hà Luật cắn răng phun ra vài chữ: "Cậu đến cùng... Có muốn hay không đi vào?" Sau đó Hà giáo sư rất hối hận nói câu này cũng tương tự như là không vừa lòng, do vậy Thường Kiện phi thường đúng lúc mở ra lộ thuốc bôi trơn liền khí thế hùng hổ làm công tác mở rộn. Hà Luật nhẫn nhịn trong thân thể bị người khuấy đến cảm thấy quái dị, may là phía trước vẫn được người hầu hạ, vẫn coi như là không quá thống khổ.

"Giáo sư, chịu đựng một chút." Nói xong câu này, Thường Kiện liền không chút do dự mà tiến vào. đời này Hà Luật thật là không có thống khổ như vậy, ngoại trừ người sau lưng này, anh đại khái cũng sẽ không cho phép bất luận người nào đối với anh làm chuyện như vậy. Năm đó Tôn Thành bất quá chỉ mò vào y phục của anh hạn chế tay chân anh, mơn trớn thân thể anh cũng đã khiến anh để ý nhiều năm như vậy, mà hiện ở người phía sau thế nhưng đối với anh chính làm sự tình quá đáng gấp trăm ngàn lần, nhưng nội tâm lại không có căm ghét, nhục nhã cùng sợ hãi, chỉ có căng thẳng cùng trầm luân. Đau đớn lấy đi vui vẻ, nhưng kì lạ lạ đạt được cảm giác thỏa mãn, Hà Luật cắn cánh tay của Thường Kiện cho hả giận, là cậu trước tiên trêu chọc tôi, thì đừng trách tôi sẽ không buông tay.

Thân thể quấn quýt lấy nhau, hình thể cùng thể lực Thường Kiện đều cách xa Hà Luật, huống hồ cậu lại vừa vặn là hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thân thể tuổi trẻ hiển nhiên càng thêm khao khát. Hà Luật đến cuối cùng hầu như không ý thức được gì, làm sao được người tắm rửa, làm sao ôm nhau ngủ, đều chỉ còn một đường viền mơ hồ.

Được cho ăn no, Thường Kiện ngày thứ hai tinh thần tốt đẹp, canh giữ ở bên giường hầu hạ Hà Luật, kỳ thực tình huống Hà Luật rất tốt, bởi vì Thường Kiện đã sớm quan sát thêm vào đó trong quá trình tuy rằng động tình nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí một. Bất quá Hà giáo sư đại khái là không quá muốn ở vào thời điểm này đối mặt Thường Kiện, thẳng thắn oa trong chăn giả bộ ngủ, không bao lâu ngược lại thật sự là ngủ rất say, Hà Luật là bị mùi thơm của thức ăn làm tỉnh lại,sau khi lao động chân tay cảm giác đói bụng đặc biệt mãnh liệt, đặc biệt là loại kích thích này hương phiêu vạn dặm đồ ăn.

Thường Kiện đút cho Hà Luật một bát cháo hải sản, nhìn Hà Luật uống xong, cậu tự mình ngây người mà cao hứng. Hà Luật không tự nhiên ho một tiếng, không khí giữa hai người từng có quan hệ thân thể quả nhiên không giống nhau lắm, so với từ trước dính chặt, lại mang theo chút không dễ chịu. Hiển nhiên Hà Luật hoàn toàn đánh giá thấp Thường Kiện, Hà Luật chính là điển hình của khí huyết không đủ, thật không có nhu cầu gì quá to lớn, thế nhưng Thường Kiện lại là chân chính xử nam mới khai trai, lần này thực tủy biết vị, có cơ hội liền muốn ăn thêm một bữa. Hà Luật bị thối nát sinh hoạt liên tục mấy ngày ngày đêm không nghỉ chấn kinh rồi, mặc dù nói trường học không có tiết, tạm thời cũng không cần ra ngoài, nhưng mà ngoại trừ đi nhà vệ sinh ba ngày không xuống giường cũng có chút không còn gì để nói đi.

Hiện tại ánh mắt Thường Kiện nhìn Hà Luật quả thực chính là như con sói đói bụng lâu nhìn thấy thịt, nhìn Hà giáo sư lại gục đầu ngủ, không khỏi cảm thấy có chút cô quạnh, liền lén lút vươn mình lên giường mang người ôm vào trong ngực.

Vốn đã ngủ nhưng tính cảnh giác của Hà Luật lại vô cùng cao, vội xin khoan dung: "Đừng... Eo đau..."

"Em không làm gì, " Thường Kiện thẹn trong lòng, "Chỉ ôm thầy ngủ, ngủ đi ngủ đi."

Lúc khỏe lại gần như đã sau gần một tuần, Hà Luật rốt cục cũng không theo thói quen mà đỡ eo, thuộc tính của sói học sinh nhà anh cũng dần dần có khôi phục bình thường. Hà Luật ngẫm lại có chút nghĩ mà sợ, âm thầm quyết định về sau nhất quyết không để cậu đói bụng, bằng không một trận như thế bạo phát cũng thật là không chịu nổi.

Thời điểm cách tết đến còn có chừng mười ngày, Thường Kiện đi ra cửa nhìn một chút tiểu hoàng mao, tuy nói bên kia có "Họ Vương " chăm sóc, Thường Kiện không tận mắt nhìn một cái vẫn có chút không yên lòng. Hoàng mao không phải là ai cũng quản được. Ngày đó nhiệt độ không thấp, gió cũng cực kỳ uy vũ, Thường Kiện hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ mang theo Hà Luật cùng đi, vẫn là để cho giáo sư ở nhà xem ti vi ăn đồ ăn vặt tốt hơn.

Hiện tại nơi ở của Cam Tuyền chính là phòng khách của Vương Dục Sâm, là khu gia quyến của bệnh viện, tiểu khu quản lý cũng không tệ. Thời điểm Thường Kiện tới Cam Tuyền không ở đó, bác sĩ Vương nói cái chương trình học đầu bếp kia phải đến hai mươi lăm tháng mười âm lịch, đầu năm liền trực tiếp phân phối đến khách sạn đi thực tập. Thường Kiện nhìn một chút phòng ngủ Cam Tuyền, đại khái chỉ có tám, chín mét vuông, đặt xuống một cái giường liền không có bao nhiêu không gian, nhưng mà gian phòng thiết kế đến mức rất là săn sóc. Cái giường kia quả thực là một cái ngăn tủ nhỏ, mặt trên ngăn tủ là một TV nhỏ, chếch một bên đặt một cái bàn để máy vi tính, không có ghế, vừa vặn có thể ngồi ở mép giường dùng máy vi tính. Một bên giường khác là hướng cửa sổ, treo rèm cửa màu vàng nhạt, ánh mặt trời xuyên thấu qua một khe hở ở rèm cửa đi vào, soi sáng ra khô mát sạch sẽ ổ chăn ở trên giường.

Thường Kiện nhìn ra có chút chua xót, hoàng mao với hắn nhận thức nhiều năm như vậy, vẫn là không có chỗ ở cố định, cách mấy ngày lại tìm một cái phòng dưới đất hoặc là một cái phòng cho thuê giá rẻ mới. Lang bạt giang hồ, nhưng thủy chung không ở qua căn phòng thuộc về mình, sạch sẽ ấm áp như vậy.

Vương Dục Sâm nguyên bản đứng ở sau lưng Thường Kiện, lúc này tiến lên đem đống chăn của Cam Tuyền cuộn thành một đoàn, lại đem áo khoác bỏ vào tủ: "Hắn khoảng thời gian này rất bận, sáng sớm bảy liền đi tám giờ tối về, game cũng không chơi, xem chút TV liền sớm đi ngủ." Vương Dục Sâm nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng làm cho người ta rất có cảm giác trầm ổn, bên trong mấy câu nói này lại mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Hắn trước đây không như thế bài xích ta, khi còn bé lời ta nói hắn vẫn là rất nghe theo, "bác sĩ Vương lắc đầu một cái, có chút cảm giác lầm bầm lầu bầu, "Sau đó ta xuất ngoại hai năm, trở về hắn liền bắt đầu coi ta là kẻ thù." Vương Dục Sâm quay người, ánh mắt nhìn Thường Kiện có chút phức tạp: "Tôi cảm ơn cậu mấy năm qua đối với hắn chăm sóc cùng quan tâm, bất quá... Dáng vẻ côn đồ của hắn, thật sự là không tốt, tôi biết cậu trước đây an bài cho hắn một phần công việc làm bảo an, hắn nếu có thể yên phận làm, tôi cũng không có ý kiến..."

Thường Kiện gật gù, thấy thế nào đều cảm thấy người đàn ông trước mắt này tựa hồ đem lời thoại trong lòng nhịn đến khá lâu, cái tính tình kia của hoàng mao, một khi không thích một người liền tuyệt đối sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, cũng làm khó hắn: "Ân. Tôi biết, tiểu tử thúi kia lâu rồi không ở qua gian phòng tốt như vậy, chắc rất vui đi." Thường Kiện có ý an ủi bác sĩ Vương, kết quả người kia nghe xong trái lại cay đắng thở dài.

Lần này thăm hỏi Thường Kiện đến đi vội vàng, khi về đến nhà còn kịp thời làm cơm tối. Hà Luật đang cùng Tướng Quân cùng nhau xem ti vi, Công Binh vòng quanh sô pha, thế nhưng một người một con mèo kia cũng không để ý nó.

"Trở về rồi?" Hà Luật quay đầu bắt chuyện, lại nhanh chóng quay đầu lại nhìn lại màn hình.

Thường Kiện dựa vào cửa sau lưng cười cợt, đem kẹo hồ lô trên đường mua về lặng lẽ đưa cho Hà Luật, đi vào bếp vì người yêu nhà cậu rửa tay làm bữa tối. Xuyên thấu qua cửa sổ nhà bếp bay ra mùi thức ăn, Công Binh lại chạy tới cọ dép Thường Kiện, Thường Kiện nhẹ nhàng đá đá bụng nó, đem Hà Luật chỉ đích danh muốn ăn mì xào vằn thắn bỏ vào nước.

~~~~Hoàn chính văn~~~
Bình Luận (0)
Comment