Sở Tương Tích cảm thấy may mắn rằng chính mình nhiều năm trước tại núi nhỏ này trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm liền thu hái một ít thảo dược, tuy chưa qua xử lý nhưng vẫn không héo rũ, hiện tại xác thực chính ơn trời ban xuống.
Sáng sớm ngày thứ tư, Sở Tương Tích đang ở hậu viện xử lý các loại thảo dược phức tạp, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng động lớn làm hắn cả kinh, vội nhấc quần áo vọt tới.
Vừa vào đến cửa đã thấy Phong Ngâm hơn phân nửa người đã muốn chống đỡ ra tới mép giường, nháy mắt liền có thể quăng ngã xuống. Sở Tương Tích khó khăn hít một ngụm khí, ba bước cũng chỉ dùng có hai
( ý chỉ vội vàng) đến bên cạnh ngăn cản một màn “kinh tâm động phách”.
Bị Sở Tương Tích ôm quay trở lại nằm trên giường, Phong Ngâm vẫn cố nắm chặt tay Sở Tương Tích, ahi mắt hơi hé mở.
-Sở huynh…_Phong Ngâm nhẹ tay đặt lên khoảng bụng bằng phẳng, ánh mắt tối đen không hiểu đang chờ đợi điều gì_:” Hài,…..hài tử….?”
Sở Tương Tích không đành lòng nhìn biểu tình của hắn lúc này, nhắm mắt quay đầu đi nơi khác, hầu kết run rẩy không nói nên lời.
Bàn tay đang che bụng nhịn không được mà phát run, Phong Ngâm chậm rãi nhắm mắt, nơi khóe mi ngưng lại giọt lệ trong suốt.
Sở Tương Tích cầm cánh tay buông xuống của hắn, đau lòng mà nhỏ giọng _: “Tiểu Phong…”
-Sở huynh đi ra ngoài trước đi…_Phong Ngâm nhẹ nhàng rút tay ra, chậm rãi nghiêng người lui khỏi Sở Tương Tích, trong giọng nói mang chút áp lực kiệt sức mà nghẹn ngào_: “ Ta muốn..nghỉ ngơi một lúc..”
Sở Tương Tích không tiếng động gật đầu, xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại.
Âm thanh nức nở không thể nghe thấy lúc này mới theo cánh cửa truyền ra, kèm theo sự nức nở là cả sự ẩn nhẫn. Sở Tương Tích đứng thật lâu trước cửa phòng, không biết từ lúc nào trên mặt đã có hai hàng lệ rơi.
Phong Ngâm hai tay chặt chẽ ôm bụng, thắt lưng dùng sức cong lại, tựa hồ như đứa nhỏ vẫn còn ở nơi đó, làm cho hắn không tiếc dùng hết sức lực để bảo hộ cho tiểu sinh mệnh này.
Ta chỉ muốn đứa nhỏ được bình an xuất thế,…..ta chỉ cần bảy tháng….
Bờ mi tràn đầy nước mắt cuối cùng cũng vô lực chống đỡ, thuận theo khóe mắt không ngừng chảy xuống, khóe môi truyền đến vị mặn chua xót.
Một cái cửa sổ bằng gỗ được che lại, mà xuyên qua nó có thể thấy được tiểu viện, núi nhỏ cùng cỏ dại cao vút, tới lúc hoàng hôn sẽ có từng đợt từng đợt ánh sáng vàng óng chiếu vào trong phòng.
Phong Ngâm nửa ngồi trên giường nhìn ra phong cảnh đơn điệu ngoài cửa sổ, tay vẫn nhẹ nhàng đặt trên bụng như cũ, từ lúc biết mình có thai đến nay, động tác này liền trở thành thói quen.
Sở Tương Tích bưng dược vào, thấy Phong Ngâm đã tỉnh dậy, trách cứ nói_: “ Tỉnh lại sao cũng không gọi ta, chất độc trên người của ngươi còn chưa được thanh lọc sạch sẽ, bỏ lỡ canh giờ uống dược thật không tốt”
Phong Ngâm kéo kéo khóe miệng_:”Làm phiền Sở huynh..”_Liền bưng qua chén thuốc uống cạn một hơi.
Sở Tương Tích sẵng giọng_: “ Bây giờ mà còn nói những lời này”
Phong Ngâm nhìn nhìn ngoài cửa sổ nói_: “Sở huynh như thế nào lại tìm được chỗ này? ”
Sở Tương Tích thâm sâu cười, nói_: “ Đây là chỗ trước kia ta cùng phụ thân ngươi phát hiện, thật là “ chốn đào nguyên” (
ý chỉ bồng lai tiên cảnh), từ bên trong một cái liên trì
(ao sen) của trấn thông đến đây, thật sự rất ẩn mật.
Phong Ngâm nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn sắc tời dần dần ảm đậm bên ngoài cửa sổ, bộ dạng phục tùng nói_: “ Sở huynh, linh ngọc trong cơ thể ta, có phải hay không đã….” Phong Ngâm cắn chặt môi, tay không tự chủ được đặt lên bụng.
Trong cơ thể Bạch Ngọc tộc nhân chỉ có một khối linh ngọc, nếu đứa nhỏ rơi xuống, thì linh ngọc trong cơ thể cũng tùy theo mà hạ xuống, cũng chính là mất đi khả năng dựng tử
( sinh con).
-Kỳ thật…_Sở Tương Tích ngẫm nghĩ lại, cảm thấy không phải không có khả năng, thì thào lẩm bẩm_: “Cũng có thể có hai khối linh ngọc…”
Phụ thân của Phong Ngâm là người của Bạch Ngọc tộc, thì khi hoan ái sẽ đem linh khí trong linh ngọc của bản than mình truyền sang cho hài tử. Khi thai nghén hài tử cũng là lúc linh khí sẽ chuyển hóa thành thực thể linh ngọc. Cũng vì vậy, trong cơ thể Phong Ngâm có thể có hai khối linh ngộc. Nhưng trong Bạch Ngọc tộc, tội danh nghiêm khắc nhất chính là nam nhân trong lúc đó không được phép thông hôn (
kết hôn), bở vì Bạch Ngọc tộc nhân nếu mất đi linh khí, thân thể sẽ dần dần tiều tụy, chỉ có thể sống thêm được 3 tháng, bởi vì như vậy cơ hồ làm cho “đẳng đồng vu linh” (
đem linh khí theo chết cùng, tựa như đồng quy vu tận vậy, nghĩa là Bạch Ngọc tộc dần dần đi đến chỗ diệt vong vì không truyền lại được linh khí cho hậu nhân)Sở Tương Tích lắc đầu, đau lòng nhìn Phong Ngâm đang chôn đầu vào đầu gối mình, vỗ vai hắn đứng dậy đi ra ngoài.
-Sở huynh, trong phòng có y phục dạ hành (
đi đêm) không?_Phong Ngâm bình tĩnh nói_: “ Tối nay, ta phải quay về Huyền Minh giáo”
Tay Sở Tương Tích run lên, thiếu chút nữa cầm chén quăng đi.
-Ngươi…ngươi đang suy nghĩ cái gì hả?_Sở Tương Tích vội quay lại ngồi ở mép giường, khó có thể tin được nhìn vào ánh mắt của Phong Ngâm.
Phong Ngâm giải thích_: “Thiên Nhai nhất định bị giam ở Huyền Minh giáo, ta phải đi cứu hắn”
Sở Tương Tích trừng lớn hai mắt, căm giận nói_:” Chính thân mình ngươi còn chưa được điều tị tốt đã muốn đi cứu người? Ngươi…..Ngươi……..”
Phong Ngâm vỗ lên bả vai của Sở Tương Tích, nói _: “Chuyện của Thiên Nhai không thể trì hoãn thêm được nữa..”
Sở Tương Tích đẩy tay hắn ra, trừng mắt liếc hắn một cái rồi than nhẹ một tiếng.
Phong Ngâm hiểu ý cười cười nói_: “Làm phiền Sở huynh!”