Phong Ngâm nắm lấy cánh tay của Nam Cung Kiệt, chậm rãi đem chân khí truyền qua.
Không biết qua bao lâu Nam Cung Kiệt mới suy yếu mở mắt ra, nắm thật chặt tay Phong Ngâm, yếu ớt cười, đáy mắt ảm đạm ẩn chứa vô hạn nhu tình.
Nam Cung Kiệt sống ở hồ lạnh Huyền Băng đã hơn một tháng, đều dựa vào chân khí Phong Ngâm truyền qua mà miễn cưỡng duy trì sự thanh tỉnh. Chính là bọn họ đều biết, phương pháp này sớm hay muộn sẽ không còn hiệu quả nữa, thân thể Nam Cung Kiệt càng ngày càng….lạnh hơn băng, thời gian cần để tỉnh lại cũng càng ngày càng dài.
Phong Ngâm dựa lưng vào trong ngực Nam Cung Kiệt, đầu ngả vào vai y, nói_: “Hôm nay giáo chủ giận dữ, nói biết thế đã không sinh ra một đứa nghịch tử như ngươi “
Nam Cung Kiệt đưa tay nâng mặt của Phong Ngâm lên, thanh âm mỏng manh_: ”Ông ấy còn có thể sinh thêm nhi tử, không sợ vị trí giáo chủ không có người để truyền lại”_Vừa nói vừa cười hôn xuống thái dương của hắn.
Cảm giác lạnh như băng theo bên tai truyền tới, làm cho cả thể xác và tinh thần của Phong Ngâm đều rùng mình, đưa tay câu hạ đầu Nam Cung Kiệt xuống, đầu lưỡi khẽ liếm qua đôi môi không hề có độ ấm của y, đáy lòng dần trở nên rét lạnh hơn.
Nụ hộ nhẹ nhàng mà lâu dài, không có đầu lưỡi dây dưa, chỉ là đơn giản hai đôi môi chạm nhau, tỉ mỉ làm người nào đó không thể tự kiềm chế được.
Làm cho đôi môi Nam Cung Kiệt trở về độ ấm vốn có, Phong Ngâm mới lưu luyến buông ra, bộ dạng nhu thuận cười_: “Ngươi luôn như vậy, tùy hứng mà không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác”
Nam Cung Kiệt đem mặt dựa vào đầu của Phong Ngâm, gắt gao ôm lấy hắn_: “Điều duy nhất ta hối tiếc bỏ qua, đó chính là suy nghĩ của ngươi….”
-Đáng tiếc, đã là sai lầm mất rồi…_Phong Ngâm bất đắc dĩ cười
-Thực xin lỗi…
Những lời này như một tiếng thở dài mỏng manh dừng lại nơi trái tim đang co rút vì đau đớn của Phong Ngâm.
Phong Ngâm ôm lấy mặt y, ôn nhu nói_: “Ta không muốn nghe những lời này….”
Nam Cung Kiệt trừng mắt, cầm lấy tay hắn, hiểu ý đem môi kề sát tai hắn, nhẹ giọng cười nói_: “Ta yêu ngươi”
Phong Ngâm trong lòng tràn đầy thỏa mãn đều là hạnh phúc, rõ ràng muốn cười, những không hiểu tại sao lại nghẹn ngào không ra tiếng.
Nam Cung Kiệt một tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Phong Ngâm, một bên dịu dàng bên tai hắn nỉ non những lời yêu.
Không biết thời gian như thế nào mà trôi qua, thanh âm Nam Cung Kiệt dần mỏng manh đi xuống, cánh tay ôm lấy Phong Ngâm đột ngột thả xuống dưới.
Đáy lòng rét lạnh chậm rãi lan rộng, Phong Ngâm chỉ cảm thấy ngón tay cùng bàn tay Nam Cung Kiệt trở nên không còn độ ấm bình thường.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy lông mi Nam Cung Kiệt đã bao phủ mí mắt trên, trong đầu liền xuất tầng tầng bóng ma màu xám, Phong Ngâm run rẩy để lộ âm thanh hắn đang sợ hãi_: “Kiệt….”
Nam Cung Kiệt giống như nghe thấy Phong Ngâm gọi, mắt mờ ảo mở ra, cười yếu ớt_: “Ta là đang ngủ mà, dù sao gần đây vẫn là bộ dáng ngủ không đủ….”
Phong Ngâm thở mạnh một hơi, xoay người ôm nhanh lấy cổ y, đem mặt chôn vào hõm vai của y, sợ hãi nói_: “ Có phương pháp sao?……Cuối cùng cũng sẽ có phương pháp……”
Nói cho ta biết, rốt cuộc như thế nào mới có thể làm cho ngươi không cần vĩnh viễn trầm ngủ như vậy?
Nam Cung Kiệt cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp chảy qua hõm vai, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, nghiêng mặt đi khẽ hôn Phong Ngâm, gắt gao ôm lấy lưng hắn.
Thực xin lỗi……….Trừ bỏ nói những lời này ra, ta không biết còn có thể làm gì nữa……
-Ưm…._Phong Ngâm đột nhiên che miệng, cúi thấp đầu nôn khan từng đợt
Nam Cung Kiệt khẩn trương nâng đầu của hắn lên, thấy hơi nước mù mịt trong mắt hắn liền cả kinh hỏi_: “Xảy ra chuyện gì? Không thoải mái ở chỗ nào sao?”_Vừa nói vừa giúp hắn xoa lưng nhuận khí, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Phong Ngâm miễn cưỡng áp chế dạ dày không khỏe, chậm rãi thở hổn hển mấy hơi thở, ánh mắt phức tạp, nâng mắt lên nhìn Nam Cung Kiệt. Mới đầu chính là nghĩ thân thể không khỏe, nhưng hai ngày này liên tiếp bị như thế, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, lạnh run nói_: “ Không biết tại sao nữa….”_Hắn biết rõ loại cảm giác này, hơn ba tháng trước cũng vì như thế mới biết được chính mình có thai, chỉ là thân thể chỉ có một khối linh ngọc duy nhất cũng đã hạ xuống, sao còn có thể…..?
Phong Ngâm nhẹ tay xoa bụng, nghĩ có lẽ nào còn có thể mang thai một đứa nhỏ trong này, trong có chút bối rối, nhưng nhiều hơn vẫn là ngọt ngào, trên mặt thản nhiên hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Nam Cung Kiệt nhìn không hiểu động tác của Phong Ngâm, bắt lấy bàn tay ở trên bụng hắn_: “Bụng không thoải mái?”
Phong Ngâm trong lòng run lên, nghĩ đến tình huống hiện giờ của Nam Cung Kiệt, khuôn mặt tươi cười cũng nhiễm bị thương, rút tay ra, đem tay của Nm Cung Kiệt đặt trên bụng của mình, lưng dựa vào ngực y, nhẹ giọng nói_: “ Không nên cử động, cứ để như vậy…”
Nam Cung Kiệt suy yếu cười, để mặc cho Phong Ngâm đem tay mình để đó, không nói gì.
Phong Ngâm trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng, thầm nghĩ phải nhanh chóng để cho Sở Tương Tích chuẩn bệnh cho mình_: “Ta sáng mai hơi trễ mới quay lại đây”
Nam Cung Kiệt_:”Được” một tiếng, hôn lên khóe mắt của hắn, mỉm cười_: “Ta sẽ chờ ngươi quay lại….”