Thấy Nhan Ca và Lục Do Tĩnh đã đi xa, Nam Cung Kiệt mới chậm rãi trở lại nhìn Phong Ngâm đang trầm ngủ trên giường.
Nam Cung Kiệt cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã Phong Ngâm phát sinh trong tám năm qua. Nhưng mà, trong chút trí nhớ còn lại, chính mình hay là Phong Ngâm cho đến bây giờ cũng chưa từng cùng đối phương nói qua lời yêu này. Nếu không thương, vì sao chính mình lại hao hết công lực cứu hắn một mạng. Nếu không thương, tại sao khi mình mở mắt ra người đầu tiên thấy lại chính là hắn.
Nhẹ tay vuốt trên bụng của Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt không thể tin dưới lòng bàn tay chính mình, lại có thể có một sinh mệnh đang lặng lẽ lớn dần lên, đây vốn là việc khiến cho người ta vui mừng, chính là….
Nam Cung Kiệt đột nhiên nắm chặt y phục trên bụng Phong Ngâm, tay nắm thành quyền mà đè mạnh xuống.
Chính là….đứa nhỏ này là nghiệt chủng của người khác.!
Trong lúc trầm ngủ Phong Ngâm bị một trận kích đau đột ngột liền bừng tỉnh, không khỏi mở miệng nhỏ giọng rên rỉ, lông mi run rẩy rất nhỏ, thân thể cuộn mình lên.
-Sở huynh…..nhất định….bảo trụ đứa nhỏ…..A…._Phong Ngâm trên mặt, trên người không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, trong miệng mơ hồ phát ra âm thanh_: “Kiệt …..Aa…..”
Nghe được Phong Ngâm gọi tên bản thân mình, Nam Cung Kiệt bừng tỉnh buông lỏng bàn tay ra, chỉ nhẹ nhàng đặt trên bụng.
Phong Ngâm đột nhiên mở mắt kinh hoàng, hai tay run rẩy cầm lấy tay Nam Cung Kiệt đặt trên bụng mình. Trong bụng truyền đến từng đợt co rút đau đớn làm cho hắn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi lạnh ướt sũng cả tóc và nội sam.
Tuyệt vọng cùng khủng hoảng….Phát hiện tình hình trước mắt cùng với một tháng trước cơ hồ giống nhau, Nam Cung Kiệt khẩn trương nắm lấy tay Phong Ngâm truyền chân khí vào, chính mình quay đầu hướng cánh cửa gọi người vào. Đúng lúc này Nhan Ca đã mang Sở Tương Tích đến nơi.
-Phong Ngâm!_Sở Tương Tích thất thanh, ba bước chỉ dùng hai vội vọt tới, đẩy Nam Cung Kiệt đang ngồi yên ở mép giường ra, mắng to_: “Ngươi, tên hỗn đản này! “.
Nhìn Sở Tương Tích cố gắng trấn định mở hòm thuốc ra, bày ra đủ loại kim châm ngân châm, Nam Cung Kiệt chỉ có thể bình tĩnh đứng ở một bên, đối mặt với lời nhục mạ của Sở Tương Tích không thể phản bác một chữ.
-Tiểu Phong, an thai hoàn ta đưa cho ngươi ở đâu? Ở đâu rồi?_Sở Tương Tích vỗ nhẹ Phong Ngâm đang nửa tỉnh nửa mê, luống cuống tay chân ở trên người hắn tìm kiếm.
An thai hoàn! Dù vì việc trước đó đã có chuẩn bị tâm lý, Nam Cung Kiệt cùng với Nhan Ca vẫn cả kinh thở ra một ngụm khí.
Phong Ngâm ngay cả đưa tay đều không có sức, thanh âm mỏng manh_: “ Trong….trong vạt áo..”
Sở Tương Tích lấy ra dược bình, vội vàng cho Phong nuốt xuống một viên, đột nhiên nhớ tới bên cạnh vẫn còn hai người, nghiêng đầu quát to_: “Các người đều đi ra ngoài cho ta! Đi ra ngoài!”
Nam Cung Kiệt nét mặt không thay đổi nhìn Phong Ngâm đang suy yếu, đối với lời nói của Sở Tương Tích ngoảnh mặt làm ngơ. Nhan Ca thấy thế, vội vàng kéo Nam Cung Kiệt tập tễnh tránh ra.
Nhan Ca lúc này mới có cơ hội hỏi y cùng với Phong Ngâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật cẩn thận nói_: “Thiếu chủ, người có biết Phong hộ pháp làm thế nào để cho người tỉnh lại không?”
Nam Cung Kiệt máy móc lắc đầu. Chính mình cái gì cũng đều không nhớ rõ, ở hồ lạnh Huyền Băng rót cuộc xảy ra chuyện gì, Phong Ngâm làm như thế nào có thể khiến cho chính mình gần chết lại có thể tỉnh lại, y phát hiện chính mình lại chưa từng hỏi qua hắn.
-Ở hồ lạnh Huyền Băng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta một chút cũng đều không nhớ…._Nam Cung Kiệt đã muốn không biết chính mình nên tin ai, có lẽ, mình thật sự đã tỉnh lại….
Thời gian trôi qua thật sự chậm rãi, đợi Sở Tương Tích mang dáng vẻ mệt nhọc từ trong phòng đi ra, đại tuyết đã muốn ngừng lai, trên mặt đất trải ra một lớp tuyết thật dày mềm nhẹ.
Nam Cung Kiệt nhìn ánh mắt phẫn nộ của Sở Tương Tích, theo
hắn rẽ mấy vòng, đi đến tàng cây một gốc bạch mai.
Sở Tương Tích nắm chặt quyền, căm hận nói-: “Ngươi, đồ súc sinh! Có phải giết đứa nhỏ của chính mình giết đến nghiện rồi không?”_Nói rồi một quyền đánh qua.
Nam Cung Kiệt cả kinh, vội đưa tay đỡ lấy một quyền Sở Tương Tích đánh tới mặt mình, thanh âm run rẩy hỏi_: “Ngươi nói cái gì?….Cái gì mà…..đứa nhỏ của chính mình….”
Sở Tương Tích quăng tay Nam Cung Kiệt ra, cắn răng nói_: “Tiểu Phong vì ngươi, tổn hại một nửa dương thọ, ……Vì người, tim của hắn suy nhược đến mức cơ hồ để duy trì mạch đập cũng phải hao hết khí lực…..Vì ngươi, hắn không tiếc buông tha một nửa linh khí của chính mình, mà đứa nhỏ trong bụng hắn, hắn biết sinh mệnh của đứa nhỏ, cũng sắp giữ không được”_Sở Tương Tích chăm chú nhìn vào mắt Nam Cung Kiệt_: “Ngươi có biết hay không, hắn biết rõ sẽ chết cũng cố hết mức bảo trụ đứa nhỏ, rốt cuộc là vì ai? Phải…….”
-Đừng nói nữa!