Nam Cung Kiệt đáy lòng cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Nhạn Lạc một cái, âm thanh trầm thấp: “Ân”.
Phong Ngâm hướng Nhạn Lạc nở một nụ cười, bình tĩnh nói_: “Nhị vị ôn chuyện, kia Phong Ngâm không quấy rầy”._Nói rồi liền xoay người rời đi.
Nam Cung Kiệt đưa tay lên được một nửa, rồi sau đó ngượng ngùng hạ xuống không nói gì.
Nhạn Lac “A” một tiếng, sắc đỏ trên mặt đã thối lui, gọi Phong Ngâm lại_: “Ngươi chính là Phong Ngâm hộ pháp”.
Phong Ngâm xoay người, đáp lại_: “Đúng vậy”.
Nhạn Lạc từ đầu đến cuối đánh giá Phong Ngâm một phen, cau mày nói_: “Nói như thế, ngươi xem như là một hạ nhân, sao dám ở trước mặt Giáo chủ, Thiếu chủ dùng danh xưng (tên riêng), thấy Giáo chủ còn không quỳ xuống?”
Phong Ngâm nhất thời lại quên lễ tiết, bị Nhạn Lạc nói như thế, trên mặt liền hiện ra thần sắc có chút khó xử, liền bước ra từng bước trước mặt Nam Cung Huyền muốn quỳ xuống.
Nam Cung Kiệt ở phía sau kéo Phong Ngâm lại, thuận thế ôm Phong Ngâm vào trong ngực, làm cho lưng hắn dính sát vào trong ngực của chính mình, cằm để trên vai hắn, lạnh lùng nhìn Nhạn Lạc_: “Hắn không phải hạ nhân, ta không bảo hắn quỳ xuống, bất luận kẻ nào cũng đều không có tư cách bắt hắn quỳ xuống. Đừng tưởng ngươi là vị hôn thê của ta, là có thể tùy ý sai khiến. Hắn nếu muốn ngươi chết, ta lập tức cho ngươi chết không toàn thây”.
-Thiếu chủ!_Dù sao cũng là một nữ tử chưa hiểu thế sự, Phong Ngâm không thể lường được Nam Cung Kiệt lại có thể nói ra những lời ngoan độc như thế, vội mở miệng ngăn cản hắn.
-Kiệt!_Nam Cung Huyền không thể nhịn được nữa, quát ta_: “Có thể nói chuyện như thế với thê tử chưa xuất giá
(còn chưa lấy qua cửa, thê tử tương lai) của mình như thế sao?”.
-Hừ!_Nam Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng_: “Mạng của ngươi, ngay cả so với một sợi tóc của hắn đều kém hơn”.
Nhạn Lạc từ đầu đến cuối trừng mở to hai mắt, đã bị dọa đến khí cũng không dám thở ra ngoài, chỉ ngơ ngác nhìn Nam Cung Kiệt và Phong Ngâm. Trong mắt bao phủ hơi nước, nước mắt tràn ra thuận theo chảy xuống khuôn mặt thanh tú.
Nam Cung Huyền thấp giọng mắng nhi tử nhà mình, một tay kéo Nhạn Lạc đang nức nở, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu dỗ dành_: “ Xú tiểu tử này luôn nói chuyện không đúng mực, hắn chỉ là vui đùa ngươi thôi, đừng khóc.”
Nhạn Lạc nghe thấy Nam Cung Huyền cưng chiều mà an ủi, liền khóc lợi hại hơn, bàn tay hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, bộ dạng lê hoa đái vũ khiến cho người ta yêu thương.
-Ôi,.thôi đừng khóc, đừng khóc….._Nam Cung Huyền không còn cách nào khác, quay đầu trừng mắt Nam Cung Kiệt lúc này đang cười đến vui vẻ, kéo Nhạc Lạc đáng thương xoay người tránh ra.
Phong Ngâm thấy Nhạn Lạc nức nở vai một mình cũng gánh phần trách nhiệm, trong lòng cảm thấy rất không đành lòng, khẽ thở dài một hơi, nghiêng đầu nói_: “Thiếu chủ, ngươi làm quả thực quá mức….”
-Ngươi nghĩ ta thích nàng?_Nam Cung Kiệt giương mắt, chống lại tầm mắt của Phong Ngâm_: “Chính là, lòng ta lại giống như bị ngươi chiếm đầy rồi”.
Phong Ngâm thấy trong mắt Nam Cung Kiệt chợt lóe lên tia cảm tình, cái chớp mắt kia liền giống như Nam Cung Kiệt từng yêu chính mình. Phong Ngâm cười nhạo chính mình tự đa tình, vội dời đi tầm mắt, thấp đầu kéo ra khỏi tay Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt lại càng nắm tay vòng lại chặt hơn, đem mặt chôn vào cổ Phong Ngâm, âm thanh có chút rầu rĩ_: “Không nên cử động”. Nồi tay nắm thật chặt eo của Phong Ngâm, theo bản năng đem tay phải xoa bụng Phong Ngâm.
Phong Ngâm thất thần nhìn Nam Cung Kiệt khẽ nhẹ tay vuốt sờ trên bụng của chính mình, nơi nhu nhược nhất trong lòng như bị chạm vào, trong mắt nhất thời bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh.
Trên mu bàn tay cảm thấy một giọt lạnh lẽo tràn ra, Nam Cung Kiệt chỉ nói đó là nước tuyết tan ra nhỏ xuống, tiếp tục động tác ôn nhu cùng đứa nỏ trong bụng Phong Ngâm nói chuyện.
Ta nghĩ, ta hy vọng nó là hài tử của ta, nhưng đối với ngươi lại không đủ dũng khí để hỏi……Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao?………
***
-Xú biểu ca! Thối nát biểu ca!_Thật vất vả mới hết khóc, Nhạn Lạc ở hậu hoa viên xé rách cây hoa tường vi trong vườn, cánh hoa đỏ lửa rơi vung vẩy trên mặt đất. Nhớ tới tình cảnh kia của Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm, nàng cả người liền rùng mình, vừa sợ hãi vừa giận.
Trong trí nhớ của nàng, biểu ca chưa bao giờ cùng người khác thân cận như thế. Mỗi lần tới nhà mình bái phỏng, luôn là bộ dáng lãnh đạm, chưa từng thấy xuất hiện tình cảm bá đạo mà ôn nhu như ngày hôm nay.
Rất thích…… trên mặt Nhạn Lạc hiện lên đỏ ửng, biểu ca như vậy ngược lại làm cho mình càng hãm sâu vào. Đáng tiếc ôn nhu của y không phải vì mình mà thể hiện. Nghĩ đến đây, Nhạn Lạc ủy khuất cơ hồ muốn rơi lệ.
-Nhạn nhị tiểu thư,
biệt lai vô dạng*_Phía sau vang lên âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái, thanh tuyến hấp dẫn người nghe.
(*hy vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay)Nhạn Lạc không càn quay đầu cũng đoán được người kia là ai, không kiên nhẫn đem hoa trong tay ném đi, hỏi_: “ Ngươi như thế nào lại vào đây? Thật sự âm hồn không tiêu tan!”.
Người nọ ho nhẹ một tiếng, đến gần hai bước, chậm rãi nói_: “Ta như thế nào vào được đây ngươi không cần quan tâm, ngươi nên hỏi vì sao ta lại đến đây.”