Nhạn Thiên Nhai cảnh giác đứng chắn trước người Phong Ngâm, Tiêu Hàn biểu cảm trầm tĩnh không biết từ khi nào trong tay đã nắm nhuyễn kiếm.
Sí Diễm không giấu cơn tức giận, căm phẫn mà lắc đầu, tiến lên hai bước đứng giữa hai người bọn họ, cảm giác phẫn nộ phải đứng ở giữa một cách bất đắc dĩ: _” Chưa chờ đến lúc Thiếu chủ ban chết các người lại tàn sát lẫn nhau sao?”
-Sí Diễm.._Nhạn Thiên Nhai và Tiêu Hàn đồng thời lạnh lùng quát lại lời nói không đúng mực của Sí Diễm, im lặng bất an nhìn về phía Phong Ngâm.
Phong Ngâm chậm rãi nhắm mắt, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt:_ “ Thiếu chủ nói nếu không giết được ta sẽ lấy mạng của các ngươi? “
Nguyên lai mình đã đến tình cảnh không thể không giết, Phong Ngâm muốn cười bản thân, khóe môi vô lực bắt đắc dĩ cong lên.
Phong Ngâm cười dùng sáo ngọc ngăn cản tay của Hàn Thái, cảm giác được sự ẩm ướt nơi hạ thể, quả nhiên không thể chờ được nữa rồi.
-Trở về nói với hắn, bảy tháng sau….Chỉ cần cho ta thời gian bảy tháng, mạng của Phong Ngâm này tùy ý cho hắn xử trí…_Phong Ngâm lảo đảo từng bước đứng lên, một trận đau kéo đến mơ hồ làm cho hắn ngã xuống.
Nhạn Thiên Nhai vội vàng đưa tay đỡ lấy thân thể Phong Ngâm đang lảo đảo muốn ngã xuống, mặt mày căng thẳng, đau lòng không thể nói ra được.
Tiêu Hnà nhíu mi, ánh mắt sắc bén nhìn vào Phong Ngâm:_” Thiếu chủ tuyệt sẽ không dễ dàng…”
-Thay ta cầu hắn…._Phong Ngâm đánh gãy lời nói của Tiêu Hàn, đầu vẫn cúi thấp, không thể nhìn thấy biểu tình:_”Cầu hắn, cho ta bảy tháng…”
-Phong Ngâm! _ Nhạn Thiên Nhai nắm chặt lấy bả vai của Phong Ngâm, ánh mắt vì phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng _ “Ta sẽ không để cho ngươi bị giết! “
Nhạn Thiên Nhai không rõ, người kai là người như thế nào mà có thể khiến cho Phong Ngâm cam tâm tình nguyện ở bên cạnh. Chính mình trong nhiều lúc vui đùa đã từng hỏi qua nhưng hắn cũng chỉ cười không đáp, ánh mắt đều là kiên định cùng dứt khoát.
Hiện giờ lại không hiểu vì cái gì lại có thể khiến cho hắn ăn nói khép nép cầu xin người nọ cho mình thời gian bảy tháng?
Ba người khác nghe thấy lời nói của Phong Ngâm cũng khiếp sợ không thôi, đồng thời ngây ngốc tại chỗ.
Phong Ngâm kiên quyết đẩy Nhạn Thiên Nhai ra, miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, từng bước trầm tĩnh đi về phía trước.
-Phong Ngâm!.._Bốn người cùng đồng thời lên tiếng
-Không cần đi theo lại đây! _ÂM thanh của hắn có chút đau đớn run rẩy nhưng lại toát ra vẻ kinh sợ người khác
Không thể đợi nữa….Đứa trẻ đã muốn…..
Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, sử dụng khinh công bay đi, trong rừng trúc thân ảnh màu trăng biến dần thành một điểm nhỏ rồi cuối cùng biến mất không thấy dấu vết.
Nhạn Thiên Nhai nhìn thân ảnh Phong Ngâm rời đi hung hăng nắm bàn tay lại thành quyền.
Không khí xung quanh bốn người một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn gió thu thồi qua rừng trúc tạo nên những âm thanh sột soạt.
*****
-Ngô.._Phong Ngâm đau đến nỗi phải dừng lại, một tay chống vào thân cây phía trước mà thở dốc, một tay chụp lên bụng, cảm nhận được dưới lòng bàn tay một vật nho nhỏ nhô ra, trong tâm dâng lên một cỗ ấm áp.
Không hiểu sao bây giờ, đứa bé này so với mạng của chính mình lại quan trọng hơn, rõ ràng lúc trước chính mình…
Cảm nhận được một cỗ nước lỏng thuận theo đùi chảy xuống, Phong Ngâm nhất thời lòng đau như dao cắt, hai tay gắt gao ôm lấy bảo vệ bụng:_”Không cần……không cần….” Cả bụng và tim đều bị nỗi đau đồng loạt kéo đến khiến Phong Ngâm ánh mắt dần không mở ra được.
-Phong Ngâm!._ Một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai
Là ai? Phong Ngâm cố gẳng mở mắt nhưng vẫn không thể thấy rõ chỉ cảm thấy người nọ chậm rãi truyền chân khí vào theo lòng bàn tay mình, còn có hơi thở ấm áp trên người của người nọ.
-Kiệt…
Phong Ngâm theo bản năng hô ra tên này, người nọ thể xác và tinh thần không khỏi chấn động nhưng không nói gì.
Miễn cưỡng chống đỡ một tia thanh tĩnh cuối cùng, Phong Ngâm gắt gao kéo lấy tay người nọ, nói đứt quãng: _”Đại phu Bạch Ngọc Trấn…. Sở Tương Tích…..mau mang ta… đi tìm hắn….”