Nhạn nhị tiểu thư ngay lúc này đang đứng ở trước hoa la đơn trong hậu hoa viên nơm nớp lo sợ. Bản thân nghe gã vai vặt truyền lời đến biết được Nam Cung Kiệt đã tỉnh lại, cả người liền giống như mất hồn, sắc mặt lập tức trở nên như trăng sáng nhô lên cao trắng bệch. Màu trắng bạc của ánh trăng chiếu trên chiếc xanh thẫm của nàng, nhất thời trong tức khắc cũng không biết là người hay quỷ nữa.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?…… Nhạn Lạc môi run rẩy thì thào tự nói. Bàn tay bạch ngọc nhỏ bé không tự giác mà đem đóa hoa la đơn nắm dập nát, tay nhiễm chất lỏng mùi thơm ngát.
Nàng không thể tưởng tượng được Nam Cung Kiệt nhanh như vậy đã tỉnh lại, suy nghĩ còn không kịp rõ ràng, chỉ có thể nghĩ đến kết cục đáng sợ ở trong đầu nàng diễn đi diễn lại một lần.
Từ mười một năm trước, bởi vì Nam Cung Huyền có duyên cờ cùng Ân Kỳ Uyên nên có gặp mặt một lần. Ân Kỳ Uyên lúc đó còn nhỏ liền nhận định Nhạn Lạc là thê tử kết tóc của
hắn, thậm chí còn ở trước mặt Nhạn Lạc nói ra lời muốn thú nàng làm vợ. Chính là Nhạn Lạc vẫn chỉ xem đó là lời nói đùa. Từ nhỏ trong tâm đã ngưỡng mộ nhị biểu ca Nam Cung Kiệt , nên đối với lời nói của Ân Kỳ Uyên nàng cũng không cho là đúng.
Ân Kỳ Uyên mới trước đây không có nhiều năng lực vì Nhạn Lạc làm được cái gì, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh nàng để nàng không phải cô đơn một mình. Lớn lên làm hậu nhân của nhà phái chưởng môn, Ân Kỳ Uyên cuối cùng cũng có năng lực bảo hộ người hắn yêu. Chỉ cần Nhạn Lạc gặp nạn, Ân Kỳ Uyên cũng là người biết trước tiên, cũng vì nàng mà giải quyết mọi chuyện.
Hiện giờ tai vạ đến nơi, Nhạn Lạc mới nhận rachính mình từ nhỏ đến lớn ỷ lại vào Ân Kỳ Uyên nhiều như thế nào. Nàng tự cho phép tính tình bản thân vô lý không coi ai ra gì, không thể không nói đến phân nửa công lao của Ân Kỳ Uyên.
Nghĩ đến chính mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn, bên cạnh một người cũng không có để tựa vào. Nhạn Lạc mở to hai mắt đỏ hồng, giống như con thỏ bị hoảng sợ, rụt rè lui vào góc tường, miệng cuối cùng không thể bướng bỉnh, gọi cái tên nhớ mãi không quên kia “Ân Kỳ Uyên”.
Vào lúc này, chỉ thấy mọt người áo xanh nhẹ nhàng đi tới. Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rõ khuôn mặt tuấn mỹ giảo hoạt của người nọ.
Nhạn Lạc trơ mắt nhìn Ân Kỳ Uyên từ bức tường cao ngoài viện nhảy vào, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, hai mắt hơi khép hờ đi đến trước mặt mình, giờ hai tay ôm lấy mình vào ngực
hắn.
-“Ta chính là chờ nàng gọi tên ta, cũng đã chờ được rồi”_ Ân Kỳ Uyên cười khẽ siết chặt hai tay, khóe miệng đắc ý cong lên.
Nhạn Lạc chỉ cảm thấy tất cả như mộng ảo làm người ta đến khó tin. Sau một lâu bị Ân Kỳ Uyên ôm lấy mới đỏ mặt dùng sức đẩy
hắn ra_: “Ngươi,…ngươi dám đùa cợt ta”.
Ân Kỳ Uyên nháy mắt cười_: “Được, được, là tiểu sinh thất lễ”. Nói rồi lại hướng Nhạn Lạc tạ lỗi.
Nhạn Lạc trong lòng vừa vội vừa giận, dậm chân nói_: “ Ngươi còn,..còn cười được nữa! Nhị biểu ca đã tỉnh! Nếu huynh ấy hỏi ta thảo dược từ đâu mà có, ta nhất định sẽ nói tên ngươi ra. Ngươi đừng cho là ta sẽ bao che cho ngươi!”.
Thấy Nhạn Lạc gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Ân Kỳ Uyên lại thêm động tâm, cười “ha hả”, nói _: “ Ta cũng không nghĩ là nàng sẽ bao che cho ta, ngược lại, là ta đến bảo vệ nàng”.
-“Hừ” Nhạn Lạc thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng, hung dữ nói_: “Ngươi hại ta gặp tai họa, còn mặt mũi nào nói là đến bảo vệ ta! Ngươi lừa ta! Thiếu chút nữa là hại chết nhị biểu ca, gốc thảo dược ngươi đưa ta rõ ràng là độc dược khiến người ta chết! Ngươi…ngươi là tên hỗn đản!”.
-“ Trên này nếu có phệ tâm thảo và liên tâm thảo thật, ta đã sớm dùng trên người nàng, nàng sao lại không hiểu rõ như vậy?”_Ân Kỳ Uyên
khí định thần nhàn _: “Ta chính là lừa nàng, nhưng là vì không muốn nàng bị tổn thương. Nam Cung Kiệt trong tim đã có người khác. Nàng gả cho
hắn, sau này nhất định sẽ không hạnh phúc”
Ân Kỳ Uyên lại cau mày nói _: “Hơn nữa thái độ làm người của Nam Cung Kiệt
tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác), ngày sau nhất định sẽ thành điều kiêng kỵ của võ lâm, ta đây coi như vì võ lâm mà trừ đi một tai họa lớn”.
Nhạn Lạc cảm thấy buồn cười, liếc xéo Ân Kỳ Uyên đang nói năng hùng hồn kia một cái, khinh miệt nói _: “Những lời nói ma quỷ của ngươi có đem nói cho lũ đệ tử đầu bị lừa đá của ngươi nghe còn có chút ý tứ”.
Ân Kỳ Uyên che miệng cười, giả bộ bất đắc dĩ _: “Không biết tại sao Nhạn nhị tiểu thư lại đem Ân mỗ nghĩ đến đê tiện như thế? Ai..ai..ai..” _ Nhìn Nhạn Lạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn, Ân Kỳ Uyên cười nói _: “ Ân mỗ có một biện pháp, có thể đem Nhạn nhị tiểu thư toàn thân trở ra….”
-“Hứ! Miệng chó không thể khạc ra ngà voi! Ta sẽ không tin thêm một lời nào của ngươi nữa!_ Nhạn Lạc ra vẻ trẻ con bực bội khoan tay áo, đưa lưng về phía Ân Kỳ Uyên, hai tay che lấy lỗ tai
*
Miệng chó không thể khạc ra ngà voi: kẻ xấu không thể nói ra lời tử tếÂn Kỳ Uyên lắc lắc đầu, theo phía sau kéo tay Nhạn Lạc xuống, khuyên nhủ_: “Ta không thể lưu lại lâu được, nàng sẽ phải tin ta một lần này. Nếu không, với tính tình của Nam Cung Kiệt, sợ là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi nàng”_ Ở bên tai nàng ta, nhẹ giọng nói mấy câu, thần sắc vẫn giảo hoạt như thường.
Nhạn Lạc ban đầu mọi cách đều không muốn nhưng nghe nói đến nói lui, cũng hiểu được thật sự không còn biện pháp nào khác, liền nhẹ nhàng gật đầu.
Ân Kỳ Uyên cười đến quang mang
(rạng rỡ), đang muốn cùng Nhạn Lạc nói thêm ít lời, lại nghe thấy hành lang có tiếng động liền thi triển khinh công mà
hắn am hiểu nhất, vượt tường ra ngoài.
Nhạn Lạc chấn kinh nhìn Ân Kỳ Uyên cười yếu ớt rồi bỏ chạy, sau đó mới nhìn về phía người đang đi đến,thì ra là
thắng y (người đứng đầu trong các nha hoàn) trong bên cạnh Nam Cung Kiệt.
Nha hoàn cảnh giác nghe ngóng tiếng động, phát hiện người dĩ nhiên đã đi xa rồi mới thu liễm nghiêm mặt lại, bình tĩnh nhìn Nhạn Lạc nói _: “ Nhạn nhị tiểu thư, Thiếu chủ có việc cần gọi. Thỉnh đi đến Nhật Thiên các!”