Cuối cùng không biết rốt cuộc là ai chủ động, Phong Ngâm chỉ cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt của Nam Cung Kiệt trong miệng mình không kiêng nể gì mà công thành đoạt đất.
Phong Ngâm bị Nam Cung Kiệt hôn một trận đến lâng lâng, đầu ngón tay không tự chủ mà ghì sâu vào trong tóc, trầm say nhắm mắt lại, ôm lấy y chậm rãi lui về phía sau ngã xuống giường.
Nam Cung Kiệt ôm lấy thắt lưng Phong Ngâm, ma xui quỷ khiến theo sát Phong Ngâm từng bước đi đến trước giường. Một tay chống lên đầu giường, một tay ôm lấy cổ hắn, khom thắt lưng cùng hắn môi lưỡi giao triền, từ đầu đến cuối hai người đều không có tách ra.
-“A…”_Hô hấp trở nên khó khăn, Phong Ngâm nhẹ giọng khẽ rên.
Nam Cung Kiệt rời khỏi môi Phong Ngâm, nhìn hai má hắn ửng hồng, môi mỏng bị gặm cắn đến đỏ tươi ướt át, thoáng chốc cảm giác máu toàn thân đều chạy lên đại não.
Nam Cung Kiệt sớm đã như tên trên dây, rồi động tác lại không dám tiến thêm một bước nữa, chỉ có thể khẽ nhắm mắt áp vào bên gáy Phong Ngâm, dục vọng mạnh mẽ làm cho thái dương y lấm tấm mồ hôi.
Phong Ngâm nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Nam Cung Kiệt, biết Nam Cung Kiệt đang cố kỵ điều gì, vừa thấy cảm động lại không đành lòng, tay chậm rãi mơn trớn trên ngực y, trượt đến nơi mẫn cảm kia.
-“A….”_Phân thân như lửa nóng đột nhiên bị người yêu nắm trong tay, Nam Cung Kiệt cả người giật mình một cái, khoái cảm mãnh liệt làm cho y cơ hồ đánh mất lý trí.
Nam Cung Kiệt cúi đầu nhìn xem khóe miệng mang theo ý cười nhẹ nhàng của Phong Ngâm, đôi con ngươi khẽ mở ngập nước mờ ảo, làm cho y nhịn không được ở trên mặt Phong Ngâm hôn rồi lại hôn, tay đang chống đỡ trên giường dời về nơi đang kề sát vào nhau, khẽ nắm lấy nơi quan trọng nhiệt độ cao như lửa đốt của Phong Ngâm mà lộng. Tiếng thở dốc ồ ạt bí mật mang theo tiếng rên ngâm tinh tế không thể nghe thấy, mập mờ truyền đến mỗi góc phòng. Cuối cùng hai người ẩn nhẫn, tiếng gầm nhẹ hạ xuống, dần dần trở nên thanh tĩnh. Nam Cung Kiệt mệt mỏi tựa vào trên người Phong Ngâm, thương tiếc đủ điều mà hôn hôn hai má phiếm đỏ ửng nhàn nhạt của hắn, sau đó đứng dậy lấy khăn tay lau chùi chất dỏng dính bẩn trên tay hắn, tiếp theo lại đem đến một chậu nước, rửa sạch khăn tay, cẩn thận nắm lấy tay hắn lau sạch lại một lần nữa.
Phong Ngâm mệt mỏi nghiêng người nằm trên giường, nhìn Nam Cung Kiệt vì hắn mà làm những việc này, cảm thấy có lỗi cười nói_: “Ủy khuất cho ngươi”.
Nam Cung Kiệt cắn môi hung hăng nhéo mặt Phong Ngâm một cái làm cho Phong Ngâm đau đến nhíu mày.
Nam Cung Kiệt đau lòng buông tay ra, dùng bàn tay to lớn sờ hai má ngấn hồng của Phong Ngâm. Phong Ngâm có chút nén giận, lại có chút “mật ngọt” mà cắn lấy đầu ngón tay Nam Cung Kiệt, lần này đến lượt Nam Cung Kiệt nhăn mặt nhíu mi.
Ném khăn tay vào chậu nước, Nam Cung Kiệt cởi ngoại bào, đi đến lên giường, đối mặt với Phong Ngâm, Phong Ngâm cũng vẫn nhìn y.
Buông
sa liêm* ( màn giường) xuống, hai người nắm lấy tay, ôn nhu hôn nhau, một chút một chút hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của đối phương.
Phong Ngâm cười nhìn sườn mặt Nam Cung Kiệt, chờ y đi đến bên cạnh mình, mới kêu_: “Kiệt!”
Nam Cung Kiệt quay đầu, ba bước chỉ cần dùng có hai đi đến bên cạnh Phong Ngâm kéo tay hắn, hưng phấn đáp lại_: “Phong!”_ Nam Cung Kiệt không chờ Phong Ngâm phản ứng, liền đi đến phía sau ôm lấy thắt lưng Phong Ngâm, cái bụng nhô lên không hề che dấu được lộ ra.
Phong Ngâm nghĩ đến thắng y vẫn còn ở đây, lôi kéo tay Nam Cung Kiệt về phía sau, nén giận nói_: “Ngươi đây là đang làm cái gì vậy?”
Nam Cung Kiệt giống như không nghe thấy câu hỏi của Phong Ngâm, hướng thắng y nháy mắt, liền buông tay ôm lấy tay áo Phong Ngâm, ở trên không trung vòng thành một cái hình tròn, kiêu ngạo hướng thắng y nói_: “Không kém một chút!”
Thắng y như có điều gì suy nghĩ, cẩn thận xem xét rồi gật đầu.
Phong Ngâm bị hai người có cái bụng quỷ kế này quấy rối làm cho tinh thần không yên. Nam Cung Kiệt phất tay để cho thắng y lui ra ngoài, đi đến trước mặt Phong Ngâm nhẹ nhàng ôm lấy, thần sắc giảo hoạt_: “Ta muốn đưa người một vật như thế”.
Phong Ngâm mỉm cười nói_: “Ta cái gì cũng không thiếu”
Nam Cung Kiệt có chút tự tin ngẩng đầu, như chắc chắn tin rằng Phong Ngâm sẽ nhận lấy quà tặng của y.
-“Đặt tên cho đứa nhỏ, có lẽ ta không có thời gian cùng với ngươi.”_Nam Cung Kiệt ảo não vuốt vuốt mũi Phong Ngâm.
Phong Ngâm nghe xong có chút mất mác nhưng vẫn cười yếu ớt rồi gật đầu.
Hai người lại bắt đầu chơi trò vợ chồng, mở miệng cắn lấy môi đối phương. Cuối cùng Phong Ngâm dùng kế thành công nhưng lại nóng vội không nắm chắc được độ mạnh yếu, không cẩn thận cắn khóe môi Nam Cung Kiệt thành một vết thương nhỏ, tơ máu nhỏ rướm ra.
Nam Cung Kiệt lại không để ý, ngược lại đi đánh kẻ xấu, chính một phen triền miên ôm lấy Phong Ngâm.