Nam Cung Kiệt vùi đầu vào cổ Phong Ngâm, ngửi lấy mùi thơm ngát nhàn nhạt tự nhiên trên người hắn, mãnh liệt hôn lên da thịt nhẵn nhụi của hắn.
Phong Ngâm nhắm mắt ngưởng mặt lên, ôm lấy đầu Nam Cung Kiệt, mặc cho nhiệt độ trên môi y một đường đốt cháy từ cổ đến ngực, đem toàn bộ bản thân mình giao cho Nam Cung Kiệt.
Y phục phiền phức vẫn chưa cởi xong, dục vọng tích lũy quá nhiều khiến hai người thở dốc một mảnh hỗn loạn.
Nam Cung Kiệt đem Phong Ngâm xoay người, để cho hắn đưa lưng lại, tự ngồi lên giữa háng của mình. Vén lên vạt áo hai người, chưa có tiền hí*
(giai đoạn chuẩn bị trước khi XXX ak) trước, muốn tìm được đúng cửa vào liền tận lực hướng eo về trước.
Nam Cung kiệt buồn bực hừ một tiếng, một tay ôm sát lấy trước bụng Phong Ngâm, cái hôn nóng rực hạ xuống đầu vai hắn, đồng thời cởi xuống y phục phía sau lưng.
Luật động từng đợt rồi lại thêm từng đợt, Nam Cung Kiệt dùng hai đầu gối thỉnh thoảng lại dùng sức nâng lên, kéo hai thân thể hai người càng thêm chặt chẽ mỗi lúc lên xuống.
Phong Ngâm đem tay phủ lên tay Nam Cung Kiệt đang đặt trên bụng của mình, cùng y mười đầu ngón tay giao triền. Đau đớn vô cùng trong mỗi lần luật động chuyển dần thành khoái cảm khó nói nên lời.
-“Hừm……”_Nam Cung Kiệt ẩn nhẫn cắn môi, đem lửa nóng của chính mình đánh vào chỗ sâu nhất bên trong Phong Ngâm.
Phong Ngâm tùy ý để Nam Cung Kiệt bố trí, ý thức đã trở nên mơ màng, cuối cùng chỉ có thể một tay chống đỡ thân thể mềm nhũn xuống.
-“Kiêt,…ta…..không được….”_Phong Ngâm thở dốc, cả người cơ hồ nằm nghiêng trên mặt đất, khoái cảm làm cho mỗi dây thần kinh đều căng thẳng tựa như chỉ cần động vào nhẹ nhàng cũng có thể làm cho hắn hoàn toàn hỏng mất.
Nam Cung Kiệt ổn định hơi thở, hai tay ôm lấy thắt lưng Phong Ngâm nặng nề áp xuống, còn chính mình dùng hết toàn lực thẳng hông, cuối cùng trong lúc Phong Ngâm thất thần rên rĩ mà phóng túng ra cùng nhau. Chẳng biết tại sao tình ái mãnh liệt lần này lại mang theo ý tứ hàm xúc khác như thế. Phong Ngâm hai tay ôm lấy bụng, nhắm lại đôi mắt hư không ngửa người về phía sau. Nam Cung Kiệt chậm rãi đón lấy hắn, để cho phía sau lưng hắn dán chặt vào lồng ngực mình. Sau đó từng chút từng chút hôn lên mặt hắn, tỉ mỉ mặc lại quần áo.
Trên môi truyền đến cảm giác ôn nhu mềm mại, Phong Ngâm buông lỏng cả người dựa vào Nam Cung Kiệt, cảm giác bản thân thay đổi thói quen lệ thuộc vào một người mà trước nay chưa từng. Vốn chính là một ngày tốt đẹp như thế, nhưng bởi vì Phong Ngâm sau khi xuống núi đột ngột phát sinh tim đập nhanh nghiêm trọng làm cho một ngày kết thúc nhiễu ưu sầu mơ hồ. Nam Cung Kiệt tự trách mình ngồi ở mép giường, nửa bước tay không rời khỏi Phong Ngâm đang suy yếu.
Phong Ngâm nằm nghiêng ở trên giường, trừng mắt nhìn Nam Cung Kiệt thật lâu mới nói tiếp hai chữ_: “Ngủ đi!”
Nam Cung Kiệt vẫn là ngơ ngác lắc đầu, trái tim vẫn còn đang nhè nhẹ run rẩy.
-“Nếu không ngủ, ta liền tức giận!”_Phong Ngâm hù dọa Nam Cung Kiệt, thừa cơ hồi kéo cả người y cứng ngắc nằm xuống. Hai người lặng yên mặt đối mặt với nhau.
Nam Cung Kiệt mặc quần áo nằm ở trên giường, tầm mắt nửa phần cũng không thể rời bỏ Phong Ngâm. Nhớ tới sắc mặt không chút huyết sắc của Phong Ngâm trong bóng đêm, hốc mắt Nam Cung Kiệt liền hồng lên,nắm thật chặt lấy tay Phong Ngâm, dù lòng bàn tay dày đặc mồ hôi cũng không chịu buông ra. Tim Phong Ngâm đập nhanh càng lúc càng nghiêm trọng, Sở Tương Tích tiêu tốn thời gian ngày càng nhiều. Lần này ngay cả Lục Do Tĩnh cũng không thể không mời. Hai người chung một vẻ mặt, nói cho Nam Cung Kiệt tính toán xấu nhất.
Hôm nay sự thật đang ở trước mắt, cho dù Nam Cung Kiệt tự mình ở trong đầu nghĩ đến một ngàn lần, một vạn lần thì lần này cũng không kịp để cho hắn hoảng sợ đến tê tâm liệt phế* (~xé nát tâm can). “Ngoan ngoãn ngủ một chút, được không?”_Phong Ngâm đau lòng dùng đầu ngón tay mơn trớn đôi môi không tự chủ run rẩy của Nam Cung Kiệt, sau đó đến khóe mắt đỏ bừng, hàng lông mày nhíu chặt…..
Sinh ly tử biệt đột nhiên chân thực như thế, biểu hiện vẫn lừa gạt chính mình, lừa gạt đối phương cuối cùng cũng vô lực mà rơi xuống. Huống chi lần lừa gạt này quá mức chân thật, đến nổi để cho hai người bắt đầu tin tưởng hết thảy đều rất tốt. Bọn họ đều giống như trước kia, bình thản bình yên đặt tên cho con.
Chuyện cho tới bây giờ, Phong Ngâm phải hoài nghi chính mình có phải cũng đã mắc sai lầm rồi hay không, biết rõ chính mình sẽ rời bỏ y nhưng lại ích kỉ để cho Nam Cung Kiệt hãm sâu vào không thể bứt ra được.
-“Kiệt, ngươi biết ta….”
-“Đừng nói nữa!”_Nam Cung Kiệt cắt đứt lời nói của Phong Ngâm. Khóe miệng nỗ lực kéo ra một nụ cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn._ “Ta ngủ, ta ngủ…”_ Nam Cung Kiệt chôn đầu vào trước ngực Phong Ngâm, nhắm mắt lại nghe tiếng nhịp đập tim của hắn_; “Cái gì cũng đừng nói….Đừng nói…..”
Phong Ngâm ôm sát thân thể vẫn còn đang run lên của Nam Cung Kiệt. Từ ngực truyền đến cảm giác đau bén nhọn, hắn dần dần không biết tự mình có phải liên lụy đến Nam Cung Kiệt rồi hay không? Thậm chí còn dâng suy nghĩ, sớm để cho y quen với cuộc sống không có mình, thương tổn có thể ít đi một chút hay không? Đêm dài đằng đẳng, hai người ôm trong lòng những tâm tư không giống nhau, một đêm chưa có chợp mắt.