Bất Tử Nhãn

Chương 124 - Giải Quyết Đỗ Gia

Theo sau đó, Lục trưởng lão cùng với tam đại thống lĩnh Châu Oánh, Châu Văn Siêu và Châu Tử Lục cũng lần lượt thi triển sát chiêu

“ Bạo Vũ Cuồng Phong”

“ Lôi Động Cửu Thiên”

“ Tinh Chiến Phong Bạo”

“ Địa Tạng Đao Pháp”

Chỉ thấy sát chiêu vừa ra, bầu trời đang trong xanh cũng tối sầm lại, sấm chớp, cuồng phong vần vũ trên không trung, dưới mặt đất, từng Địa Đao khổng lồ dần dần trồi lên tựa như những chiếc răng sắc nhọn của quái thú địa ngục. Mỗi đòn sát chiêu trong này đều có uy lực khủng khiếp, thừa sức xóa sạch một tiểu trang viên chỉ trong nháy mặt. Nay lại cùng lúc xuất hiện mười sát chiêu thì sức công phá sẽ lớn như thế nào?

Không cần phải dự đoán, chỉ trong nháy mắt, mười đại chiêu đã cùng lúc lao thẳng vào nhau. Chỉ trong chớp mắt đó, cả không gian như đọng lại thành thực chất, một sự im lặng nguy hiểm mang khí tức hủy diệt lan tràn, ngay sau đó “Uỳnh!” một tiếng nổ vang dội phóng thẳng lên trời cao, xuyên thủng tầng mây trắng tuyết.

Từ trung tâm của vụ va chạm, linh khí bạo nổ quét ngạnh tứ phía, mặt đất hoàn toàn lún xuống, hàng loạt đường rứt rạn rộng cả chục mét dọc ngang khắp nơi, nhưng cây đại thụ vô cùng cứng rắn xung quanh đó cũng không chịu nổi mà bong tróc lớp vỏ, có một vài cây nhỏ yếu còn bị gãy làm đôi, thân thể tan nát đổ rập xuống đất.

Cuộc chiến này đã đến giai đoàn sinh tử, không còn ai quan tâm đến việc tạo ra tiếng động kinh khủng như thế này sẽ thu hút hàng loạt ma thú đến cả.

Sau vài giây thời gian, vụ nổ mới hoàn toàn tan đi, để lại một khung cảnh hoan tàn, cả một thảm thực vật bao trọn vài cây số vuông bị hủy diệt, chỉ để lại những cây đại thụ cao ngất chọc trời. Với ưu thế áp đảo về số lượng cũng như sức mạnh, phần thắng chắc chắn nghiên về đoàn người Châu gia. Chỉ thấy sáu vị Khí Tông của Châu gia bình yên vô sự, đứng thẳng tại vị trí cũ, có chi là quần áo có chút rách rưới, hơi thở có chút nặng nhọc cùng vài lỗ nhỏ trên người mà thôi.

Những cái lỗ này cũng chính là do kim châm nội liễm linh khí của Đỗ Kiến Phát gây ra. May mà bọn họ đã né tránh vị trí chí mạng nên cũng không thụ thương thế quá lớn.

Ngược lại, vì đã trúng phải Tam Văn Ức Linh độc của Ngọc Phong từ trước, bốn Khí Tông Đỗ gia không thể sử dụng tối đa sức mạnh của bản thân cộng lới lại bốn đấu với sáu, không cần nói cũng biết lần giao phong vừa rồi, bọn họ đã hoàn toàn rơi vào hạ phong.

Cả bốn người đều bị thương nặng cực kỳ, quần áo hoàn toàn bị phá nát, da tróc thịt bong vô cùng ghê rợn, nhất là Đỗ Kiến Phát, hắn đã hoàn toàn bị cụt mất hai tay cộng với một phần chân biến dạng, bên cạnh vị trí trái tim hắn, có vài lỗ thủng xuyên từ trước ra sau, máu từ bên tróng đó cứ ào ạt chảy ra không có dấu hiệu dừng lại.

Nhìn thảm trạng của đám người Đỗ gia, thất trưởng lão Châu Kinh thần tình vui mừng đến run rẫy, kích động nói lớn “ ha ha ha, đây là cái giá phải trả cho hành động ngu ngốc của các ngươi, cũng là sự trả giá cho lần tập kích Châu gia chúng ta khi trước, là cái giá cho vụ thảm sát năm đó, là cái giá cho cái chết của vợ con ta, chết đi!”.

Bọn người đại thống lĩnh lão thấy Châu Kinh có chút kích động quá mức liền ngạc nhiên, thông thường Thất trưởng lão luôn luôn giữ được thái độ bình tĩnh cho dù gặp bất cứ chuyện gì, hôm nay sao lại? Duy chỉ có hai vị trưỡng lão còn lại đặt tay lên bả vai Châu Kinh, nở nụ cười nhẹ nhỏm.

Đến nằm mơ Châu Kinh cũng đã mơ đến ngày này không biết bao nhiêu lần, ở trong Châu gia, mọi người đều biết Thất trưởng lão Châu Kinh không vợ không con nhưng thật sự có đúng như vậy? Có ai biết đã từ rất lâu rồi, khi mà ông ta còn là một tiểu chấp sự nho nhỏ làm công việc quản lý Linh Mạch của Châu gia ở một thị trấn nhỏ, bên cạnh ông ta là một gia đình vô cùng hạnh phúc, có một người vợ hiền thục, con thơ nghe lời. Tưởng chừng như cuộc sông như thế đối với một con người bình thường như ông đã là quá đủ.

Nhưng không, tất cả điều ấy chỉ sau một đêm ngắn ngủi liền biến mất, vợ chết, con vong. Mà tất cả những điều đó không ai khác chính là do tên khốn Đỗ Kiến Phát trước mắt này gây ra. Chỉ vì một cái Linh Mạch nhỏ bé, tên khốn kiếp kia đã cùng lúc đồ sát hàng trăm người không kể lớn nhỏ, chỉ có duy nhất mỗi mình ông ta bởi vì bị chôn vùi trong đống đổ nát mà may mắn sống sót. Sau thảm trạng năm đó, Đỗ Kiến Phát chính là một bước trở thành Tam trưởng lão của Đỗ gia, là giẫm trên sinh mạng của hàng trăm người vô tội mà tiến lên.

Cũng chính vì thế, một tiểu chấp sự nho nhỏ như Châu Kinh mới có gắng leo lên chức trưởng lão của Châu gia, không gì khác ngoài việc trả thù cho vợ con.

Sự việc này bên trong Châu gia, ngoại trừ trường lão đoàn và gia chủ thì không còn một ai biết cả, kể cả con gái nuôi của Châu Kinh, Châu Song. Thật ra đây cũng không phải điều tối mật gì, chỉ là Châu Kinh không muốn phơi bày nổi đau của hắn mà thôi.

Đỗ Kiến Phát khuôn mặt chỉ còn một nữa lành lặng, biến dạng đến đáng sợ, ngẩn đầu lên nhìn sáu người Châu gia, điên cuồng gào thét “ trả giá con mẹ chúng mày, chúng mày tưởng đã thắng ta rồi hay sao, khặc khặc, cùng chết đi, Bạo!”, mỗi tiếng nói của hắn tựa như dùng toàn bộ sức lực, mỗi một từ phát ra đều kèm theo một búng máu ghê rợn.

Ngay khi hắn dứt lời, linh khí trong cơ thể hắn dân lên như thủy triều, khí tức vô cùng cuồng nộ. Theo sự bùng nổ của linh khí, cơ thể tàn tạ cả hắn cũng theo đó mà dần dần căn phồng như một trái bóng được bơm căn.

Ba tên Khí Tông của Đỗ gia còn lại thấy Đỗ Kiến Phát bạo động, sáu mắt nhìn nhau có chút rung sợ nhưng ngay sau đó chỉ còn lại sự điên cuồng, bọ hắn gật đầu, cùng quát lớn “ Bạo!”.

Ngay sau tiếng quát, cơ thể của ba người cũng bắt đầu căng phồng lên, linh khí bạo động mãnh liệt

“ Mọi người mau lùi lại, chúng định tự bạo!” Ngũ trưỡng lão thấy thế liền quát lớn, đôi Điệp Dực khẻ đập, lui nhanh về phía sau.

Năm người còn lại phản ứng cũng không chậm, ngay lập tức cũng lui nhanh lại. Một Khí Tông tự bạo cũng không phải là chuyện đùa, một khi quá trình tự bạo diễn ra, cho dù thân chủ muốn ngăn lại cũng không thể được. Tự bạo là quá trình xụp đổ của đan điên, dồn nén tất cả tu vi linh khí tu luyện cả đời vào một điểm vô cùng nhỏ, đến khi quá trình nén đến mức tận cùng, điểm nhỏ đó sẽ lập tức bạo liệt, giải phóng ra một luồng năng lượng hủy diệt với quy mô lớn.

Mặc dù cả bốn người Đỗ gia đã thụ trọng thương nhưng vụ nổ do bọn hắn tự bạo cũng không thể xem thường được, với tình trạng hơi suy kiệt của đoàn người Châu gia, nếu hứng trọn vụ nổ này, tuy không nói sẽ chết nhưng thụ thương nặng là việc không thể tránh khỏi.

“ Khặc khặc, các ngươi cứ chạy đi, chạy cho xa vào, với tượng khí Tú Châm của Đỗ gia chúng ta, bán kính sát thương của vụ nổ sẽ là mười lăm cây số chứ không phải vài ba cây số như bình thường. Cho dù các người có chạy hết tốc lực cũng không ….!” Đỗ Kiến Phát nhìn thần tình nghiêm trọng trên gương mặt của sáu người Châu gia, cười sằn sặc điên cuồng. Hắn không hề nghĩ lần bí cảnh này lại là tử kỳ của hắn nhưng nếu kéo theo được vài cái đệm lưng thì cũng đáng.

Đỗ Kiến Phát chưa kịp nói hết lời thì đã tắt ngụm. Đùng, Đùng, Đùng, Đùng! Bốn tiếng nổ khủng khiếp đồng loạt vang lên, giải phóng ra một luồng linh khí cực mạnh, cùng với đó, từ trong cơ thể đã bạo liệt của bốn người, hàng vạn kim châm sắc nhọn phá không lao ra mọi hướng với tốc độ không tưởng.

Sáu người Ngũ trưởng lão nhìn thấy vô số kim châm phóng ra mà ánh mắt co rụt, tình thế này bọn họ đã không còn đường thoát an toàn, nếu tiếp tục bỏ chạy thì không khác gì trở thành bia ngắm cho hàng vạn kim châm, còn nếu né tránh tìm nơi ẩn nấp thì sẽ bị năng lượng linh khí của vụ nổ nuốt trọn. Cho dù lựa chọn thế nào thì kết quả cũng chỉ có một, thụ thương nghiêm trọng.

Tuy nhiên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, bọn họ thấy một bóng ảnh mảnh khảnh lao thẳng vào trung tâm vụ nổ cùng với một tiếng nói lớn “ Thôn Phệ Nhãn, Hấp Thụ!!!”.

Bóng hình đó không ai khác chính là Ngọc Phong, ngay lúc hắn giải quyết xong tên Khí Tông sùi bọt mép kia liền tìm đến đây thì cũng chính là lúc bốn người Đỗ Kiến Phát tự bạo. Ngay lập tức hắn liền cảm giận được khí tức tử vong nồng nặc, một người đã trải qua hai cái chết như hắn, không có gì quen thuộc hơn khí tức này.

Ngay trong khoảng khắc đó, đầu óc Ngọc Phong tự nhiên thanh tỉnh lạ thường, tất cả mọi vật xung quanh hắn bổng nhiên biến thành một màu trắng xóa, hàng loạt thông tin dự đoán cũng như hành động liên tục lóe lên trong đầu của hắn như một siêu máy tinh đang phân tích tất cả những trường hợp có thể xảy ra.

Cái khoản không trắng bóc này giống y hệt như khoản trắng mà hắn nhận thấy khi bước qua cánh Cổng Hoa Anh Đào, nhưng thay vào cảm giác cô độc, nó lại mang đến cho hắn tốc độ suy nghĩ không tưởng. Cũng như lần trước, khoản trắng chỉ tồn tại trong vòng một cái nháy mắt hay còn ít hơn thế nữa, tựa như chỉ một phần nghìn giây liền lập tức biến mất. Tuy nhiên trong một phần nghìn giây đó, hắn đã đưa ra được phương án khả thi nhất.

Chỉ thấy không chút do dự, Ngọc Phong ngay lập tức lao thẳng vào vị trí của bốn Khí Tông Đỗ gia, đông thời kích hoạt Bất Tử Nhãn tầng thứ hai, Thôn Phệ Nhãn. Hai bàn tay hắn cũng biến thành màu đen thâm thúy hướng tới phía trước.

Cũng tại khoản khắc đó, bốn vụ nổ lớn xảy ra, giải phong ra một nguồn năng lượng linh khí khủng khiếp mang theo khí tức hủy diệt. Tuy nhiên năng lượng hủy diệt này không phải lang rộng như mọi người tưởng tượng mà tựa như bị một cái gì đó kiềm nén lại, chỉ lan tỏa trong phạm vi bán kính ba mét.

Toàn bộ năng lượng linh khí được giải phóng ra đều bị Ngọc Phong dùng hai bàn tay điên cuồng hút trọn. Nhưng tu vi linh khí của bốn cường giả Khí Tông đâu phải chuyện đùa, với cấp độ của Ngọc Phong bây giờ, việc hấp thu lượng lớn năng lượng linh khí như thế chính là muốn chết.

Chỉ thấy hai bàn tay đen như hắc thạch đó dần dần xuất hiện những vết rạn nút, bên trong nó, từng luồng ánh sáng trắng yếu ớt thoát ra. Đôi mắt tựa như hắc động không có tạp sắc của hắn cũng lóe lên ánh sáng trắng kỳ lạ. Từ khóe mắt hắn, hai dòng lệ máu trào ra, chảy dài trên khuôn mặt tuyệt mĩ.

Đây là những dấu hiệu cho thấy Thôn Phệ Nhãn đã đạt đến mức giới hạn, không gian bên trong nó không còn chấp chứa linh khí được nữa.

Tuy nhiên cho dù là thế, khuôn mặt Ngọc Phong vẫn cực kỳ bình tĩnh gần như là lạnh lùng. Tựa như hắn lúc này đã không còn cảm xúc! Khóe môi lầm bẩm, âm thanh tựa có tựa không, tựa như cổ vũ cho chính hắn “ chỉ chút nữa thôi!”

Cuối cùng sau một phút giằng co, toàn bộ số năng lượng linh khí được giải phóng ra từ vụ nổ cũng đã bị Ngọc Phong hấp thu sạch sẽ. Ngọc Phong đứng đó thở dài một hơi, đôi tay buông lỏng vô lực, đôi mắt thâm sâu như hắc động xuất hiện hàng loạt vết nứt trắng sáng như mạng nhện, cực kỳ kỳ dị.

Sáu người Ngũ trưởng lão đứng đằng xa xa quan sát tất cả mọi chuyện mà không thể tin vào mắt mình. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” một câu hỏi đơn giản cùng lúc xuất hiện trong đầu mọi người.

Những gì bọn họ thấy đó là bốn người Đỗ Kiến Phát liều chết tự bạo, giải phóng một nguồn năng lượng hủy diệt vô cùng lớn nhưng rồi lúc đó, Ngọc Phong không biết từ đâu lại đâm đầu lao vào. Sau đó cảnh tượng năng lượng hủy diệt càn quét bốn phía không hề xảy ra, nó cứ dao động mãnh liệt trong phạm vi vài mét vuông rồi cuối cùng biến mất trong đôi tay của Ngọc Phong. Tất cả chỉ có vậy, không hơn không kém. Nhưng tại sao lại chỉ như vậy? Bốn Khí Tông cùng lúc tự bạo sao chỉ có như vậy?

Không để bọn họ kịp lý giải chuyện gì đã xảy ra, “ A!” một tiếng hét thảm phát ra từ vị trí của Ngọc Phong, chỉ thấy hắn hai tay ôm mắt, gào thét đau đớn. Dưới hai bàn tay đó, từng hàng máu đỏ tươi chảy ra không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment