Bất Tử Nhãn

Chương 130 - Mân Hương Chồn Và Cây Ăn Thịt

Sau khi di chuyển được một lúc trong rừng, Ngọc Phong đã cảm nhận được điều gì đó không đúng, khu rừng này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ lùng. Thêm vào đó, Ngọc Phong đến lúc này vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ loại ma thú nào cả, cho dù là ma thú cấp một sơ đẳng nhất cũng không thấy bóng dáng. Rừng mưa này tựa như một khu rừng chết vậy.

Đi thêm một khoản nữa, Ngọc Phong liền cảm thấy cả người bắt đầu khô nóng như có một ngọn lửa từ bên trong đang thiêu đốt hừng hực. Máu hắn tựa như đang sôi sùng sục muốn phá thể mà ra, hơi thở dần trở nên nặng nề.

“ Chết tiệt, có độc!”, Ngọc Phong đưa tay ôm ngực, chửi thề.

Đến lúc này, Ngọc Phong đã biết bản thân đã trúng một loại độc dược đặc biệt, một loại độc mà chính một Khí Sĩ cấp bốn như hắn cũng không nhận ra bởi vì nó vô hình vô vị. Những loại độc này vô cùng nguy hiểm bởi vì cho đến khi chất độc phát tác, bản thân người trúng độc mới nhận ra. Tuy nhiên theo những triệu chứng đang hiện hữu, rất có thể đây là một loại Xuân Độc, kích thích bản năng gốc của con người.

Không chút do dự, Ngọc Phong liền lấy ra một viên giải độc đang trong suốt như nước, nhanh chóng phục dụng. Viên giải độc đan này gọi là Thanh Độc Đan, một loại đan dược giải độc cấp ba dược tính ôn hòa, có tác dụng thanh lọc cơ thể, bài trừ độc tố. Tuy nhiên loại giải độc đan này chỉ có tác dụng đối với những độc dược phổ thông, còn những loại độc cao cấp, nó chỉ có một chút tác dụng ức chế mà thôi. Hiện này vì hoàn toàn không biết bản thân đã trúng loại độc gì nên Ngọc Phong cũng chỉ có thể làm vậy, nếu không dùng những loại giải độc đan đặc biệt rất có thể sẽ làm tình hình nghiêm trọng hơn.

Ngay khi nuốt Thanh Độc Đan, Ngọc Phong liền thúc dục Kim Hỏa lưu chuyển trong cơ thể, dùng nhiệt độ bá đạo của nó để tịnh hóa độc dược.

Trong khi Ngọc Phong còn đang tìm cách giải độc, trong không khí hình như phát tán ra một mùi vị gì đó vừa thơm lại vừa gay mũi rất khó chịu. Loại mùi hương này càng ngày càng đậm, những đám sương trắng lượng lờ trong rừn cũng vì loại mùi hương này mà dần dần chuyển sang màu tím hồng mĩ lệ. Mới nhìn qua có thể mọi người lầm tưởng bản thân đang ở chốn thâm cốc thần tiên nhưng giấu sau vẽ đẹp đó lại là độc dược chết người.

Ngọc Phong tuy đang chăm chú loại trừ Xuân Độc trong cơ thể nhưng sự cảnh giác xung quanh cũng không hề giáng đoạn. Ngay lúc hương thơm kỳ lạ kia lan tỏa cùng với sự chuyển biến màu sắc bất thường của làn sương trắng, Ngọc Phong ngay lập tức cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, ánh mắt hắn liền co rụt, quát khẻ “ Kim Hỏa Bào Phục!”.

Dưới sự khống chế của Ngọc Phong, đại lượng Kim Hỏa từ cơ thể hắn bốc lên cao hừng hực, nhanh chóng tạo thành một cái áo choàng hỏa diễm bao bọc toàn thân hắn vào bên trong. Kim Hỏa là Thiên Sinh Hỏa Diễm, được linh khí hỏa thuộc tính tinh thuần trong thiên địa ngưng kết trong hàng nghìn năm, có khi cả vạn năm mời thành, không có bất cứ thứ gì mà nó không đốt được, kể cả màng độc vụ tím hồng trước mắt này.

Đúng như Ngọc Phong dự đoán, Kim Hỏa vừa ra, nhiệt độ không khí liền tăng cao một khoản lớn, tầm nhìn vì thế mà bắt đầu bị bẻ cong, màng độc vụ tím hồng còn chưa tiến vào phạm vi một mét xung quanh Ngọc Phong liền bị thiêu đốt thành tro bụi, phát ra những âm thanh xèo xèo không ngừng.

Thấy Kim Hỏa có tác dụng, Ngọc Phong thầm thở phào một hơi sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắt biến quét qua khắp nơi. Những loại độc dược này không thể tự nhiên mà có được, trên đường đi, Ngọc Phong đã tiện tay kiểm tra những loại cây cối trong rừng này, đa số đều là loại bình thường không thể bình thường hơn, không có bất kỳ cây nào có mang độc tố hay dược liệu trong người. Như vậy chỉ còn một khả năng mà thôi, những loại độc dược này chắc chắc là do một loài ma thú nào đó gây ra. Hắn hiện này chính là đang tìm kiếm dấu vết của loài ma thú đó.

Dưới ánh mắt sắc bén của Ngọc Phong, mặc dù khu rừng vẫn yên tĩnh lạ thường nhưng hắn vẫn có thể tìm được một số chi tiết kỳ dị. Tuy là một lúc thoán qua, hắn hình như đã thấy một chiếc lá di chuyển thoăn thoắt trong khu rừng, đúng vậy không phải lá rơi tà tà mà là đang di chuyển thật sự. Ngay lúc đó, Ngọc Phong liền cong tay hướng chiếc lá kỳ dị kia búng mạnh, theo cái búng tay của hắn, một luồng khí kình mang theo một ngọn Kim Hỏa phá không lao ra cực nhanh trúng phóc vào vị trí của chiếc là, không lệch một ly.

Chỉ thấy từ vị trí của chiếc lá, Phóc! Một tiếng hét đau đớn vang lên. Ngay khi tiếng vang xuất hiện, khu rừng yên tĩnh vô âm tựa như sống dậy, vô số tiếng xoạt xạo vang lên liên tục, từ bụi rậm đến cành cây đều rung rẫy không ngừng. Sau đó từ bốn phương tám hướng, hàng nghìn con ma thú, ánh mắt đỏ rực như máu liền bao quanh vị trí của Ngọc Phong.

Con nào con nấy đều nhe hàm răng sắc nhọn hướng Ngọc Phong gầm gừ đe dọa. Sau đó liền không chút sợ hãi Kim Hỏa mà lao thẳng vào Ngọc Phong, hai chân trước bọn chúng mọc ra những cái móng vuốt sắc nhọn như kim châm liên tục cào tới, đồng thời mỗi con cũng phun ra một màng độc vụ màu lam nhạt thơm ngào ngạt.

Bổng nhiên bị tấn công đột ngột, Ngọc Phong cũng không có chút hoảng loạn, tâm tình vô cùng thanh tĩnh, từ trong cơ thể hắn, hàng vạn tia kiếm khí phá thể mà ra, chính xác đón đỡ hàng loạt móng vuốt sắt nhọn. Đồng thời Ngọc Phong cũng không chút chậm trễ rút hai thành kiếm, bắt đầu phản công. Còn màng độc vụ thì hắn không bận tâm lắm, với áo choàng hỏa diễm ngưng tụ từ Kim Hỏa, hắn hiện nay đã vạn độc bất xâm rồi.

Chỉ trong vòng vài lần hô hấp, Ngọc Phong và bầy mà thú đã quần ẩu thành một đoàn, kiếm ảnh cùng móng vuốt sắc nhọn va chạm viên tục vang lên âm thanh sắc lạnh , tóe ra hoa lửa ngập trời. Sau một lúc chiến đấu, Ngọc Phong tuy có ưu thế sức mạnh nhưng cũng có chút ăn không tiêu, số lượng bầy ma thú này đúng là quá mức khổng lồ.

Nhưng cũng trong khoản thơi giàn này, Ngọc Phong cũng đã nhận ra lại lịch của bầy ma thú, một bầy Mân Hương Chồn.

Mân Hương Chồn, một loại ma thú cấp ba cao giai, tương đương với mội Khí Sư tu vi Khí Hồn Thất Tinh đến Cửu Tinh. Cơ thể cũng không tính là to lớn, chỉ tương đường một con chó nhỏ, toàn thân được bao phủ bởi một bộ lông xù dài mượt màu đen cùng một đường lông màu trắng nhỏ kéo dài từ phần đầu đến phần đuôi, đặc biệt trên đầu mỗi con Mân Hường Chồn đều mọc lên một chiếc lá màu xanh biếc tựa như ngọc thạch.

Tuy hình thể tương đối nhỏ nhưng Mân Hường Chồn lại nổi tiếng vì sự hung hăn vô bì với độc dược vô cùng bá đạo, chúng thường sinh sống thành bầy từ vài trăm đến vài nghìn con và thức hắn chủ yếu của chúng lại là những loại ma thú cấp ba khác, nhưng đôi khi bọn chúng cũng có thể giết chết ma thú cấp bốn để lấp đầy cái miệng háu ăn.

Bổng nhiên bị hàng nghìn con ma thú kéo đến tấn công dồn dập, Ngọc Phong có chút chật vật, nhưng khi nhận ra chúng là một bầy Mân Hường Chồn thì hắn lại nở nụ cười. Đúng vậy, nếu đối với người khác, kể cả Khí Tông cửu tinh như Châu Thanh Thần gặp tình huống bị hàng nghìn con Mân Hương Chồn cũng phải hoảng sợ một hai nhưng bản thân hắn lại không cần phải như vậy. Bởi vì hắn biến rõ điểm yếu của loại ma thú này, loài Mân Hường Chồn này tuy sống trong rừng nhưng thiên tính lại rất ưa thích những nơi sạch sẽ, thơm tho và tuyệt đối tránh xa những nơi dơ bẩn.

Ngọc Phong nhìn bầy Mân Hường Chồn ánh mắt đỏ rực điên cuồng tấn công hắn, liền cười hì hì lấy ra năm viên Sịt Đan, nhanh chóng bóp mạnh. Ngay lập tức Bụp, một tiếng nổ nho nhỏ vang lên, năm viên Sịt Đan đồng thời vỡ vụng, giải phóng ra một lượng khí thúi màu xanh lục, chỉ trong nháy mắt liền bao phủ một vùng rộng lớn hàng chục mét vuông, nuốt trọn bầy Mân Hường Chồn hàng nghìn con vào bên trong.

Ngay khi làn khói xanh lục cực thúi xuất hiện, bầy Mân Hường Chồn liền lâm vào hoảng loạn, liên tục phá ra âm thanh quái dị, hướng bốn phương tám hướng mà bỏ chạy thục mạng tựa như đại địch lâm đầu.

Chẳng mấy chốc Ngọc Phong đã không còn thấy bất cứ bóng dáng nào của Mân Hương Chồn xung quanh nữa, hắn cười thầm, lẩm bẩm “ những viên Sịt Đan này đúng là luôn luôn hiệu quả nha, thật không bỏ công ta nhiều năm nghiên cứu mà, haha!”.

Nói rồi Ngọc Phong liền hướng theo những vết chân tiếp tục di chuyển, nhưng lần này hắn triển khai thân pháp chạy như bay chứ không chậm chạp như trước. Sau khi xác định trong khu rừng này có một bầy Mân Hường Chồn thì hắn đã không còn ngần ngại gì nữa. Những nơi nào có Mân Hường Chồn sinh sống ắc sẽ không tồn tại ma thú khác, không có bất kỳ một con ma thú nào ngu ngốc đến nổi sinh sống trong lãnh địa của Mân Hường Chồn cả.

Trong hành trình này, Ngọc Phong đã nhiều lần bắt gặp những bãi máu tươi còn chưa khô, nhìn những miếng vải rác còn lại tại hiên trường hẳn người của ba đại gia tộc, còn xác của bọn hắn thì không cần tìm, chắc chắn đã bị bầy Mân Hương Chồn chén sạch lâu rồi. Đồng thời, Ngọc Phong cũng có thể cảm nhận được, đằng sau hắn không xa, bầy Mân Hường Chồn hình như vẫn không từ bỏ ý định mà vẫn bám theo không rời, tuy nhiên hình như bọn chúng vẫn còn sợ hãi loại Sịt Đan của Ngọc Phong mà không dám đến gần.

Sau nữa ngày liên tục di chuyển, Ngọc Phong cuối cùng cũng ra khỏi phạm vi của Rừng Mưa, tiến vào một khu vực tàn tích rộng lớn. Vì không còn lớp sương mù che phủ nên hắn có thể quan sát rõ ràng khung cảnh xung quanh, khắp nơi đều là công trình đổ nát tang hoang, đầy rêu phong không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng rồi. Mỗi phiến đá, viên gạch ở đây đều mang theo hơi thở xưa cũ và cổ kính.

Đến đây thì dấu chân dẫn Ngọc Phong đi ra khỏi rừng mưa cũng hoàn toàn biến mất. Nhưng thay vào đó, Ngọc Phong có thể nghe loáng thoán âm thanh chiến đấu inh ỏi ở không xa phía trước. Không chút chần chừ, Ngọc Phong liền hướng phương vị phát ra âm thanh mà phóng đi.

Tuy nhiên hắn còn chưa đi được bao xa, dị biến liền xuất hiện. Chỉ thấy mặt đất bắt đầu rung rinh dữ dội, từ trong đám đổ nát của tàng tích, một thân dây leo khổng lồ chui ra, hướng vị trí của Ngọc Phong vụt mạnh tới.

Bị tấn công bất ngờ, Ngọc Phong ngay lập tức đạp mạnh chân xuống đất, nương theo lực phản chấn thụt lùi về phía sau tránh thoát trong đường tơ kẻ tóc. Sau khi lùi ra xa một khoản, Ngọc Phong mới đem toàn bộ hình dạng của dây leo khổng lồ vào trong tầm mắt.

Cả dây leo dài gần ba mươi mét, thân hình thô to như đại xà, bên trên thân chính còn có vô số nhánh phụ mọc ra tua tủa, liên tục vùng vẫy. Đặc biệt phần đầu chóp của dây leo là một cái miệng to lớn với hàng trăm hàng nghìn cái gai nhọn hoắc, chứa đầy dịch lỏng nhầy nhụa. Nếu quan sát kỹ có thể thấy bên trong cái miệng gớm ghiếc ấy còn có vài cánh tay, bộ phận cơ thể đứt lìa bị mắc kẹt vào những cái gai nhọn.

“ Cây ăn thịt!” một tên gọi lập tức hiện lên trong đầu Ngọc Phong. Tuy biết là vậy nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra đây là loại cây ăn thịt nào.

Ngay khi nhận thấy con mồi đã tránh thoát, nó liền mở cái miệng to lớn đuổi theo, cắn tới.

Không chút do dự, Ngọc Phong liền rút kiếm hướng dây leo chém mạnh “ Kim Hỏa Tàn Hoa”, nương theo kiếm chiêu. Từ cơ thể Ngọc Phong, hàng vạn tia kiếm khí ào ạt tuông ra như một cơn sóng thần, ập thẳng đến dây leo ăn thịt, trên mỗi tia kiếm khí còn ẩn ẩn hiện hiên một ngọn Kim Hỏa nóng rực. Chiêu thức này hắn cũng mới chỉ nảy ra trong đầu trong cuộc chiến với tên Khí Tông Quân gia, không ngờ lúc này tiện tay tung ra lại thuận lợi như vậy, kiếm khí và Kim Hỏa kết hợp với nhau vô cùng hoàn mĩ.

Chỉ trong nháy mắt, làn sóng kiếm khí liền nhấn chìm dây leo vào bên trong, nhanh chóng phanh thây nó thành trăm mảnh rồi hoàn toàn thiêu rụi chúng thành tro tàn. Với Kim Hỏa gia trì, uy lực kiếm khí của Mai Hoa Kiếm lại tăng thêm một bậc. Đã là cây thì không thể chống lại hỏa, nhất là đối với một loại hỏa diễm bá đạo như Kim Hỏa.

Bình Luận (0)
Comment