Bất Tử Nhãn

Chương 139 - Ước Mơ!

Trong khoản khắc sinh tử tồn vong, Chó Ngao Ba Đầu bổng nhiên dừng lại làm hai người Ngọc Phong và Ưng Lâm Tuyền hết sức ngạc nhiên. Nhất là âm thanh già nua kia, Ngọc Phong chắc chắn trên cái hòn đảo nhỉ bé tẹo này ngoài hắn cùng ma nữ ra thì không còn bất kỳ một người nào khác, vật ai đã ra lệnh cho Chó Ngao Ba Đầu.

Nhưng không để hắn phải suy nghĩ gì nhiều, đáp án đã hiện ra trước mắt. Chỉ thấy trên không trung, những cách hoa anh đào đang dần dần tụ hợp lại với nhau và cuối cùng hình thành một khuôn mặt người. Khuôn mặt này mặc dù tạo hình từ vô số cánh hoa nhưng lại vô cùng sắc xảo, không khác gì một khuôn mặt thật sự, tuy nhiên khuôn mặt rất sắc xảo lại tựa như đơn giản, không có bất kỳ một giấu hiệu đặc biệt nào để nhận biết, không già, không trẻ, không trai, không gái tựa như một khuôn mặt vô diện.

Sau khi khuôn mặt được hình thành, nó bắt đầu mở miệng nói chuyện, biểu cảm y như thật, âm thanh già nua lại lần nữa cất lên “ chào hai nhà thám hiểm trẻ tuổi, chào mừng đến với lãnh địa của ta!”

“ Ông là ai?” Ngọc Phong hỏi. Hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cũng không có ý đồ thăm dò gì. Một tồn tại có thể ra lệnh cho Chó Ngao Ba Đầu thì cũng có thể dễ dàng xử lý hắn, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thủ thuật đều là mây bay. Nhưng theo Ngọc Phong thấy, tồn tại này đã cất lời nói chuyện với bọn hắn thì chắc cũng không muốn dồn bọn hắn vào chỗ chết đâu. Cũng vì thế nên tinh thần của Ngọc Phong cũng thoải mái hơn một chút.

“ Đây là đâu?” Ưng Lâm Tuyền cũng hỏi theo. Khác với Ngọc Phong, nàng hoàn toàn xem thường Chó Ngao Ba Đầu và kể cả tồn tại trước mắt này, nàng cũng không để vào mắt. Ở vương triều của nàng, những thứ này không tính là gì cả. Chó Ngao Ba Đầu cũng tốt, Khuôn mặt Hoa Anh Đào cũng vậy, khi đối diện đội kỵ sĩ Hoàng Gia đều không chịu nổi một kích. Sau khi biết được không gian này đã bị phong bế, cùng với Chó Ngao Ba Đầu đã dừng công kích, nàng đã có một khoản thời gian và lúc này nàng đang tận dụng triệt để nó tìm cách phá giả phong bế này, sử dụng thẻ bài mở trùng động.

Tất nhiên những việc này, nàng sẽ làm trong âm thầm, và nàng có thủ đoạn để không để cho tồn tại trước mắt này phát hiện ra.

Đúng như Ưng Lâm Tuyền đoán, khuôn mặt Hoa Anh Đào hình như không hề phát hiện ra thủ đoạn âm thầm của nàng mà vẫn tự nhiên trả lời câu hỏi của hai người.

“ Ta là ai à! cũng đã lâu lắm rồi không ai hỏi ta câu này, các ngươi có thể gọi ta là Qùy, hoặc Đại Qùy cũng được” Nói rồi, khuôn mặt dừng một chút, chuyển ánh mắt từ Ngọc Phong sanh Ưng Lâm Tuyền “ đây là đâu à! Đây là một hoàn đảo nhỏ và cũng là hoàn đảo duy nhất ở Khu Vực Biển cả, các ngươi cũng có thể gọi là đảo Hoa”

‘ Khu vực Biển cả, một trong bốn khu vực của bí cảnh!’ Ngọc Phong nghĩ thầm trong đầu, sau đó lại cất lời hởi tiếp “ vậy tại sao, tiền bối lại đưa chúng ta đến đây, sao lại cứu chúng ta?” vừ nói, hắn vừa chuyển ánh mắt liếc nhìn về cơ thể to lớn của Chó Ngao Ba Đầu không xa.

Như nhận ra ánh mắt của Ngọc Phong, Chó Ngao Ba Đầu liền trừng mắt nhìn lại, sau đó khịt mũi một cái rồi cuối đầu xuống, bắt đầu ngủ.

“ Hai người các ngươi đừng cí hiểu lầm, ta không phải là đang cứu các ngươi đâu, ta chỉ là thực hiện bước tiếp theo của quy trình mà thôi, MiMi là bước một, còn ta là bước hai!” khuôn mặt vô diệt cất lời già nua, bình đạm nói

“ Quy trình, quy trình gì?” Ngọc Phong hơi nhướng mày, nói. Câu trả lời của tồn tại trước mắt làm hắn hơi ngạc nhiên. ‘ Chẵn lẽ lại là một thử thách truyền thừa!” Ngọc Phong thầm nghĩ.

Ưng Lâm Tuyền nghe thế cũng có chút động dung nhưng nàng không bày tỏ thái độ gì cả, tâm trí của nàng giờ đã đặt hết lên việc phá giải không gian phong bế này.

“ Hắc hắc! Không cần đoán già đoán non, hai người các ngươi đúng là đang tham gia một thử thách truyền thừa đó. Chó Ngao Ba Đầu và Vô Cực kiếm là cửa ải thứ nhất, ta là cửa ải thứ hai!” khuôn mặt cười cười, giải thích.

“ Vậy truyền thừa này là của tiền bối, ngài đang tìm truyền nhân?” Ngọc Phong cẩn thận dò xét, sau khi xác nhận đây chính là một thử thách truyền thừa, hắn muốn biết càng nhiều thông tin càng tốt, cho dù là tu vi của tồn tại trước mắt cũng được, cho dù là một chút ít thông tin cũng có thể giúp hắn rất nhiều. Đây có thể là một cơ duyên lớn lao không phải lúc nào cũng có thể gặp, hắn phải nắm chắc lấy nó. Tuy nhiên bất kỳ truyền thừa nào cũng kèm theo hung hiểm đòi mạng, hắn biết rõ điều đó hơn ai nhất và hắn chấp nhận nó.

“ Các ngươi sẽ sớm biết ngay thôi, không cần hỏi nhiều làm gì. Mong rằng các ngươi đủ bản lĩnh để sống sót để tìm ra sự thật, và cuối cùng chúc may mắn!” khuôn mặt không trả lời câu hỏi của Ngọc Phong mà chỉ chúc may mắn.

Ngay sau khi tiếng nói già nua kết thúc, khuôn mặt tạo thành từ hàng nghìn cánh hoa anh đào liền nổ tung, phân tán đầy trời. Trên mỗi cách hoa này đều xuất hiện một đồ hình kỳ bí mà không có lúc trước, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ra mỗi cánh hoa mang trên mình một đồ hình khác nhau, không cái nào giống cái nào. Sau khi phân tán chưa đến một giây, những cánh hoa bắt đầu phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt tựa như hàng nghìn ánh đèn flash công xuất cao cùng phát sáng. Sự phát sáng đột ngột này là đôi mắt của Ngọc Phong đau đớn vô cùng làm hắn không kìm được mà phải nhắm chặt hai mắt.

Bên cạnh hắn, Ưng Lâm Tuyền cũng bị ánh sáng đột ngột này làm cho đau mắt, nhưng thể chất nàng vốn dĩ mạnh hơn Ngọc Phong không biết bao nhiêu lần, những ánh sáng cường độ cao này cũng chỉ có thể làm nàng chịu một chút đau đớn mà thôi, không thể khiến nàng nhắm tịt mắt lại được. Nhưng cũng trong khoản khắc ngắn ngủi này, nàng cảm nhận được không gian phong bế đang không ổn định.

“ Trùng Động, Khai!” không hề do dự, nàng liền truyền đại lượng linh khí vào thẻ bài tử sắc trên tay đồng thời vận chuyển chút ít linh dịch hiếm hoi còn sót lại đánh lên khoản không trước mặt.

C-Rắc! Một âm thanh nho nhỏ phát ra, vùng không gian trước mặt nàng xuất hiện một vết nứt nhỏ bé, đen ngòm. Cùng lúc đó, thẻ bài trên tay nàng cũng ngay lập tức vỡ vụng, giải phóng một vòng xoáy không gian.

Ngay khi thông đạo xuất hiện, Ưng Lâm Tuyền liền lao mình vào vòng xoáy đen ngòm đó rồi hoàn toàn biến mất, sau khi nàng chui vào bên trong, vòng xoáy cũng liền tan biến, khe nứt không gian cũng nhanh chóng liền lại như chưa từng có việc gì xảy ra.

Lần này, nàng lựa chọn cách bỏ trốn chứ không phải đợi đội kỵ sĩ đến, nàng có thể cảm nhận được, không gian phong bế chỉ rung động trong một khoản thời gian cực ngắn chưa đến một hơi thở, và khoản thời gian này cũng vừa đủ để nàng trốn thoát. Thời gian một hơi thở không đủ để kỵ sĩ vượt qua trùng động từ Vương Triều đến nơi này, muốn làm thế ít nhất cũng cần vài hơi thở mới được.

Không có thủ đoạn nghịch thiên như Ưng Lâm Tuyền, Ngọc Phong không có bất kỳ cách nào để trốn thoát, hắn chỉ có thể đứng yên ở nơi đó, nhắm tịt hai mắt mà thôi.

Ánh sáng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ lóe lên rồi chợp tắt. Dường như cảm nhận được ánh sáng chới mắt đã biến mất, Ngọc Phong từ từ mở mắt ra, đập vào mắt hắn không còn lại khung cảnh hòn đảo giữa đại dương nữa mà là một cái gì đó vô định. Khung cảnh xung quang hắn vặn vẹo biến dạng đến đáng sợ, tựa như đang có một bàn tay vô hình nào đó đang bắt đầu nào nặn, định hình. Cùng lúc đó, đầu óc hắn cũng bắt đầu trở nên mụ mị hẳn đi, không còn tỉnh táo, ánh mắt linh động sáng ngời của hắn dần dần tối màu, khuôn mặt hắn đơ ra như điên như dại, như cái xác không hồn.

…………………………..

Bên trong một sơn cốc gió thổi vi vu, cây cối xanh mướt xum xuê mát mắt, một cái hồ nước trong vắt soi bóng bầu trời thăm thẳm vô tận cùng những án mây trắng nhẹ nhàn trôi lững lờ, bên cạnh hồ nước là thảm cỏ thơm ngát hương hoa rừng. Một khung cảnh yên bình và thơ mộng, một sự kết hợp tuyệt vời giữa đất, trời và cây cối.

Trong khung cảnh yên bình đó, bên trên thảm có, một gia đình ba người đang cười đùa vô cùng vui vẻ. Một cô gái tuổi chừ hai mươi xinh đẹp tuyệt mĩ, khuôn mặt nàng lúc nào cũng nở nụ cười yêu thương và hạnh phúc. Cạnh nàng là một người đàn ông hơn ba mươi, dáng vẻ đường hoàng, khuôn mặt anh tuấn mà mạnh mẽ, tuy ông không làm ra hành động gì nhưng vẫn tỏa ra một khí thể nhàn nhạt không tan, đây không phải khí thế của quân vương hay cường giả, đây là khí thế của sự tự tin. Ngồi giữa hai người là một cậu nhóc ba bốn tuổi, da trắng mắt to vô cùng dễ thương.

Ngọc Phong lúc này chính là cậu bé dễ thương đó, cậu quay mặt nhìn người đan ông sau đó lại nhìn người phụ nữ, cười khúc khích không thôi, bộ dạng vô cùng hạnh phúc.

“ Tiểu Phong, nhìn con chắc đang vui lắm nha!” người phụ nữ mỉm cười diệu dàng, xoa đầu cậu bé nói

“ Vâng!” tiểu Phong nhoẻn miệng cười, gật đầu lia lịa. Sau đó câu quay sang người đàn ông, cất âm thanh non nớt, nói “ cha, chừng nào cha dạy tiểu Phong tu luyện, tiểu Phong cũng muốn được như cha”

“ Sớm thôi tiểu Phong nhỏ bé, sớm thôi, cha sẽ dạy cho con tất cả những gì cha biết và còn hớn thế” người đang ông vương hai tay ôm cậu bé vào lòng mỉm cười ấm áp, bàn tay ông nhẹ nhàn miết cái bớt hình tai thỏ bên khóe mắt trái của cậu.

“ Ye!” nghe cha đáp ứng, tiểu Phong hiền vui mừng hô lớn một tiếng xung sướng. Cậu đã háo hức muốn tu luyện từ lâu lắm rồi, từ lần đâu tiên cậu nhìn cha luyện tập thuật khí.

Ọt, ọt, ọt, ọt! Bổng nhiên một âm thanh kỳ lạ phát ra từ cái bụng nhỏ bé của tiểu Phong.

Nghe âm thành này, người phụ nữ phì cười vui vẻ rồi nhanh chóng lấy đồ ăn từ cái giõ đã chuẩn bị từ trước, nào là cá hấp, gà chiên, sườn nướng, và cả bánh phồng nữa.

Nhìn hàng loạt món ăn bày ra trước mắt, hai mắt tiểu Phong tròn xoe, phát sáng như hai hòn bi ve hô lớn “ wo, toàn là món con thích”

“ Mời cha ăn cơm, mời mẹ ăn cơm!” không còn chịu được nữa, nước miếng cứ theo khóe miệng tiểu Phong chảy xuống. Cậu nhanh chóng mời cha mẹ rồi liền thò tay chụp lấy một cái đùi gà rán cắn cái rụp.

“ Từ từ thôi tiểu Phong, đồ ăn còn nhiều mà, haha!” người đàn ông nhìn tiểu Phong cười lớn vui vẻ, đồng thời ông cũng vươn tay ôm người phụ nữ vào lòng, cuối đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng sau lưng cậu bé.

“ Ha ha, bắt quả tan cha mẹ hôn nhau nhá! Lêu Lêu” tiểu Phong không biết từ lúc nào đã quay người lại, vỗ vỗ hai cánh tay nhỏ bé cười hí hửng nói.

“ Tránh ra tiểu quỷ!” người đàn ông nhanh tay lấy một cái đùi gà nhét vào miệng tiểu Phong trong chớp mắt, ngăn chặn cái âm thanh trêu chọc của cậu

Khác với sự tự nhiên của người đàn ông, người phụ nữ xinh đẹp lại xấu hổ đỏ vừng cả mặt. Nhưng bộ dáng này lại làm cho vẻ đẹp của nàng bừng sáng vạn lần.

Ngọc Phong nhìn cha mẹ trước mắt mà trái tim ngập tràng hạnh phúc không nói nên lời, ánh mắt cậu chớp chớp không biết cảm giác khi hôn môi sẽ như thế nào. Nhưng sau vài lần chớp mắt, điều kỳ lạ đã xảy ra. Đôi mắt trong vắt ngây thơ của tiểu Phong bổng nhiên chuyển dần sang màu đỏ của máu, sau đó từng đường ánh sáng vàng kim bắt đầu xuất hiện trong đôi mắt huyết sắc, vẽ thành một đôi sao năm cánh tuyệt mĩ.

Dưới ánh mắt kỳ lạ đó, cha của cậu dần dần mờ nhạt rồi hoàn toàn tan biến trong sự ngỡ ngàn của Ngọc Phong. Nơi này chỉ còn lại cậu và mẹ.

Không chấp nhận sự thật, Ngọc Phong vươn bàn tay non nớt muốn nắn lấy chút hình ảnh còn sót lại của cha, cái miệng nhỏ nhắm mở to, hét lớn “ không! Cha!”

Hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi má trắng nộn, đến cái cằm nhỏ bé rồi rơi xuống mặt đất.

Tách! Một âm thanh thanh thúy vang lên. Không gian xung quanh Ngọc Phong lại lần nữa vặn vẹo vô định. Đâu óc Ngọc Phong lại lần nữa rơi vào trạng thái mụ mị và hổn loạn.

Đâu là thực mà đâu là ảo!

Đâu là ước muốn và đâu là niềm tin!

Đâu là mộng và đâu là tỉnh!

Giấc mơ vĩnh hằng.

Bình Luận (0)
Comment