Bất Tử Nhãn

Chương 146 - Kết Quả Cuối Cùng Và Mòn Quà Đặc Biệt

Thấy được Bá Thiên Chưởng của Ngọc Phong, đồng thời cũng cảm nhận được khí tức hủy diệt nồng đậm ẩn chứa bên trong nó, tâm thần của cô gái áo trắng rung động không thôi, với lịch duyệt cả đời của nàng liền có thể nhận ra chiêu thức này hoàn toàn không nằm dưới thuật khí Địa giai sơ cấp, nếu nói là Địa gia trung cấp cũng không nói quá.

Chỉ có tu vi Bát cấp, à không Cửu cấp Khí Linh liền có thể thi triển thuật khí Địa giai trung cấp, có thể nói đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến, dù là lấy kinh nghiệm tu luyện vô cùng phong phú của nàng, cái sự việc này nghe còn chưa nghe qua chứ nói chi là thấy.

Bởi vì quá ngạc nhiên nên nàng cũng mất đi vẻ bình tĩnh mà thất thần trong chốc lát. Ngọc Phong lúc này vẻ mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ngay khi phát hiện cô gái áo trắng lần đầu tiên lộ ra sơ hở, tuy không hiểu nguyên do nhưng hắn liền chớp lấy thời, cơ hai bàn tay chụp quả cầu lại đẩy thẳng về phía trước.

“ Ngay lúc này, Bá Thiên Chưởng!”

Roẹt! Roẹt! Quả cầu năng lượng dưới sự điều động của Ngọc Phong ngay lập tức nổ tung trong lòng bàn tay hắn, giải phóng ra một luồng năng lượng cực đại hình nan quạt hướng thẳng về vị trí cô gái áo trắng không xa mà phóng đến.

Luồng ánh sáng này mang theo năng lượng cực cao này, tất cả thiết xích chắn trên đường đi của nó ngay lập tức bị đốt thành tro tàn, không đến một hơi thở liền biến mất vô ảnh vô tung.

Đến khi Bá Thiên Chưởng đã đi được phân nữa quảng đường thì cô gái áo trắng mới khôi phục tâm tình. Nhìn đòn tấn công mang khí tức hủy diệt đã gần trong gang tất, không có một chút do dự, nàng ngay lập tức hướng bàn tay lên trời quát lớn, âm thanh trong trẻo mà uy nghiêm. Trong lúc vô tình, nàng đã giải phóng ra một cỗ bá khí ngợp trời tựa như thần linh ở trên cao cao tại thượng, không thể kinh nhờn.

“ Thiết Sư Kim Quang Pháo”

Tiếng quát vừa dứt, từ trong khoản không trên đầu nàng, một đồ hình thuật hình ấn to lớn màu lam tím bổng nhiên xuất hiện. Đồ hình này nếu so với những đồ hình nàng thi triển lúc trước phức tạp hơn không ít, nó được cấu thành từ hơn hai mươi tư đường tròn đồng tâm tính từ trong ra ngoài chuyển động ngược chiều nhau, mỗi đường tròn lại được cấu thành từ tập hợp vô số thuật hình ấn cơ bản của thiên địa, ngoài ra bên trong đó cũng không thiếu thuật hình ấn tối nghĩa và kỳ lạ.

Đồ hình thuật hình ấn màu lam tím vừa xuất hiện liền trở nên vặn vẹo, tựa như đang có một vật gì đó đang muốn từ trong chui ra ngoài, ngay sau đó một chiếc đầu sư tử màu trắng bạc dần dần lộ diện. Cả đầu sư tử này dường như đều được cấu thành từ kim loại sáng bóng. Dù là cấu thành từ kim loại, đầu sư tử vẫn giữ được vẻ uy nghiêm mà cao ngạo trời sinh, hơn thế nữa ánh mắt u tối của có lại mang cho người khác cảm giác uy hiếp từ sâu trong trái tim, vô cùng đánh sợ.

Đầu sư tử vừa xuất hiện không chút chậm trễ há rộng cái miệng to lớn của nó lộ ra từng chiếc răng nanh sắc nhọn, bắn mạnh ra một quả cầu năng lượng màu đỏ cam nóng rực như thiên thạch về phía luồng năng lượng hình nang quạt của Bá Thiên Chưởng.

Qủa cầu vụt nhanh trong không khí để lại một vệt hỏa diễm đỏ rực sau lưng, những nơi nó đi qua không khí liền không chịu nổi sức nóng mà vặn vẹo biến dạng đến đáng sợ, nhiệt độ cả khu vực bổng chốc gia tăng đến mấy chục lần.

Nếu so với sự tinh khiết và mạnh mẽ của Bá Thiên Chưởng, quả cầu năng lượng màu đỏ cảm này lại mang đến cho người khác cảm giác nóng bỏng đến tận cùng, tựa như một quả cầu dung nham có thể hòa tan tất cả mọi thứ chạm vào nó. Bất quả cả hai có một điểm giống nhau là đều mang trong mình khí tức của sự hủy diệt mãnh liệt.

Chỉ trong một cái nháy mắt ngắn ngủi, luồng năng lượng của Bá Thiên Chưởng cùng quả cầu năng lượng va chạm vào nhau, ngay khi đó cả không gian liền lâm vào một mảnh im lặng không tiếng động, chỉ có hai luồng năng lượng cực đại ma sát vào nhau tỏa ra từng đợt chấn động vô hình trong không gian, lúc này tựa như có một luồng áp lực vô hình đè nến đến cực điểm, không khí đặc quánh lại như keo làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Nhưng mà sự tĩnh lặng mịt quỷ dị này chỉ kéo dài trong chốc lát, nơi giao nhau của hai đại sát chiểu bổng nhiên tóe lên một tia lửa nho nhỏ rồi

BÙM!!! Một tiếng

Cả không gian tưởng chừng như xụp đổ, cái đến đầu tiên là lực xung kích cực đại quét ngang bốn phương thám hướng, phá hủy hầu như thất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Tất cả những sợi Thiết Xích còn sót lại ngay lập tức bị chấn vụn thành bụi phấn, kể cả những đồ kình thuật hình ấn lơ lững trên không trung kia cũng vì thế mà đổ vỡ như cửa kính.

Tiếp theo sau sóng xung kích là từng đợt, từng đợt năng lượng cùng hỏa diễm mang tính chất hủy diệt cuốn qua, thanh thế như tàn sát tất cả, hủy diệt tất cả. Cả không gian ngập chìm trong hai màu đỏ trắng, trong sự phá hoại và hủy diệt không thể kiểm soát, không thể ngăn cản.

Loại năng lượng bạo tạc mang tính chất hủy diệt kinh khủng như thế này, cho dù là bất kỳ cường giả nào dưới Khí Tôn hứng chịu đều chết không phải nghi ngờ, cho dù là Cửu Tinh Khí Tông như Châu Thanh Thần mà gặp tình huống này cũng phải trọng thương không hề nhẹ.

Hứng chịu trực tiếp ảnh hưởng từ vụ nổ kinh thiên, Ngọc Phong tựa như một con diều đơn bạc trong trận cuồng phong, bị cuốn phăng ra xa cả trăm mét rồi sau đó lại bị đẩy lăng lông lốc cả chục mét nữa.

Quần áo bị thiêu đốt toàn bộ, cả cơ thể bều bị cháy đen một mảnh ghê rợn. Nhất là vùng ngực, do bị sóng xung kích đánh trực tiếp vào, mặc dù hắn đã cố gắng dùng thân kiếm Vô Cực để đón đỡ nhưng vẫn bị xụp xuống một tầng, tất cả xương sườn đều gãy đoạn.

Không chỉ xương sườn, tứ chi của hắn cũng không khá hơn là mấy, tất cả đều gãy nát, kể cả đầu tóc lông mày lông mi cũng bị đốt trụi sạch sẽ không còn thứ gì. Thảm trạng phải nói là không thể thảm hơn được nữa.

Năng lượng sinh ra từ vụ nổ vần vũ trong không gian hơn mười giây mới có dấu hiệu diệu bớt và cuối cùng cũng tan đi, để lộ tình cảnh của song phong. Bất quá không biết căn phòng trắng này được cấu tạo từ vật liệu gì mà trực tiếp hứng chịu năng lượng hủy diệt kinh khủng như thế mà vẫn không hề hấn gì.

Ngọc Phong lúc này không khác gì một cục than đen nằm ấm xấp trên sàn nhà, hơi thở vô cùng mỏng manh, lúc có lúc không, bất cứ lúc nào sự sống cũng có thể vụt tắt, tuy nhiên hắn vẫn cố gắng giữ cho tâm trí tỉnh táo, khóe mắt liếc nhìn về kẻ địch cách hắn không xa. Hắn muốn biết với Bá Thiên Chưởng, hắn rốt cục có vượt qua cửa ải thứ ba hay không.

Nhưng đã để cho hắn thất vọng, cách hắn chưa đến hai mươi mét, cô gái áo trắng vẫn thong dong đứng đó không chút sức mẻ tựa như một nữ thần không thể khinh nhờn, đến cả vẻ mặt cũng đã khôi phục lại sự thong dong nhẹ nhàn bàn đầu, dù một tia nhíu mày thoán qua cũng không có. Hình như đối với nàng, vụ năng lượng phong bạo vừa qua chỉ là một cơn gió thoán qua không chút uy hiếp.

Cuối cùng Ngọc Phong chỉ đành thở dài một hơi buồn bã và thất vọng chìm vào hôn mê.

Cô gái áo trắng từng bước đi về phía Ngọc Phong, đôi bàn tay thon dài mãnh khảnh khẻ vuốt đuôi tóc, khóe miệng lần đầu tiên nở nụ cười tuyệt diễm, rạng rỡ hơn sớm mai “ không ngờ ngươi còn ẩn dấu con bài kinh dị như thế. Tiểu tử, ngươi thắng rồi!”

Trên tay nàng lúc này là một loạn tóc ngắn suông mượt không biết khi nào đã bị cháy xén một nữa.

“ Đến lúc nhận phần thưởng rồi” Cô gái tóc trắng có chút tiết nuối vuốt ve đoạn tóc cháy xén có chút tiếc nuối thở dài nói.

Mái tóc này đối với nàng không khác gì mái tóc của cô bé kia, dù chỉ chịu thương tổn một chút thôi cũng sót vô cùng.

Sau đó nàng thầm niệm một câu chú ngữ thần bí khó hiểu rồi khom người xuống đặt bàn tay lên cơ thể cháy đen của Ngọc Phong. Ngay lập tức, mặt đất phía dưới hai người xuất hiện một đồ hình thuật hình ấn hồng sắc xen lẫn tử sắc chầm chậm xoay tròn.

Thấy đồ hình thuật hình ấn đã xuất hiện, nàng quát khẻ một tiếng “ Tụ Linh Thể, Mở!” Sau tiếng quát của nàng, từ bên trong thuật hình ấn tử hồng sắc vụt ra vài sợi xích màu xám trắng như bạch ngọc lập tức cuốn chặt lấy cơ thể của Ngọc Phong, dần dần kéo hắn lún vào bên trong rồi hoàn toàn biến mất.

Hoàn thành xong công việc, cô gái áo trắng lại lần nữa triệu hồi ra bàn trà bằng đá của mình, nhàn nhã chờ đợi.

..............................

Trong một khoản không gian hôn ám, Ngọc Phong cảm giác như mình đang bị cuốn trôi giữa đại dương vô tận, cơ thể lúc chìm lúc nổi, nhấp nhô không ngừng.

Hắn lúc này thật rất muốn mở mắt ra để quan sát xung quanh một chút nhưng mi mắt hắn lại tựa như hai tảng đá nặng trĩu, cho dù cố gắng như thế nào cũng không mở ra được.

Mà toàn bộ cơ thể hắn cũng đều như vậy, dù cho hắn gắng sức như thế nào cũng không thể nào rụt rịch nổi một ngón tay. Cảm giác vô cùng bất lực.

Duy chỉ có một điều làm Ngọc Phong thoán yên tâm đó là hắn có thể nhận thấy rõ ràng những vết thương trên người đang khôi phục với một tốc độ nhanh chóng mặt, đồng thời bên trong cơ thể cũng dường như có một dòng nước âm đang trên dưới tuần hoàn, hết vòng này lại vòng khác, trải dài vô tận.

Cứ một vòng tuần hoàn qua đi, hắn ẩn ẩn lại cảm thấy cơ thể có một chút thay đổi nho nhỏ, tuy nhiên chính hắn cũng không thể hoàn toàn cảm nhận được sự thay đổi này là nằm ở phương diện nào, là linh khí, gân mạch, cốt cách hay da thịt.

Cứ thế qua đi không biết bao nhiêu lâu thời gian, cuối cùng Ngọc Phong cũng cảm nhận được dòng nước ấm đã đình chỉ duy chuyển, từ từ hòa tan vào cơ thể. Ngay lúc này hắn liền cảm thấy một sự thư sướng đến tận cùng từ trong linh hồn, một sự gột rửa hoàn hảo, tẩy sạch tất cả dơ bẩn bên trong.

Nhưng cảm giác thư sướng này cũng không kéo dài bao lâu, ngay sau đó cơ thể hắn liền rung bần bật lên vì đau đớn, Ngọc Phong cảm thấy như có hàng triệu mũi khoan sắc nhọn li ti đâm sâu vào cơ thể, đến tận cùng bên trong xương cốt.

Sau đó mọi chuyện còn khủng khiếp hơn, những mũi khoan này giống như thân cây vậy, từ một lại sinh ra hai cành, từ hai lại sinh bốn, bốn lại thành tám. Chẳng mấy chốc cả cơ thể hắn như bị cả tỷ tỷ mũi khoan cắt thành từng khúc, từng khúc nhỏ.

Đau đớn trong đó không cần nói cũng biết kinh khủng như thế nào, cho dù bản thân hắn trải qua bao cuộc chiến, thương thế mức mào cũng đã từng chịu qua rồi nhưng chưa có lần nào lại khủng khiếp như thế này. Cho dù có gọp lại tất cả những đớn đau mà trước kia hắn phải chịu cũng còn thua xa, thua rất xa cái này.

Cuối cùng, hắn vẫn là không thể nào chịu đựng được mà mất đi ý thức.

...............................

Trong căn phòng trắng, cô gái áo trắng vẫn ngồi nhàn nhã bên bàn đá thưởng thức trà, bộ mặt bình lặng mà đạm mạc.

Cách nàng không xa, đồ hình thuật hình ấn tử hồng im lặng sau không biết bao nhiêu ngày cuối cùng cũng có phản ứng, rực sáng lên quang mang chói mắt. Từ trong đồ hình thuật hình ấn, một của cầu ánh sáng rộng gần hai mét màu trắng thuần dần dần trồi lên, sau đó lơ lững trên không trung.

“ Đã xong rồi!” Cô gái áo trắng thấy quả cầu xuất hiện liềm mỉm cười nhẹ nhàn đi tới đứng trước quả cầu, ánh mắt nhìn vào bên trong hiện lên vẻ chờ đợi nộng đậm.

Qủa cầu ánh sáng sau một lúc huyền phù cũng đã xuất hiện phản ứng đầu tiên. C-rắc một tiếng, chỉ thấy bề mặt quả cầu bổng nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ, sau đó nhanh chóng lan rộng ra một phần tư quả cầu.

Từ trong những vết nứt, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra phá vỡ quả cầu, sau đó một bóng dáng tuyệt mĩ từ bên trong bước ra, một làn da trắng mịn không tỳ vết, xương quai xanh bóng bẩy mà tinh xảo. Một đầu tóc dài đen tuyền buông xỏa hai vai, khuôn mặt đó hoàn hảo tựa như tiên thiên tuyệt tác, mắt ngọc mày ngài vô cùng hòa hợp.

Ngọc Phong sau bao nhiêu lâu bị nhốt trong không gian hắc ám lần nữa mở mắt ra, tuy nhiên điều đầu tiên hắn thấy lại là vị tiền bối không biết đã bao nhiêu tuổi rồi đang dùng ánh mắt soi mói quét tới quét lui trên cơ thể hắn.

Mặc dù hắn là đàn ông nhưng bị ánh mắt trần trụi này quan sát cũng có chút nóng mặt xấu hổ, hắn hiện nay chính là không mảnh vải che thân a.

Sau khi săm soi toàn bộ cơ thể tuyệt mĩ, cuối cùng cô gái áo trắng mới thỏa mãn gật đầu một cái, có chút vui vẻ cười nói “ thế này xem ra quá trình tụ linh vô cùng hoàn hảo, ngươi cảm thấy cơ thể thế nào rồi?”

Nghe cô gái áo trắng hỏi, Ngọc Phong theo bản năng cuối đầu xuống quan sát cơ thể mình nhưng rất nhanh ánh mắt hắn liền dại ra. Đập vào mắt hắn lại là hai ngọn đồi trắng bóc vểnh cao ngạo nghễ, nhất là hai cái điểm hồng hồng ướt át ở đỉnh đồi, nó như hút luôn linh hồn của hắn bay ra ngoài vậy.

A!

W.T.F?

..... ! ...... ! ..... ! ......

Bình Luận (0)
Comment