Bất Tử Nhãn

Chương 148 - Cổ Diêu Âm

Biết được cơ thể bị biến đổi của hắn dường như liên quan đến một sức mạnh mới, ánh mắt Ngọc Phong ngay lập tức kim quang lấp lanh, hắn cảm giác như từ vực sâu hung hút bổng nhiên vọt thẳng lên chín tầng mây, quá sướng.

Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của Ngọc Phong, cô gái áo trắng hừ lạnh một tiếng, quay lại chiếc bàn đá ngồi xuống, nói “ bây giờ mới hiểu ra hả, có thấy muộn quá không? Hử?”

Nghe ra tính khí bất mãn trong lời nói của cô gái áo trắng, Ngọc Phong cười ha hả hai tiếng, bất quá khuôn mặt cũng không có vẻ gì là hiện lên vẻ xấu hổ, điềm tĩnh tự nhiên ngồi lên chiếc ghế còn lại, vẻ mặt chân thanh nói

“ Không muộn, không muộn. Vừa rồi là lỗi của ta, hoàn toàn là lỗi của ta, đại nhân ngài cao cao tại thượng sẽ không chấp nhặt một con kiến hôi như ta chứ?”

“ Nếu ngươi là con kiến hôi, thế ta đánh thua ngươi thì ta không bằng con kiến hôi hử?” cô gái áo trắng lạnh nhạt đáp, tuy nhiên âm điệu đã không còn tức tối như trước.

Chỉ vài phút trôi qua thôi, thái độ Ngọc Phong đã quay ngoắt 180 độ, nhanh nhẹn bứng ấm trà rót cho cô gái áo trắng, ân cần nói “ Đương nhiên là không rồi, tiền bối sao có thể so sánh với kiến chứ? Hay là chúng ta đi vào chuyện chính đi, đúng không?”

Đương nhiên, bộ dạng giả tạo của Ngọc Phong, cô gái áo trắng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, thật ra thì không cần liếc mắt cũng biết nhưng mà màng cũng lười đôi co với hắn. Dù gì thì cái truyền thừa này cũng là hắn đánh nhau sống chết, đến khi chỉ còn leo lắt một hơi thở mới giành được.

Nàng đưa đôi mắt phượng liếc qua Ngọc Phong một cái, sau đó nhất tách trà uống một ngụm nhỏ rồi mới nói “ ngươi nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần thôi đấy, quên thì ráng mà chịu”.

“ Cơ thể của ngươi bị chuyển từ nam sang nữ chỉ là tác dụng phụ của quá trình tụ linh”

“ Qúa trình Tụ linh?” Nghe tới đây, Ngọc Phong không nhịn được mà bật thốt.

“ Câm!” Ngọc Phong vừa với mở lời liền nhận ngay một tiếng quát vào mặt.

Cô gái áo trắng ánh mắt lạnh như băng trừng hắn một cái, sau đó mở lời nói tiếp, âm thanh lạnh thấu sương

“ Lúc ta nói thì không được xen vào, nếu một lần như vậy nữa thì ngươi cứ tự mà lo lấy thân đi! Chết sống ta mặc kệ”

Từng lời từng chữ như của nàng như kim tiêm đâm thẳng vào tai Ngọc Phong làm hắn lập tức im bặt, thoán cái rùng mình. Bất quá ánh mắt hắn vẫn lấp lánh như cũ, tràng ngập trông chờ và hi vọng nhìn thẳng vào cô gái áo trắng.

Lời nói lạnh băng của nàng đúng là làm hắn sợ thật nhưng sợ ở đây là sợ nàng không truyền thụ cái bản lỉnh chiến đấu kia mà thôi, cũng không phả là sợ sống sợ chết gì.

Cô gái áo trắng thấy Ngọc Phong bị lời nói của mình dọa cho run rẫy nhưng ánh mắt vẫn rực sáng như cũ thì cũng chỉ biết cười khổ trong lòng, nàng cảm thấy uy nghiêm cường giả của mình trước mặt tên nhóc này tựa như gió thổi mây bay vậy, không đáng một đồng a.

Nhưng mà như thế cũng không ảnh hưởng gì, chờ đợi hơn ngàn năm cũng đã đợi được, nàng chỉ cần bàn giao hết mọi chuyện là xong, nghĩ thế cô gái áo trắng tiếp tục giảng giải

“ Qúa trình tụ linh thật ra là quá trình biến đổi thể chất của một người. Cơ thể của ngươi hiện tại đã không còn như xưa nữa, hiện tại ngươi mang trong mình chính là Tiên Linh Pháp Thể.

Tiên Linh Pháp Thể là một loại thể chất đặc thù, vô cùng hiếm gặp. Nó có khả năng cho phép ngươi cảm nhận sâu sắc áo nghĩa của thiên địa đồng thời nâng cao khả năng lĩnh hội những áo nghĩa đó.

Nên biết theo thông thường, chỉ có Khí Tôn trở lên mới có khả năng lĩnh hội áo nghĩa của thiên địa, sau đó dung nhập vào linh khí cùng thuật khí của bản thân, tăng mạnh một tầng chiến lực.

Tuy nhiên với Tiên Linh Pháp Thể này, ngươi không cần đạt đến đẳng cấp của Khí Tôn liền có thể lĩnh hội được áo nghĩa rồi, còn việc có thể dung nhập những áo nghĩa này vào đòn đánh hay không thì phải xem khả năng của ngươi có bao nhiêu.

Bất quá việc này cũng không phải là quan trọng, cái ngươi cần nhất đó chính là dùng những áo nghĩa này dung hợp với thuật hình ấn, cuối cùng tạo ra Pháp Ấn để chiến đấu.

Lúc nãy khi ngươi chiến đấu với ta, những đồ hình mà ta gọi ra tuy giống nhau nhưng thực chất nó hoàn toàn không phải đồ hình thuật hình ấn mà là Pháp Ấn.

Tùy theo những sự lĩnh ngộ áo nghĩa khác nhau kết hợp với những tổ hợp thuật ấn khác nhau sẽ sản sinh ra những đoàn tấn công Ma Pháp khác nhau.

Vì thế cho nên chức nghiệp của ta cũng không phải là Khí Sư hay Khí Sĩ mà gọi là Pháp Sư. Ta chủ tu cũng không phải linh khí mà là tinh thần lực.

Tinh thần lực càng mạnh, Pháp Ấn thi triển ra càng phức tạp thì uy lực ma pháp cũng theo đó mà càng mạnh.

Tóm lại là như thế đó, hiểu chưa?”

Mặc dù lời nói của nàng không dài nhưng những thông tin trong đó cũng đủ làm cho Ngọc Phong choáng ngợp, một đống thuật ngữ mới chưa bao giờ nghe đến, lần đầu tiên xuất hiện : Tiên Linh Pháp Thể, Áo Nghĩa thiên địa, Pháp Ấn, chức nghiệp Pháp Sư.

Phải mất một lúc lâu Ngọc Phong mới tiêu hóa được hết đống thông tin này, cái đầu nho nhắn vô thức gật gật tỏ vẻ hiểu.

Nhìn vẻ mặt ngu ngơ đần ra của Ngọc Phong, cô gái áo trắng cũng không có thúc dục, nhàn nhạt nói

“ Thế giới này vô cùng rộng lớn, lớn đến nổi ngươi không tưởng tượng được đâu. Những thông tin này cũng không phải là hiếm lạ gì, sau này ngươi vững bước chân tiến ra Thanh Vân Đại Lục, ngươi sẽ càng cảm nhận được sự muôn màu muôn vẻ của nó”.

Cuối cùng phải mất hơn mười phút nữa, Ngọc Phong mới chính thức hoàn hồn trở lại, thanh âm không kìm nổi hưng phấn nói ra “ nói như thế có nghĩa là hiện tại ta đã có thể dùng cái Pháp Ấn gì đó để chiến đấu giống như ngài khi trước hay sao?”

“ Ngươi bây giờ vẫn chưa có khả năng chiến đấu điêu luyện như ta được, Pháp Sư cũng tương tự như Khí Sư vậy. Nếu Khí Sư muốn chiến đấu phải thông qua thuật khí để thi triển thì Pháp Sư cũng phải thông qua Ma Pháp Đồ để cấu thành Pháp Ấn cuối cùng mới tung ra được các đòn tấn công Ma Pháp” cô gái áo trắng vẻ mặt lạnh nhạt nói. Sau đó nàng liền lấy ra một tấm thẻ bài ném cho Ngọc Phong rồi nói tiếp

“ Tuy rằng trình độ IQ của ngươi không tồi, tuy nhiên nếu để ngươi tự lĩnh hội áo nghĩa rồi sáng tạo ra Ma Pháp Đồ thì không biết đến năm nào tháng nào a.

Bên trong tấm thẻ bài này lưu giữ tất cả sở học cũng như lý giải của ta về Ma Pháp Đồ, ngươi cứ dựa theo đó mà từ từ học lên.

Hơn thế nữa không cần nói chắc ngươi cũng biết, học Ma Pháp đối với độ nhẫn nại yêu cầu cực cao cho nên không nên hấp tấp, cứ từ từ là sẽ thành công. Cái chức nghiệp Pháp Sư này nó cũng không có quá nhiều bình cảnh như tu luyện linh khí đâu, chỉ cần người tích lũy đầy đủ là có thể dễ dàng tiến cấp rồi.

Bất quá ta cũng không cần lo lắng, bản thân ngươi cũng là một Khí Sĩ cấp bốn, đạt được đến cấp này thì trình độ nhẫn nại và kiên trì của ngươi chắc cũng không phải dạng vừa đâu a!”

Cầm tấm lệnh bài trên tay, Ngọc Phong không nhịn được mà thoán rung rẫy vì kích động. Trong trận chiến lúc trước, hắn đã tự thân cảm nhận được uy lực kinh khủng của chức nghiệp bá đạo này, hiện nay hắn đã nắm trong tay chìa khóa bước vào cánh cổng sức mạnh này, làm sao mà không kích động cho được.

Vừa nghĩ, Ngọc Phong liền đưa tâm thần xâm nhập vào bên trong tấm lệnh bài, câu thông với nó. Bởi vì không có bất cứ một cản trở nào nên hắn có thể dễ dàng thâm nhập vào bên trong.

Nhưng rất nhanh hắn liền biết mình chơi ngu rồi, ngay tại lúc tâm thần hắn xâm nhập vào tấp lệnh bài, đột chiên có một đống đại lượng thông tin theo đó mà lao thẳng vào đầu hắn làm cho hắn đầu đau như búa bổ, nhức nhối không ngừng.

Cảm giác như não hải bị nhồi nhét đến điên rồi, gần như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

Ngay lập tức hắn thả tấm lệnh bài xuống mặt bàn, hai tay ôm lấy đầu, quằn quại dưới đất thành một đoàn, điên cuồn gào thét.

Nhìn thảm trạng của Ngọc Phong, cô gái áo trắng liền cười nhạt, trêu tức nói “ không phải ta bảo ngươi từ từ rồi hay sao, trong tấm lệnh bài đó là sở học cả đời của ta đó, ngươi lại điếc không sợ súng đâm thẳng đầu vô chính là tự tìm chết đó, có biết không?”

‘ Biết cái đệt, biết cái ..... Ngài nói thế thì đố ai mà biết được, cái đậu... Á ĐAU!’

Nghe cô gái áo trắng nhàn nhã nói như không có chuyện gì, Ngọc Phong liền điên cuồng gào thét trong lòng. Bất quá hắn gào thét chưa được mấy câu liền bị sự đau đớn trong đầu hành xác đến chết đi sống lại.

Cuối cùng sau một khoản thời gian không nhỏ, cơn đau mới dần dần chấm dứt mà đại lượng thông tin kia cũng biến mất không còn một mống.

Lúc này, Ngọc Phong chính là đang nằm xụi lơ trên đất thở từng ngụm không khí, tấm áo choàng không biết đã bung ra từ khi nào để lộ cơ thể trắng muốt lấm tấm mồ hôi, quyến rũ chết người.

Lại sau một lúc nữa, Ngọc Phong mới khôi phục được chút thể lực, chống chơ thể mệt mỏi thoát lực của mình lên, mặc kệ ánh mắt trần trụi của cô gái áo trắng đang quét lên quét xuống cơ thể mình, lấy một bộ áo quần từ trong giới chỉ ra, chậm rì rì mặt vào.

Sau khi đã quần áo chỉnh tề, Ngọc Phong liền nhặt thẻ bài lên rồi tự rót cho mình một tách trà, uống nhanh một ngụm mới thờ phào nhẹ nhỏm. Cơn đau đớn vừa rồi đúng là làm cho hắn sợ chết khiếp, cái đau này không phải là đau của cơ thể nữa mà dường như là đâm sâu vào tâm hồn, đau đớn không chịu được. Niềm vui, sự hưng phấn lúc nãy cũng bị cơn đau này đánh nát không con một mảnh.

Thật sự là lúc này hắn chỉ muốn lăng quay ra ngủ một giấc mà thôi. Nhưng rốt cuộc hắn cũng kìm lại được, giữ cho bản thân tỉnh táo, hướng cô gái áo trắng nói. Nàng đã nói là chỉ giải thích một làn duy nhất, hắn không thể bỏ lỡ được

“ Tiền bối, là ta quá hấp tấp, xin lỗi. Hiện giờ ngài có thể chỉ cho ta cách sử dụng thứ này không?”

Cô gái áo trắng nhấp một ngụm trà, liếc Ngọc Phong một cái khinh thường, nói

“ Thì ta đã nói rồi, cứ từ từ từng chút một mà thôi. Ngươi phải cẩn thận đưa tâm thần thâm nhập tiếp xúc một tý, lấy một số ít thông tin rồi rút ra liền là được. Nếu để lâu quá thì hậu quả người cũng thử qua rồi đấy. Tinh thần lực ngươi hiện này còn không đủ mạnh để khống chế cả đống thông tin như thế đâu”

Ngọc Phong ngồi ngay ngắn chăm chút lắng nghe, cẩn thận không để bỏ xót một chữ nào, sau đó mới cẩn thận hỏi tiếp “ vậy làm cách nào để thông qua Tiên Linh Pháp Thể để tìm hiểu áo nghĩa của thiên địa?”

“ Không cần lo, mấy cái đó đều có lưu trữ bên trong thẻ bài hết rồi, ngươi cứ từ từ mà tìm hiểu sau. Hiện giờ có một việc quan trọng hơn cần phải làm đây” cô gái áo trắng phất tay một cái, tỏ vẻ không quan trọng nói nói

Vừa nghe đến việc quan trọng hơn, tâm thần Ngọc Phong liền lộp bộp một cái, có chút chờ mong hỏi nhanh “ Việc quang trọng hơn? Việc gì?”

Cô gái áo trắng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ngọc Phong, khinh bỉ phun ra hai chữ “ bái sư!”

“ Bái sư! Việc quan trọng tiền bối nói là việc này?” tâm trạng hung phấn của Ngọc Phong ngay lập tức bị câu nói của nàng làm cho ỉu xìu như bóng bóng xì hơi, có chút thất vọng nói.

Nhìn bộ dạng biến hóa khôn lường của Ngọc Phong, cô gái áo trắng liền nhướng mi mắt, âm thanh càng lúc càng lạnh

“ Sao? Không muốn?”

Tuy Ngọc Phong đúng là thất vọng tràn trề nhưng hắn cũng không có ngu, vừa nghe ra hàn ý trong lời nói của cô gái áo trắng thì ngay lập tức vẻ mặt nghiêm túc trở lại, không chút chậm trễ đi tới trước mặt cô gái áo trắng, hai chân quỳ xuống đất, lạy ba cái rồi hô to. Âm thanh vô cùng trong trẻo mà vang vọng

Ngọc Phong lời nói ra vô cùng dõng dạc, cùng chân thành. Hắn bình sinh cực ghét phải cuối đầu trước người khác chứ nói chi là quỳ gối, ngoài cha mẹ hắn ra thì hầu như hắn chưa từng quỳ gối trước một ai. Cho dù lần đầu gặp cường giả như cô gái áo trắng cũng chỉ mà cuối chào thành kính qua loa cho có mà thôi chứ muốn hắn cung cung kính kính là không thể nào.

Bất quá lúc này thì khác, hắn nhận truyền thừa của nàng, nhận hết sở học của nàng, được nàng mở ra một cánh cổng sức mạnh mới, hắn thành tâm cung kinh gọi nàng một tiếng sư phụ là đáng giá.

“ Đệ tử Nguyễn Ngọc Phong, xin ra mắt sư phụ, sư phụ... sư”

Thanh tầm là như thế nhưng nói đến hai từ sư phụ là nghẹn lại, mãi cũng không thốt ra được câu tiếp theo.

Cuối cùng hắn đành ngưỡng đầu lên, chớp chớp mắt hỏi “ sư phụ, tên người là gì a? Ngài phải nói ra thì ta mới nhận sư được nha!”

Nghe Ngọc Phong bất chợt hỏi, cô gái áo trắng có chút sững người, sau đó lắc đầu có chút xấu hổ nói

“ Ha ha, cái này là ta quên. Ta tên là Cổ Diêu Âm nhưng đa số võ giả trên đại lục biết đến ta dưới danh hiệu Xích Qủy”.

..........................~.~.............................

Bình Luận (0)
Comment