Bất Tử Nhãn

Chương 164 - Kẻ Mặt Vest Đen

Kẻ bị truy sát càng lúc càng tiến gần Ngọc Phong, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng nồng đậm. Hắn nhanh tay ném mạnh cuốn trục cổ xưa lên không trung, hướng về khoản trống sau lưng Ngọc Phong chạy nhanh hết sức.

Nhưng hắn thật không ngờ rằng, Ngọc Phong chằng hề có chút gì quan tâm hay có động thái tiến lên đoạt lấy cuốn trục cổ xưa kia cả, nàng chỉ đứng yên tại chỗ không hề cử động.

Đợi đến khi kẻ bị truy sát muốn vượt qua người Ngọc Phong, hắn mới vươn cánh tay trắng noãn trong thoáng chốc liền dễ dàng nắm lấy cổ kẻ bị truy sát.

Kẻ bị truy sát bổng nhiên bị Ngọc Phong bóp cổ, ánh mắt không thể tin nổi liền bắt đầu điên cuồng dãy giụa muốn thoát ra ngoài.

Nhưng cánh tay mảnh dẻ của Ngọc Phóng thế mà không khác gì một cái kiềm kẹp vô cùng kiên cố, cho dù hắn có cố gắn như thế nào cũng không thể dãy thoát ra được.

Hơn thế nữa, cánh tay như cái kìm sắt của Ngọc Phong còn từ từ từng chút một bóp chặt lại khiến cho kẻ bị truy sát kia gần như là không thở nổi, khuôn mặt hắn bắt đầu đỏ lên như gấc, miệng luôn mồm ú ớ nói không ra lời.

Chưa đến vài giây, hơi thở của kẻ bị truy sát gần như tắt liệm, cơ thể đình chỉ dãy giụa, hoàn toàn buông lỏng vô lực.

Ngọc Phong ánh mắt đạm mạc liếc nhìn kẻ bị truy sát bị hắn ép cho gần chết mới hài lòng hơi buông lõng tay một chút, để cho tên kia hít thở lại bình thường.

Cùng lúc này, tên mặt vest đen cũng đã đuổi tới, không biết từ lúc nào trên tay hắn đã có thêm một con dao găm lóe lên ánh sáng sắt lạnh, nhắm thẳng vào lưng kẻ bị truy sát đâm tới không chút lưu tình. Một dao này xuất ra chắc chắn là đoạt mạng.

Thấy dao găm của tên vest đen đâm thẳng đến, ánh mắt Ngọc Phong liền híp lại một chút, không nhanh không chậm vươn tay còn lại ra, đơn giản dùng Nhu Quyền hất văng một dao chí mạng kia đi.

Đồng thời hắn một tay bóp bổ kẻ bị truy sát, chân đạp Vô Âm Bát Bộ nhanh chóng lùi nhanh về sau, giản cách một khoản hơn mười mấy mét mới dừng lại.

Ngọc Phong hướng tên mặt vest đen lớn tiếng nói, âm thanh vô cùng chân thật

“ Anh bạn từ từ đã, ta chỉ muốn hỏi tên này vài câu mà thôi, sau đó sẽ lập tức đem trả lại cho ngươi”

Tên mặt vest đen thấy cô gái đối diện chỉ dùng một chiêu đơn giản liền ngăn cản một dao của hắn liền có chút ngạc nhiên. Một dao kia tuy hắn còn chưa dùng toàn lực nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó hắn biết rất rõ, cô gái này cũng không phải dạng vừa.

Hắn đảo con dao trên tay, cất lời nói, âm thanh trầm thấp không chút cảm xúc

“ Ta không quan tâm cô nương muốn gì, bản thân ta nhận lệnh của Hoàng Gia truy sát tội phạm vượt ngục, nếu nàng muốn ra tay ngăn cản, ta sẽ xem như nàng là đồng đảng của hắn.”

Ngọc Phong nghe thế, môi hơi nhết lên, cười cười nói

“ Nếu ta không thả thì sao?”

Tên mặt vest đen khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, mở miệng phum ra bốn chữ “ Kết tội tử hình!”

Nói rồi cũng không đợi Ngọc Phong có cơ hội mở miệng, hắn nắm chặc dao găm trong tay, lần nữa lao đến, tốc độ như thế này hình như còn nhanh hơn lúc trước không ít.

Ngọc Phong thấy tên kia nói đánh là đánh cũng không biết phải nói gì, hắn vung tay ném kẻ bị truy sát ra xa xa đồng thời khẻ quát “ Xích!”

Dưới tiếng quát của hắn, vị trí kẻ bị truy sát vừa rơi xuống liền xuất hiện một Pháp Ấn hồng sắc nho nhỏ. Từ trong Pháp Ấn, từng sợ xích hắc sắc nhanh chóng phóng ra trói chặt kẻ bị truy sát sát vào mặt đất, không có cách gì cựa quậy.

Vị trí xuất hiện của Pháp Ấn này cũng rất xảo hợp, hoàn toàn nằm ngoài tầm mắt của tên mặt vest đen.

Trói xong kẻ bị truy sát thì con dao găm sắt lạnh của tên mặt vest đen cũng vừa lúc đâm đến, Ngọc Phong ánh mắt dáng sát vào từng chuyển động của con dao sắc lạnh, bàn tay duỗi ra thành chưởng trong chớp mắt vổ nhẹ lên bề mặt con dao găm một cái phát ra âm thanh lanh lãnh, đơn giản gạt nó sang một bên.

Lần thứ hai đâm hụt, mắt mắt sau cặp kính râm của tên mặt vest đen liền híp lại tạo thành một đường cong nguy hiểm. Từ cơ thể hắn, linh khí kim sắc bắt đầu khởi động.

Mà theo đó, tốc độ tấn công cùng uy lực mỗi một dao liền được nâng cao trên phạm vi lớn. Hắn đã bắt đầu chiến đấu nghiêm túc.

Từng đường dao sắc lạnh kéo thành hàng dài tàn ảnh trùng điệp không chút lưu tình đâm thẳng tới Ngọc Phong.

Mỗi chiêu dao này đều dùng phương thức trực tiếp nhất, hoang dã nhất, thực dụng nhất mà xuất ra, không hề có bất kỳ chiêu số hoa mĩ kì ảo gì cả. Nhưng cũng vì thế nó thật sự toát lên vẽ hung hãn như mãnh thú, mạnh mẽ như thác gầm, vô cùng dứt khoát.

Đối đầu với thế tấn công vũ bão của tên mặt vest đen, vẻ mặt Ngọc Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, chân đạp Vô Âm Bát Bộ, từng chiêu Nhu Quyền được hắn tung ra dễ dàng hóa giải dao thế mãnh liệt của tên mặt vest đen.

Cứ thế hai bến cứ người đánh ta đỡ gần hơn trăm chiêu vẫn không có ai thật sự chiếm được lợi thế hoàn toàn.

Bất quá đây chính là Ngọc Phong cố ý muốn như vậy, qua vài chiêu đầu hắn đã nhận ra khi đối chiến với tên mặt vest đen này cảm giác còn tốt hơn nhiều so với luyện tập cùng Hư Ảnh Đường Lang.

Cũng vì thế cho nên từ lúc giao đấu tới tận bây giờ, hắn chỉ tập trung đớn đỡ mà thôi, hoàn toàn chưa thật sự phản công một chiêu nào.

Trái ngược với Ngọc Phong muốn giữ thế cân bằng như hiện nay, tên mặt vest đen đã có chút không còn kiên nhẫn nữa, cường độ linh khí kim sắc trên người hắn bắt đầu tăng mạnh.

Thanh dao găm của hắn sau khi được linh khí gia trì liền mọc dài ra, tạo thành một thanh đao ánh sáng vàng kim lấp lánh.

“ Hoàng Kim Đao”

Vơi thanh đao ánh sáng vừa tạo ra, tên mặt vest đen bắt đầu triển khai thế công mãnh liệt, từng đao bổ, đâm, chém đơn giản được thuần phục tung ra liên miên không dứt. Uy thế vừa bá đạo lại vừa lạnh lẽo.

Ngọc Phong thấy tên mặc vest đen triển khai ra Hoàng Kim Đao liền có chút động dung, bất quá cũng chỉ động dung một chút mà thôi, tiếp đó hắn vẫn bình tĩnh dùng Nhu Quyền đón đỡ từng đao ảnh bá đạo kéo tới.

Tất nhiên lúc này hắn không còn đơn giản đối chiêu như trước nữa mà phải cẩn thận từng tí một, đẩy cơ thể đến giới hạn của sư chính xác mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Bất quá càng như thế hắn càng hưng phấn, càng thích thú. Như thế này mới thật sự là huấn luyện chứ! Cứ mỗi lần đối chiêu, hắn liền cảm thấy trình độ thuần phục Nhu Quyền tăng tiến không ít.

Hai người lại tiếp tục giằng co như thế hơn trăm chiêu nữa, tên mặt vest đen cuối cùng cũng nhận ra điều không thích hợp.

Từ đầu đến giờ tổng cộng đã giao thủ gần ba trăm chiêu rồi, thế mà cô gái trước mắt vẫn chưa từng đáp trả hắn một chiêu nào, hoặc nói là không có ý định trả chiêu, hơn thế nữa chốc chốc nàng lại nhìn hắn nở nụ cười quái dị.

Hắn cuối cùng cũng biết được điều không thích hợp nằm ở đâu, cô nàng trước mắt này, thế mà dùng hắn làm đá mài đao, trực tiếp tu luyện thuật khí trong chiến đấu.

Hắn lúc này thật sự không biết nói Ngọc Phong là ngu ngốc hay can đảm nữa, thế mà dám tu luyện thuật khí mới trong chiến đâu sinh tử.

Nghĩ là như thế nhưng hắn không muốn dây dưa quá lâu với Ngọc Phong, hắn còn rất nhiều việc trên người phải làm, không thể tiếp tục lãng phí thời gian.

Sau khi tung ra một chiêu cuối cùng, tên mặc vest đen bổng chốc lùi ra sau một khoản, hai tay bắt đầu kết ấn liên tục, miệng quát khẻ

“ Đại Hình Hoàng Kim Đao”.

Roẹt! Một tiếng nho nhỏ. Thanh Hoàng Kim Đao trên tay tên mặc vest đen bổng chốc phóng đại gấp bốn lần, toàn bộ thanh đại đao dài hơn hai mét, bề rộng hai mươi phân, hoàn toàn được cấu thành từ năng lượng kim sắc vô cùng tinh thần.

Đại đao vừa thành hình, tên mặt vest đen không nói một lời lần nữa xông lên. Một đao sắc bén chém qua không trung vang lên từng tiếng ‘ong ong’ quái dị.

Ngọc Phong mắt nhìn đại đao đang dần tiến đến, trong lòng không nhịn được liền cảm thấy khí tức nguy hiểm gần kề. Tuy vậy Ngọc Phong mắt cũng không chớp lấy một cái, hai tay đẩy ra tiếp tục dùng Nhu Quyền đón đỡ.

Hắn chân đạp Vô Âm Bát Bộ, đến khi đại đao còn cách cơ thể chưa đến 30 cm mới hơi nghiêm cơ thể qua một bên, hai tay phải duỗi ra thành chưỡng, dùng mu bàn tay vỗ mạnh vào bề mặt đại đao.

Bong! Một tiếng vang dội. Hắn thế mà thật sự đẩy được thanh đại đao kinh khủng kia lệch khỏi quỷ đạo một chút, vừa đủ để hắn triển khai thân pháp né tránh ra ngoài.

Đại đao tuy rằng chém hụt Ngọc Phong mà vụt thẳng vào không trung trống rỗng, bất quá thanh Đại Hình Hoàng Kim Đao này đâu chỉ đơn giản như thế.

Đao thế vừa hết thì đao ý lập tức ập đến, trong nháy mắt phóng xuất ra ngoài tạo thành một rãnh sâu hoắm trên mặt đất, kéo dài đến ba mươi mét. Trên đường đi của nó, tất cả mọi thứ đều bị bổ làm đôi, cho dù là đá tảng hay đại thụ đều không thoát khỏi số phận.

Ngọc Phong giữ khoản cách với tên mặt vest đen, ánh mắt liếc nhìn vết nứt hẹp dài trên mặt đất do đao khí gây ra mà thầm hít một hơi khí lạnh. Một đao này đúng là quá bá rồi!

Với uy lực kinh khủng như thế này, Ngọc Phong tự biết trình độ Nhu Quyền bây giờ của hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của tên mặt vest đen.

Ngọc Phong thở hắt ra một hơi, đưa tay rút Hải Lam kiếm ra khỏi vỏ, khí thế bá đạo mà uy mãnh bắt đầu bốc lên hừng hực, cười tươi nói

“ Đao thuật không tệ! Đao ý rất mạnh! Ta thật sự muốn biết, đao của ngươi và kiếm của ta, rốt cuộc cái nào tốt hơn a!”

Tên mặt vest đen thấy khí chất của Ngọc Phong bổng nhiên thay đổi một trăm tám mươi đô liền ngạc nhiên, nếu lúc trước Ngọc Phong là một dòng nước nhẹ diệu thì hiện nay lại như núi lửa phung rào, mạnh mẽ mà bá đạo.

Trình độ của Ngọc Phong hình như còn cao hơn hắn tưởng tượng.

‘ Bất quá thay đổi thì như thế nào, dù sao cũng thành ma dưới đao của hắn mà thôi’ hắn thầm nghĩ trong lòng, một lần nữa vung đao tiến tới.

Một đao này xuất ra, uy lực còn lớn hơn đao vừa nãy không chỉ một lần, đao thế vừa ra ngay lập tức đao khí cũng xuất, cùng lúc phong tỏa tất cả đường lui của Ngọc Phong.

Khác với kiếm khí của Ngọc Phong số lượng đông đảo, đao khí của tên mặt vest đen lại chỉ có một tia, nhưng mà một tia này lại mang trong mình sức mạnh cực kỳ kinh khủng.

Nếu như nói, trúng phải vài tia kiếm khí của Ngọc Phong thì còn có thể sống sót nhưng nếu thật sự hứng chịu một tia đao khí của hắn chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Hoặc ý nhất cho tới lúc này, chưa có bất kỳ một ai lĩnh trọn một tia đao khí này mà còn hít thở không khí được.

Ngọc Phong thấy ánh đao phóng đến trước mặt với tốc độ cực nhanh cũng không chút chậm trễ vung kiếm nghênh đón. Từ trong người hắn, kiếm khí trào ra như biển thác sông gầm, cuộn lại với nhau thành từng luồng uy mãnh đâm thẳng vào kẻ địch. Hắn lúc này chính là muốn cứng đối cứng, cần quái gì đường lui.

Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, cả hai liền đâm sầm vào nhau, đao kiếm va chạm phát ra âm thanh chát chúa vang vọng cả núi rừng. Tiếp đó kình khí sinh ra từ vụ va chặm bắt đầu càng quét bốn phía, theo sau là kiếm khí cùng đao khí quét ngang.

Chiêu đầu tiên, cả hai dường như ngang sức ngang tài nên liền thoáng tách ra một tý sau đó lại lần nữa lao vô. Kiếm đao liên tiếp ngạnh kháng cứng đối cứng, hung mãnh mà ác liệt vô cùng.

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

Hàng loạt tiếng vang chạm mãnh liệt vang lên tứ phía, kình khí sinh ra tựa như những con sóng của biển cả, hết đợt này đến đợt khác liên miên không hồi kết, xô ngã hàng loạt cây cối, kể cả cây đại thụ cao hàng chục mét cũng không chịu đựng nổi trong cơn mưa sóng xung kích này mà đổ xập.

Không chỉ kình khí, kiếm khí cùng đao khí cũng liên tục từ bên trong vòng chiến bay loạn xạ ra ngoài, tựa như một chiếc cối xay thịt, phá nát mọi thứ.

Mặt đất bị xới tung lên trời, cây cối bị băm nhuyễn thành hàng nghìn mảnh vụng, cả một cùng rừng già rộng lớn bừng bừng sinh cơ cứ như thế chẳng mấy chốc liền bị phá hủy hoàn toàn.

Sau một hồi giao đấu ác liệt, kẻ tám lạng người nữa cân không ai hơn ai.

Tên mặc vest đen tuy mặt không đổi sắc nhưng cánh tay đã có chút tên rần, bắt đầu rung rẫy. Hắn thật sự không ngờ được mỗi kiếm của Ngọc Phong đánh ra đều mang theo sức lực ngàn cân, có khi còn hơn chục ngàn cân. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế này, hắn thật sự có chút chịu không nổi.

Sau một lần đao kiếm ngạnh kháng mạnh mẽ, hắn liền nương theo lực phản chấn cực đại lùi nhanh về phía sau, mở miệng nói, âm thanh không lạnh không nhạt

“ Không ngờ cô nương lại ẩn giấu sâu như thế, ta thật sự không phục không được!”

Ngọc Phong thấy tên mặc vest đen dẫn đầu thối lui cũng không có ý định truy đuổi, môi hơi nhết cười nhạt

“ Nếu đã vậy thì ngươi cho ta mượn tên kia một tý, sau khi dùng xong ta sẽ trả lại ngươi, đương nhiên nếu ngươi muốn, ta cũng có thể giết hắn thay ngươi!”

Tên mặc vest đen nghe thế, mặt vẫn đơ ra không chút cảm xúc, mở miệng phun ra hai chữ lạnh băng

“ Không được!”

Những tên tội phạm vượt ngục này đều nắm giữ rất nhiều bí mật trên người, nhất là tên trước mắt kia lại chính là tội phạm phản quốc. Thông tin mật mà hắn đang nắm giữ, bằng bất cứ giá nào cũng không được để lộ ra ngoài nữa từ.

Đây chính là nhiệm vụ mà cấp trên đã giao phó. Trên cường vị một mật vụ, hắn bắt buộc phải hoàn thành.

Ở đây, không có chỗ cho sự thất bại.

..............................~.~...............................

Bình Luận (0)
Comment