Bất Tử Nhãn

Chương 168 - Biệt Đội Vest Đen

Trong tình cảnh rơi vào thế bí này, Ngọc Phong vẫn còn một phương pháp vô...vô...vô, chính là vô cùng đơn giản, đó là thả Hách Mi ra để nó quật tung cái doanh trại này lên là được.

Đối với một ma thú cường đại như nó thì việc này thật sự vô cùng đơn giản, kể cả cho dù bên trong doanh trại có cường giả Khí Tôn đi chăng nữa cũng không thể địch lại Hách Mi được.

Nếu muốn đánh ngang tay với Hách Mi, ít nhất cũng phải có tu vi từ Tứ Thiên Tôn trở mới có khả năng, mà cường giả cấp bật Tứ Thiên Tôn ở Đại Việt quốc chắc chỉ có trong Bạch Vân Tông mà thôi, một cái dong binh đoàn này chắc chắn không có tồn tại cấp bậc Tứ Thiên Tôn được.

Do đó, nếu Hách Mi ra tay thì trăm phần trăm sẽ là một đã kích mang tính hủy diệt đối với dong binh đoàn thần bí này, còn hắn thì chỉ việc nhàn nhã đi vào lấy đi Cửu Điệp Hoa mà thôi.

Bất quá nếu không vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn nhờ vào ngoại lực, dù gì thì mục đích hắn tiến vào Bạch Vân Sơn mạch chính yếu là để rèn luyện bản thân chứ không phải dựa thế ăn hôi.

Trong lúc Ngọc Phong vẫn còn đang rối rắm nghĩ cách đối phó, bổng nhiên Tinh Tinh lên tiếng nhắc nhở

“ Tiểu Phong, có người tới!”

Tiếng nói bất thình lình của Tinh Tinh ngay lập tức kéo Ngọc Phong trở về trong mạch suy nghĩ bất tận, hắn nương người vào tán lá cây rậm rạp, hoàn toàn hòa làm một thể với nó, ngụy trang vô cùng hoàn hảo, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía xa xa.

Bên trong khu rừng nguyên sinh rậm rạp, một bóng người mặc vest đen đang lao nhanh vun vút trên những tán cây, tuy rằng tốc độ di chuyển của người này không khác gì liệp báo, mạnh mẽ và dữ dội nhưng tác động của hắn đối với cảnh vật xung quanh lại chẳng có bao nhiêu. Tựa như một con gió thoảng qua, đến vô ảnh, đi vô hình không để lại chút dấu vết.

Ngọc Phong ngồi trên tán cây, nhìn rõ hình dạng của người vừa đến, ánh mắt đang rầu rĩ liền loé lên một tia linh quang sáng rực. Hắn nhanh tay bẻ mấy một cành cây nhỏ, tay vận chút lực hướng tên mặc vest đen phóng đi.

Tên mặc vest đen ánh mắt sau cặp kính râm chỉ tập trung nhìn vào doanh trại to lớn trước mắt, bổng dưng nhận thấy khí tức nguy hiểm, liền ngay lập tức khựng cơ thể lại giữa không trung. Ngay khi tên mặc vest đên dừng lại, nhánh cây nhỏ kia liền lướt ngang qua mặt hắn rồi bay mất hút trong khu rừng rậm rạp kèm theo tiếng xé gió bén nhọn.

Nếu như vừa rồi hắn không phản xạ nhanh thì cành cây này đã găm thẳng vào đầu hắn rồi.

Né được nhánh cánh tập kích, tên mặc vest đen nghĩ cũng không nghĩ liền lấy ra một con dao găm sắc lạnh, nhắm vào vị trí bắt nguồn của cành cây ra mà phóng mạnh ra, sau đó mới lộn một vòng trên không trung, nhẹn nhàn đặt chân xuống một tán cây rừng không một tiếng động.

Toàn bộ quá trì giao phong đầu tiên hoàn toàn diễn ra trong im lặng mà không gây ra bất cứ tiếng động gì, cũng không làm kinh động tới doanh trại gần đó.

Ngọc Phong núp trên tán cây, thấy tên mặc vest đen ra tay trả đũa một dao phá không phóng đến, cũng không có lập tức né tránh đi mà đợi cho đến khi con dao găm chỉ còn cách hắn chỉ còn chưa đến 30cm, hắn mới nhàn nhã vươn cánh tay thon dài ra, sử dụng Nhu Quyền đơn giản tóm gọn trong tay.

Ngọc Phong nắm con dao trên tay, cười cười nhìn tên mặc vest đen, hạ thấm âm thanh, khẻ nói

“ Ấy bình tĩnh đã, là ta”.

Tên mặc vest đen thấy Ngọc Phong lại có thể dễ dàng tiếp được một đao của mình thì có hơi chút kinh ngạc nhưng đến khi nghe được giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ này liền cảm thấy bình thường, hướng Ngọc Phong gật đầu một cái, nói

“ Thì ra là cô nương, mới hai tháng trôi qua mà xem ra nàng lại cường đại hơn không ít rồi!”

Ngọc Phong nghe thế cười nhạt phất tay, nói

“ Cũng không có gì đáng nói, bất quá ta có chuyện muốn hỏi ngươi đây”.

“ Chuyện gì?”

Ngọc Phong đưa tay chỉ chỉ về phương hướng doanh trại thần bí, nói khẻ

“ Lần này ngươi đến đây là vì cái doanh trại dong binh này à?”

“ Ừ!” tên mặc vest đen vô cảm gật đầu

“ Như thế có phải bọn dong binh bên trong kia cũng chính là lũ tù vượt ngục mà ngươi đang truy đuổi?”

“ Ừ!”

“ Vậy ngươi đang có ý định giết hết bọn chúng?”

“ Ừ!”

“ Thế ngươi có biết tổng thể sức mạnh của chúng không?”

“ Biết!”

“ Đã biết còn muốn giết vào, cũng có nghĩa ngươi có kế hoạch rồi?”

“ Ừ!”

Nghe đến đây hai mắt Ngọc Phong liền sáng lên, liền cười nói

“ Chúng ta hợp tác đi!”

Tên mặt vest đen đôi mắt sau cặp kính râm hơi híp lại, lạnh nhạt nói

“ Vì sao?”

Ngọc Phong xòe bàn tay, cười cười nói

“ Cũng không có gì, ngươi giết bọn chúng thì cứ giết, lần này ra sẽ không nhúng mũi vào nữa. Thay vào đó ta chỉ muốn lấy một số đồ vật bên trong doanh trại kia mà thôi. Thế nào?”

Giọng tên mặc vest đen bổng nhiên lạnh hơn mấy chục độ, nói ra từng chữ

“ Ý của cô nương là, nếu ta lựa chọn không hợp tác, thì nàng chắc chắn sẽ ra tay phá hỏng kế hoạch của ta?”

Ngọc Phong nghe hắn nói thế, liền ngây thơ vô số tội gật gật đầu đồng ý, nói ra

“ Ngươi nghĩ thế cũng không sai a! Bất quá ta làm ngươi cũng không muốn ăn quỵt ai cái gì, thế này đi, nếu lần hợp tác này của chúng ta thành công tốt đẹp, thì viên Bích Tông Đan này sẽ thuộc về ngươi!”

Nói rồi Ngọc Phong liền lấy ra một chiếc bình thủy tinh nho nhỏ trong suốt lắc lắc trước mặt tên mặc vest đen, bên trong bình thủy tinh có một viên đan dược màu bích lục bóng loáng, bên trên phủ đầy có hoa văn thuật hình ấn phức tạp khó hiểu.

Tên mặc vest đen thấy Ngọc Phong lấy ra Bích Tông Đan, tim không nhịn được mà đập mạnh một cái, ánh mắt luôn luôn hờ hững thoáng có chút rung động. Tuy nhiên cho dù rung động, vẻ bề ngoài của hắn vẫn lặng yên không có chút xao động nào, lạnh nhạt nói ra

“ Ngươi nghĩ một viên Bích Tông Đan liền có thể đánh động được ta?”

Ngọc Phong nhìn tên mặc vest đen thấy Bích Tông Đan mà vẻ mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng liền phụt cười một tiếng lanh lảnh, như có như không đe dọa nói

“ Nếu ngươi không cần thì thôi vậy, để ta chống mắt lên coi thử cái kế hoạch của ngươi có thực hiện được hay không a!”

Nói rồi Ngọc Phong liền không chút do dự thu bình đan dược lại, xoay người rời đi

Tên mặt vest đen thấy Ngọc Phong không nói một lời muốn rời đi, tâm trạng đang tĩnh lặng liền có chút sốt sắng.

Hắn đúng là làm việc cho hoàng gia thật, mà đãi ngộ nhận được vô cùng không tồi, lương cũng tính là cao. Nhưng cho dù với mức lương như thế này mà tích góp năm sáu năm cũng chưa chắc mua được một viên Bích Tông Đan nha, hơn nữa Bích Tông Đan đâu phải muốn là có, phải vài năm mới xuất hiện một lần là đã quá tốt rồi.

Bây giờ bổng nhiên lại có một viên Bích Tông Đan từ trên trời rơi xuống đầu, hơn nữa lại không hề gây bất kỳ ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ của hắn, nếu hắn mà thật sự từ chối lời đệ nghị này thì phải nói là ‘ngu không gì bằng’.

Tên mặc vest đen thanh âm có chút gấp gáp nói khẽ

“ Cô nương đợi đã!”

Ngọc Phong thật sự cũng đâu có muốn rời đi, hắn chỉ muốn làm bộ làm tịch một chút mà thôi cho nên khi nghe tên mặc vest đen kia lên tiếng gọi lại liền cười thầm trong lòng. Hắn xoay người trở lại chỗ cũ, hất cái cằm cao ngạo lên nhìn tên mặc vest đen, khiêu khích nói

“ Thế nào? Muốn giết người đoạt bảo à? Hửm!”

Tên mặc mắt đen nghe Ngọc Phong nói thế, vẻ mặt nở nụ cười có chút khó coi. Nụ cười này của hắn khó coi không phải là hắn bất mãn gì với Ngọc Phong mà là ngược lại, đây là nụ cười lấy lòng, bất quá bời vì hắn là dân mặt đơ đã có thâm niên nên cười có chút không quen. Hắn nói

“ Cô nương đừng hiểu lầm, chỉ là vấn đề về cuộc giao dịch hợp tác kia, ta đồng ý!”

Ngọc Phong đương nhiên là biết trước được câu trả lời của hắn, cười nhẹ nói

“ Đã vậy thì hợp tác vui vẻ!”

Tên mặc vest đen lúc này mới thầm thở phào một hơi, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục lại sự vô cảm hiển nhiên, đáp lời

“ Hợp tác vui vẻ!”

Sau khi xác định được hiệp ước, tâm trạng bồn chồn lo lắng mấy ngày nay của Ngọc Phong cuối cùng cũng được giải tỏa, hắn chớp mắt nhìn tên mặc vest đen tò mò hỏi

“ Hợp tác xong rồi thì ngươi cũng nên nói kế hoạch của cho ngươi ta nghe thử nào!”

Tên mặc vest đen cũng không phản bác gì, chỉ gật đầu đơn giản giải thích

“ Cũng không có gì quá cao thâm cả, chỉ là chúng ta đầu tiên giết chết đội săn bắt ma thú của chúng, sau đó tiếp tục mai phụ giết đội cứu viện. Cuối cùng là tấn công vào tổng bộ, một lần diệt gọn tất cả!”

Ngọc Phong nghe tên mặc vest đen kể ra toàn bộ kế hoạch phải nói là vô...vô cùng đơn giản, miệng liền há hốc, mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài

‘Cái W.T.F? Quác thề hợi? Cái...cái kế hoạch éo gì thế này? Kế hoạch chó má như vầy mà tên này cũng nghĩ ra được, đây chính là muốn đi tự xác nha!’

Nghĩ là thế nhưng Ngọc Phong vẫn cố gắng áp chết cơn giận trong người, lạnh giọng nói

“ Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, doanh trại người ta thế kia chứ đâu phải mà là chuồng gà chuồn vịt gì mà nói giết là giết được à ?”

Tên mặc vest đen vẻ mặt tỉnh bơ nói

“ Ờ!”

“ Ờ cái con em ngươi, phải biết đóng một doanh trại quy mô như thế này trong Bạch Vân sơn mạch đâu phải điều đơn giản. Cho dù là đại gia tộc có cường giả Khí Tôn tọa trấn cũng chưa chắc đã xây dựng được.

Điều này cũng đồng nghĩa bên trong cái doanh trại kia chắc chắn sẽ có cường giả Khí Tôn nha, hơn nữa cũng không phải một người đâu. Xông vào như thế chính là tìm chết! Móa nó, muốn chết thì chết mình ngươi thôi, đừng có kéo theo ta” Ngọc Phong tức tối chửi ầm lên

Tên mặc vest đen nghe Ngọc Phong rõ ràng liền mạch sổ ra một tràng, vẻ mặt có chút ngạc nhiên hỏi

“ Sao nàng biết doanh trại này có cường giả Khí Tôn bên trong?”

Ngọc Phong nghe thế liền hừ lạnh

“ Đương nhiên là đoán rồi, sự thật rành rành ra đó, nếu bên trong thật sự không có cường giả Khí Tôn trấn áp thì cái doanh trại này làm éo gì bình yên tồn tại được cho đến bây giờ chứ!”

Tên mặc vest đen nghe vậy cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý nhưng rồi lại tỉnh bơ nói ra

“ Vậy thì chắc là nàng đoán sai rồi, theo ta điều tra được thì bên trong doanh trại này không có bất kỳ một cường giả Khí Tôn nào cả, điều này là chắc chắn trăm phần trăm nên nàng không cần nghi ngờ. Cũng chính vì thế, lấy sức chiến đấu của hai cúng ta kết hợp lại, muốn san phẳng chỗ này nếu đánh hết sức cũng không quá khó. Hơn nữa ta không có em gái!”

Ngọc Phong nghe tên mặc vest đen vô cùng chắc chắn rằng bên trong doanh trại không có Khí Tôn, vẻ mặt có chút ngây ra, đầu óc đã hơi rối loạn, gặng hỏi

“ Thế thì quá vô lý, nếu không có cường giả Khí Tôn bảo trợ, cái doanh trại này làm sao vẫn yên yên ổn ổn tồn tại được?”

“ Cái này à? Vậy để tên kia giải thích đi, những thứ liên quan đến cây cỏ này ta không hiểu lắm” Tên mặc vest đen lạnh nhạt nói

“ Tên kia? Cây cỏ?” Ngọc Phong khó hiểu

Nhưng còn chưa kịp để Ngọc Phong lên tiếng thắc mắc, tên mặc vest đen đã đưa tay lên không trung là một cái dấu hiệu gì đó giống như kêu gọi, sau đó hương Ngọc Phong nói

“ Đợi tý!”

Ngọc Phong thu lại tất cả hành động này của tên mặc vest đen liền biết tên này vẫn còn có đồng bọn ở phía sau. Hắn liền âm thầm trao đổi với Tinh Tinh

“ Ê tiểu Tinh, có người ở gần đây sao ngươi không nói với ta?”

Tiểu hồ ly nằm lắc lư trong mặt dây chuyền, đung đưa cái đuôi nho nhỏ, lười biếng đáp

“ Cái này cũng không phải tại ta nha, hình như những tên này luyện tập một loại công pháp bế khí có chút quỷ dị, cho nên ta hoàn toàn không thể phát hiện được nha. Dù sao thì ta cũng chỉ cảm nhận được người khác thông qua khí tức mà bọn họ bộc lộ ra ngoài mà thôi, nếu không có khí tức, ta bó tay”.

Tinh Tinh vừa dứt lời thì trong một rừng tán cây trùng điệp cách vị trí hai người Ngọc Phong không quá xa, chỉ khoản hơn 200m, một nhóm sáu người mặc vest đen lần lượt xuất hiện rồi nối đuôi nhau đuổi tới bên này.

Đợi cho tất cả sáu ngươi tụ tập bên cạnh mình, tên mặc vest đen liền lạnh nhạt ra lệnh

“ Nanh Bạc, giải thích cho cô nương này sơ bộ về Lam Hương Thảo đi!”

Người mặc vest đen được gọi là Nanh Bạc đó, dáng người không cao lắm, ngược lại còn có chút nhỏ con, trên mắt không phải đeo kính râm mà là kính mắt trong suốt giống như kính cận.

Ánh mắt hắn nhìn cô gái khuôn mặt đen thui không đoán ra dung mạo trước mặt có chút kinh ngạc, nếu không phải nhìn thấy dáng người lồi lõm hoàn mĩ trước mắt, hắn thật sự không tin được đây lại là một ngươi phụ nữ.

Tuy không biết vì sao sếp lại ra lệnh cho mình giải thích với cô gái lạ mặt này, nhưng dù sao lệnh vẫn là lệnh, hắn liền vô cùng thành thành thật thật lấy ra một cây cỏ màu vàng nhạt đưa tới trước mặt Ngọc Phong, bắt đầu giải thích

“ Như cô thấy, cây này gọi là Lam Hương Thảo, cũng là loại thảo dược được trồng xung quang doanh trại đằng kia. Thật ra loài Lam Hương Thảo này hoàn toàn không có trên đất liền mà là mọc dưới đáy biển, hơn nữa còn rất khó kiếm.

Tuy nhiên nếu nó được trồng trên đất liền thì vẫn sống được nếu cung cấp nước muối đầy đủ, nhưng nó sẽ chuyển thành màu vàng nhạt, đồng thời tỏa ra một mùi hương đối ma thú bình thường có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh.

Bởi vì loại mùi hương này tương tự như mùi hương của ma thú cấp sáu U Hải Giao Long tỏa ra khi bước vào kỳ động dục, cho nên chắc chắn sẽ không có bất kỳ loài ma thú nào dám bén mảng đến gần.

Cho dù có là thú vương của Bạch Vân sơn mạch, ma thú cấp năm sơ giai Độc Nhãn Bạo Hùng Long một khi nhận thấy mùi vị này cũng phải quắp đuôi chạy xa xa ra a!

Từ đó có thể suy ra, cái doanh trại đằng kia luôn luôn trong tình trạng bình yên tồn tại giữa Bạch Vân sơn mạch chắc chắn chính là nhờ mấy cây Lam Hương Thảo này chứ hoàn toàn không có cường giả Khí Tôn tọa trấn.

Bất quá ta vẫn không biết làm sao mà đám tù vượt ngục kia lại kiếm đâu ra nhiều Lam Hương Thảo như vậy!”

.......................~.~........................

Bình Luận (0)
Comment