Bất Tử Nhãn

Chương 188 - Thôn Phệ Nhãn Phát Uy

Mã Chiêu bị câu nói tỉnh cơ của Ngọc Phóng làm tức giận tới phun máu, lửa giận ngùn ngụt xông lên đầu, chưa bao giờ, hắn chưa bao giờ bị người khác đùa cợt trắng trợn như lúc này. Mã Chiêu ánh mắt tóe lửa chỉ thằng vào Ngọc Phong hét lớn

“ Ngươi, ngươi đây là có ý gì hả, cầm tiền rồi còn không mau cút đi!”

Mà đám dong binh hóng hớt ở bên ngoài cũng vì hành động này của Ngọc Phong làm cho giật cả mình. Đến cả Mã đại gia mà thằng này cũng dám lừa đảo, hắn không biết tiền của Mã đại gia không bao giờ bay ra ngoài sao, lấy được tiền mà không có mạng thì lấy tiền làm cm gì chứ? Mua quan tài, đốt vàng mã à?

Ngọc Phong ôm tiểu thiếu nữ trong lòng, giữ thật chặc không cho nàng cựa quậy, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nói ra

“ Này ông chủ Mã, ông đưa ra 2 vạn không phải quá thoải mái hay sao, chắc là có rất nhiều tiền lắm nhỉ. Bây giờ ta thấy 2 vạn này có chút quá ít rồi, ông nói có phải không?”

Mã Chiêu nghe thế liền nhăn mặt, hừ lạnh một tiếng, đúng là đồ óc bò bị tiền làm mờ mắt.

“ Thế huynh đệ muốn như thế nào đây? Muốn thêm tiền sao?”

Ngọc Phung bún tay cáy cắt, cười ha hả nói to

“ Chính xác, Mã đại gia đúng là người làm trong nghề, nói mấy câu liền có thể đoán được ý của ta”

Nói rồi hắn giơ năm ngón tay ra, vô cùng chắc chắn nói

“ 5 vạn, chỉ cần ông cho ta thêm 5 vạn kim tệ nữa, ta liền lập tức cuốn xéo ngay. Ta cũng đâu phải người mù, nhìn một chút thì biết hai nữ nhân này rất quan trọng với ông nha, cái giá 5 vạn không phải quá cao đâu!”

Câu nói của Ngọc Phong tựa như một quả boom rớt vào đám đông bu kín xung quanh, trong nháy mắt lại nhất lên một làn sóng xì xào bàn tán

“ Cái quát thề heo? Thằng này luyện công phu sư tử ngoạm à, mở miệng ra là 5 vạn, mẹ nó chứ ông đây đi săn ma thú hai năm còn chưa kiếm được 1 vạn nữa là”

“ Thằng này đang muốn chết sớm đây mà, 2 vạn thêm 5 vạn là đủ 7 vạn rồi, đậu móa, thời buổi giờ sao kiếm tiền dễ thế?”

“ Muốn đào 7 vạn của Mã đại gia? Thằng này hết thuốc chữa rồi, muốn có tiền thì phải có mạng để sài đã, không có mạng còn cần tiền làm cm gì?”

“ Đậu phộng, ta thì lại thấy tên này không ngu chút nào, nếu mà ta cũng có sức mạnh như hắn, ta cũng sẽ cắn cho Mã đại gia một miếng thật to, sau đó thần không biết quỷ không hay trốn biệt tăm, cùng lắm không sống ở cái nước Đại Việt này nữa là được. Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ không có chỗ để ta dung thân hay sao? Các ngươi thây só đúng không?”

“ Đúng cái đầu mày ấy, cái vấn đề cốt lõi ở đây là ngươi phải có khả năng chạy thoát được, nhưng ngươi nghĩ thật kỹ thử xem có cách nào trốn thoát khỏi tai mắt của Mã đại gia hay không?”

“ Hình như là không có a?”

“ Đó, Mã đại gia nứt tiếng ở đế đô đâu có phải vì tu vi cao cường, gia đình quyền thế, hắn nổi tiếng chính vì cái tính gian manh xảo quyệt của mình đấy, đến bây giờ con chưa ai thoát khỏi ma trao của hắn đâu!”.

Trong lúc đám người hăng say bình luận, Mã Chiêu im lặng suy nghĩ, ánh mắt một chút cũng không rời, muốn từ trên người Ngọc Phong tìm được một chút biểu hiện gì đó, tuy nhiên để cho hắn thất vọng là Ngọc Phong ẩn giấu quá sâu, cho dù có soi kỹ như thế nào cũng không nhìn ra được cái gì.

Sau một lúc đắng đo suy nghĩ, Mã Chiêu thầm liếc mắt ra hiệu cho một tên hộ vệ bên cạnh, sau đó bộ dáng cắn răng nói ra

“ Nếu huynh đệ đã muốn như thế thì được, 5 vạn kim tệ này ta sẽ cho ngươi, dù sao ta cũng không thiếu tiền. Nhưng mà đây chính là cái giá cuối cùng, nếu ngươi còn muốn giở trò nữa thì đừng có trách ta trở mặt, hừ”.

Nói rồi từ trên người Mã Chiêu, linh khí màu hồng bừng bừng bốc lên, tu vi Nhị Tinh Khí Tông hoàn toàn bùng nổ, khí tràng tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ. Cùng lúc đó, tên hộ vệ được Mã Chiêu ra ám hiệu lúc trước, nhân lúc nọi người mất chú ý liền nhanh chóng lách ra bên ngoài, thần không biết quỷ không hay chạy mất. Và tất nhiên sẽ không có ai quan tâm bên cạnh Mã Chiêu sẽ nhiều hơn hay ít đi một tên hộ vệ cả.

Hùng hổ thị uy xong, Mã Chiêu mới lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm thẻ kim tệ khác, dứt khoát ném qua cho Ngọc Phong trong ánh mắt không thể tin tưởng của tất cả mọi người xung quanh. Mã đại gia đỉnh đỉnh đại danh vô cùng ki bo lại một lần nữa ném tiền ra ngoài rồi! Lần này là những 5 vạn kim tệ.

Tấm thẻ kim tệ bay qua không rung, vững vàng rơi vào tay Ngọc Phong, hắn cầm tấm thẻ nở nụ cười vô cùng hai lòng cất vào túi, vỗ chạch chạch chắc nịch. Sau đó lại tiếp tục ôm cô gai đứng yên tại đó, cười tủm tỉm nhìn ông chủ Mã, nói

“ Cảm ơn ông chủ Mã đã ra tay hào phóng, cái túi của ta bây giờ cũng đã ấm lên rồi, hắc hắc”.

Mã Chiêu trừng mắt nhìn Ngọc Phong, không quan tâm Ngọc Phong đang lảm nhảm cái gì, lớn giọng quát lạnh

“ Ấm cái đầu người, cầm tiền rồi thì cút cm nó đi, đừng có ở đây làm chướng mắt ông”

Ngọc Phong nghe thấy thể thì liền giật mình ngạc nhiên, vô cùng khó hiểu hỏi

“ Cút đi đâu cơ?”

Ông chủ Mã tức đến cả đầu bốc khói, đừng nói cái thằng ngu này lại giở trò cũ nữa chứ, hắn chửi lớn

“ Đi đâu thì kệ mày chứ, mẹ nó, đây là đang muốn đùa giỡn ông phải không?”

Ngọc Phong nhìn bộ dạng tức điên của Mã đại gia, vô cùng bối rối hỏi ngược

“ Ông chủ mã thấy ta đang đùa giỡn ông thật à?”

“ Thằng khôn kiếp, mày còn mặt mũi để hỏi nữa hả?” Mã Chiêu chửi lớn

Nhưng mà Ngọc Phong lại không có để ý đến mấy tiếng chửi rũa này, hắn quay đầu nhìn đám dong binh tụ tập xung quanh, bộ dạng không chắc chắn hỏi lại một lần nữa

“ Các ngươi thấy ta đùa giỡn tên mập kia thật à?”

Cả đam dong binh lúc này đã mắt chữ A, mồn chữ O vì ngạc nhiên, vô thức gật đầu liên tục.

Đến đây rồi thì Ngọc Phong mới ‘ À ’ một tiếng tỏ vẻ như đã hiểu ra, bộ mặt tỉnh bơ, ngây thơ vô số tội nhìn Mã Chiêu, cười khinh thường nói

“ Đúng vậy đấy, ta chính là đang đùa giỡn với ngươi nha, ngươi chơi có thấy vui không? Có muốn cắn ta một miếng không?”

“ Ha ha ha!”

Bổng nhiên một tiếng cười lanh lảnh phá nát không gian tĩnh lặng, tiểu thiếu nữ nằm trong lòng Ngọc Phong lần đầu tiên nở nụ cười, hơn nữa nụ cười này còn rất tươi, rất sảng khoái. Nàng bị hành động lưu manh của Ngọc Phong chọc cho cười đến đau bụng, thở không ra hơi. Niềm uất ức trong lòng cũng theo đó mà vơi đi rất nhiều, mà sự bài xích đối với Ngọc Phong thoán một cái đã biến mất sạch sành sanh, ánh mắt to tròn nhìn Ngọc Phong vô cùng sùng bái. Lệ khí trong đôi lắt cũng dần dần rút xuống, trả lại con ngươi trong sáng mà thuần khiết.

Ngọc Phong nhìn biểu lộ của nàng, vô cùng hài lòng. Thật ra hắn muốn xử lý chuyện này cũng rất đơn giản, chỉ cần ra tay dạy dỗ đám người Mã Chiêu một tý là được, nhưng làm như thế sẽ không thể giúp tiểu thiếu nữ này giải tỏa khuất mắc trong lòng.

Trên con đường tu luyện, có thù hận là chuyện tốt nhưng thù hận quá lớn sẽ ảnh hưởng đến giới hạn của sự phát triển, có khi còn làm con người ta lầm đường lạt lối, đầu óc trở nên vặn vẹo, biến dạng. Ngọc Phong nhận thấy nàng là một mần non tốt, hắn không muốn nàng cứ như thế mà bị hủy hoại tương lai.

Mã Chiêu bị Ngọc Phong làm tức giận đến điên luôn, hắn không còn quan tâm nếu hắn tự thân đánh đấm sẽ đem đến hậu quả gì nữa, ngay lúc này đây, hắn muốn ngay lập tức tiến lên xẻ Ngọc Phong ra làm đôi cho hả giận. Bất quá để cho chắc chắn hơn, Mã Chiêu quay người lại, hướng năm người Minh Triết, ôm quyền nói

“ Mấy vị huynh đệ, hôm nay Mã Chiêu ta ra đường không chọn ngày lại gặp trúng kẻ không biết trời cao đất rộng. Mong năm vị có thể hợp sức với ta, dạy cho thằng ngu này một bài học. Coi như từ nay về sau, ta sẽ thiếu mỗi vị một cái nhân tình! Thế nào?”

Nghe Mã Chiêu đề nghị, năm người Minh Chiết đến suy nghĩ cũng không cần, ngay lập tức gật đầu đồng ý. Nhân tình của Mã đại gia, ai lại không muốn chứ

Minh Triết cười tươi ôm quyền nói “ ông chủ Mã khách khí rồi, chúng ta đều là người quen cả, có việc cần thì cứ nói”

“ Đúng vậy ông chủ Mã, giữa chúng ta thì cần gì những lời khách xáo như vậy, mấy huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ giúp ông một tay”

Ma Chiêu thấy năm người Minh Triết đáp ứng không một chút do dự liền mừng ra mặt, liên hồi gật đầu cảm tạ, sau đó lại quay người chỉ thẳng vào Ngọc Phong, tự tin quát lớn

“ Tên bịt mặt kia nghe đây, ngày hôm nay chính là tử kỳ của ngươi, đừng hòng chạy thoát!”

Ngọc Phong nghe thế thì liền bật cười ha hả, hài hước nói

“ Ta nói này, người nào trong các ngươi mắt mù thấy ta có ý định chạy trốn thế? Ta đứng yên tại đây từ nãy đến giờ, một bước cũng không rời và cũng không có ý định muốn rời đi, thằng nào thích chết thì cứ bơi vô đây, mình anh chắp tất!”

Câu nói này tuy bình thường nhưng lại tràng ngập bá khí, khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đây không nhịn được mà đối với Ngọc Phong tăng thêm mấy phần coi trọng. Cái bá khí này không phải chỉ to mồm là có được, mà là được sinh ra trong quá trình rèn luyện lâu dài, sự tự tin mãnh liệt đối với bản thân, tạo nên uy thế cuồng mãnh bá đạo không ai sáng nổi.

“ Khí trường của kẻ này thật mạnh, tuy không bộc xuất ra tu vi linh khí nhưng ta lại cảm thấy như phần ngực bị lực lượng vô hình đè nén xuống, vô cùng khó thở!”

“ Tại sao khí thế của hắn lại lớn đến như vậy, cảm giác áp lực này, trong quá khứ ta chỉ duy nhất cảm thấy được một lần, đó là từ trên người đại tướng quân, Quân Ngạo Thiên của quân đoàn Kim Sí Đại Bàng. Không ngờ bây giờ lại có thể cảm nhận nó từ một kẻ lạ mặt! Hắn đến rốt cục là có thân phận gì?”

“ Xem ra lần này, Mã Chiêu thật sự đá phải thiết bản rồi, để xem sau này Mã đại gia còn hống hách được nữa không?”

“ Như thế nào còn chưa biết được, tên kia chỉ có một mình trong khi bên Mã Chiêu có đến sáu người, mà năm thanh niên kia còn là học viên ngoại viện của Bạch Vân Tông nữa chứ, nào phải là dạng binh tôm tướng cá bình thường gì đâu!”

“ Cứ xem đi, ai thắng ai bại sẽ nhanh chóng hiện ra”

Mã Chiêu đối với khí thế của Ngọc Phong cũng có chút rung động nhưng bên hắn lại nhiều người hơn, hơn nữa lại đều là thiên chi kiêu tử của các đại gia tộc, hắn không tin không làm gỏi được tên này.

“ Các vị huynh đệ, chúng ta cùng đồng loạt ra tay, cho tiểu tử coi trời bằng vung này biết thế nào là lơi hại”

Mã Chiêu nói lớn, linh khí cả người ngay lập tức bạo nổ, hai tay kết ấn cực nhanh

“ Hồng Mông Chiến Thú, Hồng Lôi Báo!”

Gào, một con báo được ngưng tụ bằng lôi điện, toàn thân tỏa ra ánh hồng ngay lập tức xuất hiện trước người Mã Chiêu, dưới sự chỉ đạo của hắn liền phóng lên nhảy bổ vào Ngọc Phong.

Năm người Minh Triết ở tuyết sau cũng không kém phần yếu thế, biết được Ngọc Phong không phải kẻ địch đơn giản, nên mỗi người đều thi triển ra thuật khí mạnh nhất của bản thân

“ Thu Thủy Song Long!”

“ Hồng Hoang Địa Trảm!”

“ Liệt Diễm Đại Bàng!”

“ Thiên Lôi Kích!”

“ Đại Quang Cầu!”

Trong nháy mắt, sáu đòn tấn công cường đại nhất được nhóm người Mã Chiêu tung ra, một con lỗi điện báo màu hồng, hai thủy long uốn lượn dữ tợn, một đao ảnh sáng rực ánh vàng, đại bàn hỏa diễm mang theo hơi nóng nghẹt thở, một tia lôi điện và một quang cầu sáng chói, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất, dồn dập đánh thẳng vào Ngọc Phong, khí thế như bài sơn đảo hải.

Tuy nhiên đối với sáu đòn tấn công uy lực mạnh mẽ này, vẻ mặt Ngọc Phong vẫn bình tĩnh vô cùng, không hề có một chút dao động, đứng yên đợi chúng tiến đến gần trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Chờ cho đến khi khoản cách giữa đôi bên còn chưa đầy một mét, trong tiếng hét to hoảng sợ của tiểu thiếu nữ trong lòng, Ngọc Phong liền vươn cánh tay ra bắt lấy, mỉm cười nói khẻ

“ Thôn Phệ Nhãn, nuốt!”

Đôi mắt hắn giờ đây tựa như hai hắc động không ngừng xoay tròn, tựa như muôn hút tất cả mọi vật trên đời này vào bên trong. Cánh tay Ngọc Phong đưa ra, bàn tay trắng nõn giờ đã biến thành màu đen, trong tích tắt chạm vào sáu đòn tấn công đầy uy lực đó, bàn tay của hắn tựa như có ma lực, cắn nuốt tất cả vào bên trong.

Cả con đường đang ngập tràng ánh sáng đủ màu sắc, linh khí ba động mang theo hơi thở cường đại vẫn vũ trong không khí bổng chốc biến mất không còn một mống một cách cực kỳ khó hiểu.

Vụ nổ kinh thiên mà tất cả mọi người đang chờ đợi không hề xuất hiện, trận chiến thư hùng đỉnh cao cũng không có xảy ra, chỉ có một sự im lặng tuyệt đối quanh quẩn đâu đây.

Cho đến lúc này, tất cả mọi người vẫn không thể hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra, kể cả là Mã Chiêu và năm người Minh Triết cũng vô cùng mù mờ, đại não của bọn họ giờ đây hình như đã có chút không đủ dùng, sáu đòn đáng sờ sờ ra đó tại sao bổng nhiên lại có thể biến mất chứ?

Duy chỉ có tiểu thiếu nữ được Ngọc Phong ôm trong lòng, bởi vì ở gần hắn nhất nên nhìn rõ tường tận sự việc, tất cả những chiêu thức hoa mĩ và cường đại đó, đều bị bàn tay đen tối của vị tiền bối này trong nháy hút trọn, mà bởi vì tốc độ quá nhanh nên tất cả mọi người cứ tưởng là bọn chúng bổng nhiên biến mất.

..........................~.~.........................

Bình Luận (0)
Comment