Bất Tử Nhãn

Chương 193 - Lại Gặp Luân Vũ Công Tử

Ra khỏi trà quán, Ngọc Phong cũng không lập tức trở về khách sạn ngay, mà lại tìm một nhà hàng tốt một chút, tiến vào. Sau khi đi vào, hắn không ăn ở đại sảnh mà trực tiếp tiến lên lầu ba, thuê một phòng bao riêng, sau đó gọi một bàn đầy thức ăn đủ mùi đủ vị, toàn là sơn hào hải vị, đặc sản của Đế Đô để chiêu đãi hai cái miệng háu ăn bên cạnh.

Kể từ khi bước chân đến Đế Đô hôm qua đến giờ, tuy rằng tiểu hồ ly không có hối thúc nhưng vẫn bân quơ nói hai ba câu, ý là muốn nhắc nhở hắn đừng có quên. Cho nên sau khi làm hết mấy việc gấp rút rồi, hắn liền ngay lập tức thực hiện lời hứa, cho cả hai người ăn no tới chán mới thôi. Nếu hắn mà còn chần chừ nữa, chắn chắn không sớm thì muộn, sẽ bị tiểu Tinh dần cho một trận đến khóc cha, gọi mẹ.

“ Hai tiểu quỷ các ngươi vừa lòng chưa, bổn đại gia đã nói rồi, đến đế đô rồi sẽ cho các ngươi ăn no tới chết mới thôi!”

Tiểu hồ ly hay chân cầm một miếng sườn lợn quay, ăn ngấu nghiến, mắt to mắt dẹp nhìn Ngọc Phong, ngậm một họng thức ăn nói

“ Thôi giả bộ đi, nếu không phải chúng ta nhắc khéo, có khi ngươi quên luôn rồi ấy chứ. Tự nhiên có thêm được một tiểu muội muội, suốt ngày cứ Phong ca ca, Phong ca ca sướng quá mà!”

Hách Mi “ Gâu!” một tiếng, xem như là đồng ý

Ngọc Phong nghe thế cũng không có phản bác, đúng là hắn vì suy nghĩ vấn đề bị khóa đan điền của Tiểu Ái mà quên luôn việc này, với lại có thêm một tiểu muội muội kè kè bên người, cảm giác cũng không tệ, trước đây hắn có một đệ đệ rồi (mặc dù lớn hơn hắn 2 tuổi), nay lại thêm một tiểu muội muội nữa, xem ra giấc mơ làm anh trai thuở bé của hắn cũng đã trở thành hiện thực rồi.

Hắn tiện tay cầm lấy một cái chân gà nướng cho vào miệng, vừa gặm vừa nói

“ Này tiểu Tinh, theo ngươi thì cái vụ đan điền bị khóa của Tiểu Ái phải làm sao mới là tốt nhất. Tuy rằng bản thân ta cũng đã nghĩ ra cách nhưng phải mất một khoản thời gian không ngắn mới có tác dụng, trong khi đó kỳ tuyển sinh của Bạch Vân Tông, bốn ngày nữa là đến rồi”.

Tiểu hồ ly nuốt cái ‘ực’ một đống thức ăn xuống bụng, vô cùng ngạc nhiên nói

“ Ngươi đây là muốn dẫn theo nàng gia nhập Bạch Vân Tông luôn sao?”

Ngọc Phong thành thật gật đầu, nói

“ Đúng vậy, thiên phú của nàng cực kỳ tốt, nhất là thuật khí Bạo Hỏa kia, quá sức là biến thái đi, chắc chắn sau này sẽ là một cường giả đắc lực của chúng ta. Tuy nhiên ta lại không phải là một giáo viên tốt, làm không khéo lại chậm trể tương lai của nàng, nếu đã như thế sao không để nàng vào Bạch Vân Tông luôn, để cho đám ngươi trong đó thay ta huấn luyện nàng chứ?”

Tinh Tinh nghe tới cuối liền hiểu ra vấn đề thâm sâu trong đó, nàng xì một tiếng khinh thường, bĩu môi nói

“ Ngươi đây chính là đang sợ tốn của chứ gì? Cái đồ bủn xỉn. Người không sợ sau khi gia nhập Bạch Vân Tông rồi, Tiểu Ái sẽ đi theo cái tông môn đó luôn sao, đến lúc đó thì ngươi đừng có mà rơi nước mắt, khóc hu hu”.

Ngọc Phong rút cái xương gà ra khỏi mồm, ném đi rồi nói

“ Ta bồi dưỡng thuộc hạ chưa bao giờ có chuyện bủn xỉn nhé, chỉ có điều tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm thôi, việc có lợi ta đâu có ngu mà không làm. Còn chuyện bị đào góc tường, xin lỗi nhá, có anh đây ở bên cạnh canh giữ, đố đứa nào đào được đó! Hắc hắc”.

Nói rồi hắn lại lấy một cái chân gà khác đưa vào mồm, nói tiếp

“ Mấy cái chân gà này ngon thật đó, tiểu Tinh, ngươi nói đi, làm sao trong bốn ngày giải quyết cái vụ đan điền bị khóa đây?”

Tiểu hồ ly, ánh mắt ty hí thấy Ngọc Phong bộ dạng hưởng thụ ăn chân gà cũng nhanh chân cầm lên một cái ăn thử, tiếng có tiếng không nói ra

“ Cái vụ này thì đơn giản thôi, không gian đan điền của nàng nhỏ thì không thể chứa nhiều linh khí, vậy thì chỉ còn cách gia tăng chất lượng của số linh khí đó là được. Không phải tiểu quỷ ngươi còn mười mấy viên Đào Dương Đan hay sao, cho nàng dùng một viên đi!”

Ngọc Phong nghe vậy, bộ dáng như nhớ ra, không để ý bàn tay còn bẩn mà vỗ đùi cái chách, cười nói

“ Ây da, sao ta lại quên bén mất nhỉ, chỉ cần dùng một viên Đào Dương Đan, độ tinh thuần linh khí của nàng sẽ ngay lập tức gia tăng gấp ba lần. Với mật độ linh khí dày đặc như thế này, cho dù không gian đan điền của nàng không lơn, nhưng số linh khí tích trữ được sẽ không kém người thường là bao nhiêu. Ôi da, tiểu Tinh, tỷ tỷ của ta đúng là số một!”

Tiểu hồ ly hất cằm, cao ngạo nói

“ Đương nhiên, còn không nhìn thử bản cô nương là ai chứ”.

Ngọc Phong nhìn cái bộ dạng thèm đánh của nàng, ‘xì’ một tiếng, bĩu môi nói,

“ Còn ai nữa, là một con cáo già tham ăn chứ ai”.

Tinh Tinh ngay lập tức xù lông lên, ánh mắt lườm Ngọc Phong, quát lạnh

“ Tiểu Phong ngươi có giỏi thì nói lại một lần nữa thử coi, ta mà già á? Chị đây mới mười tám, đôi mươi thôi nhé!”

Bổng nhiên trong lúc này, ‘ ẦM!’một tiếng, cánh cửa phòng bao bị người khác dùng lực mạnh đá bay ra, tiếp theo đó là một tiếng nói vang dội không kém phần hống hách vang lên

“ Má, thằng chó nào dám sử dụng phòng ăn chuyên dụng của ông, mau lăng ra đây!”

Lúc này ở trước cửa phòng bao, một người thanh niên tóc tím, quần áo hoa lệ, từ đầu đến chân toàn bộ đều là đồ hàng hiệu, vẻ mặt hung thần ác sát inh ỏi quát lớn. Mà phía sau hắn còn có thêm một vị mỹ nữ mắt ngọc mày ngài, toàn thân một thân quý khí, vẻ mặt hình như đã mất kiên nhẫn.

Quản lý nhà hàng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng bên cạnh, một đầu đầy mồ hôi, liên tục cuối đầu khuyên giải

“ Luân Vũ công tử, xin ngài bình tĩnh lại một chút, vị khách nhân bên trong cũng không phải là cố ý muốn chiếm phòng riêng của ngài đâu. Chỉ là vị quản lý trẻ vừa mới tuyển vào còn chưa quen thuộc với công việc, nên mới gây ra lỗi lầm như thế này. Tất cả chỉ làm hiển lầm, hiểm lầm thôi, mong Luân Vũ công tử đại nhân đại lượng, bỏ qua cho”.

Bên cạnh hắn, một người thanh niên khoảng hai lăm, hai sáu tuổi cũng liên tục cuối đầu nhận sai không ngớt, tấm lưng lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Luân Vũ nhìn hai vị quản lý trước mắt vô cùng gai mắt, ‘hừ’ một tiếng nói

“ Đừng tưởng sau lưng nhà hàng các ngươi có Đao gia chống lưng thì ngon lắm, quản lý Vương, nếu để cho bản công tử đây tức giận lên, cái nhà hàng của các ngươi đừng có mong sống được yên ổn”.

Quản lý Vương nghe Luân Vũ trắng trợn đe dọa, trong tâm cũng tức lắm nhưng không dám nói, chỉ có thể liên tục gật đầu hô “ đúng, đúng vậy!”

“ Tiểu Vũ, đây là cái chuyện bất ngờ ngươi dành cho ta sao? Đứng cải lộn, tỏ vẻ uy phong với người khác à? Thật làm ta quá thất vọng đi!”

Cô gái đứng sau lưng Luân Vũ nhàm chán cất lời, bộ dạng dường như đã rất mất kiên nhẫn rồi

Luân Vũ nghe tiếng nói nhẹ nhàn của nàng nhưng cảm thấy như dao kề trên cổ, mồ hôi đầu liền ứa ra, hơi run sợ nói

“ Tỷ tỷ, ta là có chuẩn bị điều bất ngờ cho tỷ thật mà, ai biết đâu cái nhà hàng cùi bắp này lại làm ăn chộp giật như thế. Tỷ tỷ xin bớt giận, hạ hỏa, hạ hỏa, đệ sẽ ngay lập tức đi chuẩn bị phòng khác”

Nói rồi Luân Vũ liền quay ngắt qua nhìn Quản lý Vương trừng mắt

“ Còn không đi chuẩn bị phòng khác cho chúng ta, chuyện hôm nay ta sẽ từ từ tính sổ với các ngươi!”

Quản lý Vương nghe câu nói này như được đại xa, đưa tay lau mồ hôi trên tráng, thở phào một hơi, rồi làm động tác mời, kính cẩn nói

“ Luân Vũ công tử, Luân Vũ tiểu thư mời đi bên này, chúng tôi sẽ sắp xếp một phòng đặc biệt cho hai vị, xem như là tạ lỗi vì sợ cố không đáng có ngày hôm nay”.

Tuy nhiên còn không đợt bốn người rời đi, một tiếng nói lười biến cất lên làm cho quản lý Vương như từ trên thiên đàn rớt xuống địa ngục

“ Này, mấy người các ngươi quấy rối bữa ăn của ta rồi cứ như vậy mà đi à? Cái lý gì vậy chứ!”

Ngay lập tức cả bốn người đồng loạt quay lại, mỗi gương mặt lại mang một biểu cảm khác nhau, nhìn kẻ vừa mới lên tiếng.

Ngọc Phong lúc này đang dựa vào cánh cửa, miệng đầu dầu mỡ màu đỏ lem luốt, quần áo cũng lỗ chỗ dính dầu mỡ, trên tay vẫn còn cầm một cái chân gà, vô cùng không có hình tượng, vừa mút vừa nói

“ Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người ăn chân gà hay sao? Các ngươi nói đi, việc làm ảnh hưởng bữa ăn hôm nay của ta giải quyết như thế nào, bồi thường hay là ăn đánh đây?”

Luân Vũ tâm tình đã hòa hoãn một chút lại bị câu nói này của Ngọc Phong mà bùng cháy lên, giận dữ quát lớn

“ Mẹ nó chứ, ông đây còn chưa tính sổ với ngươi, mà ngươi muốn tính toán với ông. Được lắm, nếu hôm nay ta không đánh ngươi thành con chó thì ta không còn xứng danh một trong ngũ đại công tử của Đế Đô nữa rồi”.

Nói rồi Luân Vũ cũng mặt xác mấy người xung quang, xắn tay áo lên lao thẳng đến, linh khí dâng trào mãnh liệt, cả cơ thể tóe ra từng tia lôi điện sáng chói. Một quyền đánh ra, uy thế như sấm ngang chớp dật, cường đại vô cùng.

Tuy nhiên nắm đấm đó chưa đi được bao lâu liền bị bàn tay trắng nỏn của Ngọc Phong dễ dàng bắt được, hơn nữa bộ dạng này cũng vô cùng nhẹ nhàn, không có vẻ gì là quá cố sức cả. Cho dù có liên tiếp những tia lôi điện nối đuôi nhau, từ trên người Luân Vũ đánh thẳng vào tay hắn thì cũng không gây ra được bất cứ tổn thương nào, cứ như là đang đánh vào cục sắt vậy.

Ngọc Phong cầm đuôi gà mút mút mấy miếng thịt cuối cùng, có chút tiết nuốt ném đi, bàn tay bóp lấy lắm đấm của Luân Vũ hơi dùng sức khiên cho hắn đau đến nhe răng nhết miệng, cười nhạt nói

“ Mới có chút trình độ này của ngươi mà cũng muốn đánh ta thành con chó? Ai cho ngươi cái tự tin đó thế?”

Luân Vũ bị Ngọc Phong bóp đến đau không chịu nổi, tuy nhiên hắn cho dù cố sức đến mức nào cũng không thể nào rút tay ra được, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói ra

“ Ai cho cái đầu ngươi, chỉ bằng thân phận thiếu gia của Luân Vũ thế gia, ta liền muốn đánh ai thì đánh, ngươi quản được sao. Khôn hồn thi mau buông cái tay thối của ngươi ra khỏi ta, nếu không ta sẽ cho người đánh chết ngươi”.

Cô gái đứng bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng có đến chết cũng phải gân cổ cãi lại của Luân Vũ công từ liền bất đắc dĩ ôm tráng, ‘cái thằng nhóc này sao mãi mà không bao giờ khôn ra được nhỉ? Bị người ta khống chế như vậy mà còn nói thế được, ngại mình sống lâu quá hay sao? Cái thằng em đần độn này! Đúng là gia phong bất hạnh a!’

Nghĩ là nghĩ thế, nhưng dù sao Luân Vũ cũng là em trai của nàng, nàng không thể cứ trơ mắt ra nhìn hắn bị người ngoài ức hiếp được. Luân Vũ tiểu thư tiến lên trước một bước, toàn thân bùng lên lôi điện màu vàng, khí tức linh khí bạo nổ mãnh liệt, ánh mắt nhàm chán mà lại sắc lạnh nhìn Ngọc Phong, bá đạo cười nói

“ Cô gái, biết điều nột chút, mau bỏ cánh tay của đệ đệ ta ra, nếu không nàng sẽ không sống sót mà ra khỏi đây nổi đâu”

Ngọc Phong ánh mắt vẫn bình đạm như mặt hồ, liếc nhìn cô gái có tu vi Ngũ Tinh Khí Tông trước mặt, bộ dạng vô cùng mất kiên nhẫn nói ra

“ Ta nói này, hai người các ngươi đừng có lắm lời như thế có được không, bây giờ chỉ có hai sự lựa chọn, một là bồi thường tiền tổn thất tinh thần cho ta, cũng không mắc lắm đâu, 5 vạn kim tệ là được. Hai là bị ta đánh cho một trận, nói đi, chọn cái nào!”

Hai vị quản lý đứng bên cạnh nhìn hai bên người một câu, ta một câu cải lộn tung tóe, không biết làm thế nào cho phải, nếu mà thực sự đánh nhau thật thì xong rồi, cái chức quản lý nãy cũng không cần làm nữa.

Quản lý Vương nháy mắt với tiểu quản lý ở bên cạnh, nói khẻ

“ Tiểu Cung, ngươi mau đi báo cho Đao gia chuyện này, để ông ấy cho người đến giải quyết. Nhớ nói với ông ấy là nhanh lên một chút, nếu không thì cái nhà hàng này coi như xong!”

Quản lý Cung gật đầu hiển ý, nhanh chóng thối lui ra, sau đó liền cắm đầu chạy tới tấp, sự việc ngày hôm nay đều bắt nguồn từ hắn mà ra, nếu mà thật sự xảy ra chuyện gì, quản lý Vương chỉ bị cắt chức nhưng hắn chắc chắn sẽ mất mạng đấy, không đùa được đâu. Lúc này suy nghĩ trong đầu của quản lý Cung chỉ có một, tại sao mẹ hắn khi sinh hắn ra sao không sinh thêm bốn cái chân để hắn chạy cho nhanh chứ!

Đợi đến khi quản lý Cung đã chạy xa xa, quản lý Vương mới nuốt nước bọt, nhìn hai cô gái đang giao phong khí thế trước mặt, cười khó coi nói

“ Hai vị cô nương, xin các cô bình tĩnh lại một chút, có gì chúng ta ngồi xuống, từ từ ăn cái bánh bao, uống cốc nước trà rồi nói, đâu có việc gì là không thể thương lượng phải không?”

Bộ dạng quản lý Vương đã đau khổ rồi, nhưng tâm trạng của Luân Vũ công tử thì càng đau khổ hơn gấp nhiều lần. Hiện nay hắn đang hận chính mình sao mà ngu quá, nếu lúc trước đồng ý bồi thường thì hay rồi, bây giờ để bà chị ra mặt thì hắn cũng coi như xong.

Bởi vì hắn là người biết rõ nhất, cái bà chị này của hắn mỗi khi đánh nhau sẽ không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, mà lúc này hắn lại ở gần bã như vậy, lại còn không thể chạy trốn, số phận lát nữa ra sao, không cần nghĩ hắn cũng biết được sẽ là vô cùng thê thảm.

Chỉ cần bị bã đấm một cái, nằm yên trên giường cả một tháng là còn ít. Ôi sao mà hắn ngu dữ vậy nè, lạy trời lạy phật đừng để hai người họ thật sự đánh nhau! Nếu không con sẽ chết rất thảm!

........................~.~......................

Bình Luận (0)
Comment