Bất Tử Nhãn

Chương 207 - Lục Linh Chiến Sứ Giả Thất Tinh Thánh Điện

Tại một nơi nào đó ở ngoại thành Đế Đô, kẻ mặt áo bào đen cùng với Lục Linh rượt đuổi đến đây mới dừng lại.

Kẻ mặc áo bào đen thấy hai người đã rời khỏi Đế Đô đã xa, lại không có bất kỳ cường giả nào đuổi đến, thầm yên tâm trong lòng, thân thể hơi chùn xuống dưới, nháy mắt hạ cánh xuống trên một đồi cỏ cao cao. Ngay khi hắn đặt chân xuống đất, cơ thể liền lật ngược trở lại, hai tay đan vào nhau, hướng Lục Linh cũng đang chúi người lao xuống, cười lạnh quát

“ Tiểu nữ nhân, đỡ này, Cửu Tinh Liên Châu Đại Phong Trảm!”

Theo tiếng quát, một pháp ấn lục sắc liền xuất hiện trên hai bàn tay của hắn, sau đó từ trong pháp ấn lục sắc, một đường chín thanh đao gió to lớn nối đuôi nhau phóng ra, uốn lượn trên không trung giống như một con phong long, dùng tốc độ kinh thiên lao thẳng vào Lục Linh.

Lục Linh trên không đang nhanh chóng đáp xuống, thấy một hàng phong đao sắc bén kéo đến, mặt không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng, tay nắm Tử Lôi Thần Kiếm nháy mắt liền đâm ra

“ Bách Xà Phệ Long!”

ẦM! Từ trên Tử Lôi Thần Kiếm, hàng trăm tia lôi điện màu tím phá không lao ra như hàng trăm con đại xà, kéo theo hàng loạt âm thanh sấm động trời quang, oanh kích thẳng vào chín thanh đao gió, trong chớp mắt liền hủy diệt bọn chúng, không dừng lại ở đó, lôi điện màu tím còn phóng thắng xuống dưới mặt đất, đánh vào vị trí của kẻ mặc hắc bào.

Kẻ mặc hắc bào thấy Lục Linh chỉ dùng một chiêu đơn giản liền phá hủy pháp thuật của hắn cũng không mấy ngạc nhiên. Khuôn mặt sau lớp mặt nạ cất lên nụ cười quái dị, thân ảnh nhún một cái liền lùi nhanh ra sau, trên hai lòng bàn chân hắn, phong quyển khởi động, tốc độ di chuyển tăng mạnh trong nháy mắt.

Vừa di chuyển, hai tay của kẻ mặc hắc bào cũng không quên hướng về phía Lục Linh liên tục đánh ra, trên hai lòng bàn tay, Pháp Ấn lục sắc nhấp nháy liên hồi, bắn ra hàng loạt phong trâm nhỏ như cây đũa, hơn nữa lại còn vô hình vô chất, cực kỳ sắc nhọn. Chiêu thức như thế này nếu mà không tránh né kịp thời, chắc chắn sẽ bị bắn thành cái sàn, cả người toàn là lỗ.

Lục Linh đâm ra Tử Lôi Thần Kiếm, khiến cho Tử Lôi Sấm Sét không ngừng oanh tạc mặt đất, đuổi theo kẻ mặc hắc bào, những cũng chính vì thế mà ánh sáng của Tử Lôi Sấm Sét làm cho nàng không thể thấy được hàng nghìn phong châm vô hình đang tiến tới.

Bất quá Lục Linh cũng không phải dạng Khí Sư tầm thương, nàng bản thân chính là thiếu thông chủ của Bạch Vân Tông, được nhận sự huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, khi lớn lên cũng trải qua không ít trận chiến sinh tử, tôi luyện thành một loại bản năng chiến đấu cực mạnh, trực giác của nàng không hề thua kém Ngọc Phong một xíu nào. Huống chi nàng cũng đã từng một lần giao đấu với kẻ địch trước mắt, những mánh lới của hắn, nàng đều hoàn toàn nắm rõ

Chỉ thấy khi hàng nghìn phong châm kia chỉ còn cách Lục Linh chưa đến hai mét, nàng bổng nhiên thu hồi Tử Lôi Thần Kiếm lại, một tay chưởng mạnh ra, khí kình tung bay

“ Bát Quái Chưởng!”

Bùm! Một tiếng nổ trầm đục. Bát Quái Chưởng vừa xuất ra liền tạo lên một luồng khí kình cực đại, nổ tung trên không trung, hất văng tất cả phong chân đang bay đến, hơn nữa trình độ tu luyện Bát Quái Chưởng của nàng còn mạnh hơn bốn năm trước rất nhiều lần, một chưởng xuất ra không chỉ chặn đứng thế đến của phong châm mà còn nghịch đảo phương hướng của nó, bắn thẳng hàng nghìn phong châm quay trở lại tấn công kẻ mặc hắc bào.

Tuy nhiên hàng nghìn phong châm này bắn ngược trở lại cũng chỉ có thể đâm ‘phụt phụt’ xuống đất, đều bị kẻ mặc hắc bào dễ dàng đạp phong quyển lanh lẹ tránh né, không một phong châm nào có thể chạm vào người hắn, cho dù là cái góc áo đi chăng nữa.

Lục Linh tất nhiên cũng không nghĩ số phong châm này có thể làm ra được tác dụng gì to lớn, nên khi xuất ra Bát Quái Chưởng xong, nàng lại tiếp tục đâm ra một kiếm, bắn ra hàng loạt lôi điện màu tím, lôi dực đằng sau lưng vũ động không ngừng, như là hình với bóng bám sát theo kẻ mặc hắc bào, một chút cũng không rời.

Hết bị phong châm lại bị sấm sét oanh kích, cho dù kẻ mặc hắc bào có di chuyển nhanh đến thế nào cũng không tránh nổi có chút chật vật. Mặc dù thế, hắn lại cười ha hả nói to

“ Tiểu nữ nhân, một năm không gặp, bản lĩnh của ngươi không có tiến bộ gì lắm nhỉ, thật là cho bản sứ thất vọng a!”

Lục Linh đối với câu nói này, mặt vẫn lạnh như băng, sát khí bốc lên từ ánh mắt, Tử Lôi Sấm Sét càng oanh kích mạnh hơn trước, khiêu khích nói

“ Bản lĩnh có tiến bộ hay không, ngươi cứ thử một tý liền biết thôi. Một năm trước ta đánh cho ngươi phải ôm đầu máu bỏ chạy thì bây giờ cũng sẽ không khác, chỉ có điều muốn chạy thoát thì bỏ mạng ở lại đã!”

Kẻ mặc hắc bào nghe vậy liền bĩu môi, cười cười quái dị

“ Tiểu nữ nhân, một năm trước là ta nhường ngươi, không lẽ ngươi lại tưởng thật đấy chứ? Hắc hắc, bây giờ để ta cho ngươi biết, Pháp Sư của Thánh Điện hơn xa bọn người thường các ngươi như thế nào”

Nói rồi kẻ mặc hắc bào liền dừng lại, hai tay thoăn thoát vung ra, đánh từng cái vào không trung vô định, miệng lẫm nhẩm đọc chú ngữ tối nghĩa, cuối cùng liền quát

“ Phong Lực Quyết, Phong Cuồng Vạn Lý!”

Trong nháy mắt, trước mặt kẻ mặc hắc bào liền xuất hiện một pháp ấn hai màu lục lam vô cùng chói mắt, cái pháp ấn này lớn hơn mấy cái pháp ấn hắn thi triển lúc trước rất nhiều, phải to đến hơn năm mét.

Pháp ấn hai màu lục lam vừa xuất hiện liền xoay tròn với tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn rung động với tần số cực cao, ngay lập tức cuồng phong khởi động, không khí bốn phương tám hướng nháy mắt bị pháp ấn hút vào như một cái hố khổng lồ, sau đó cũng từ trong pháp ấn, hàng vạn thanh đao gió giống như chim Yến phá không mà ra, bay vun vút trong không khí bắn tới Lục Linh.

Những con chim Yến bằng gió này liên tục bay ra với số lượng khổng lồ, đếm không hết được, lại giống như một bầy đại dịch côn trùng càn quét tứ phía, những nơi nó đi qua, tất cả mọi thứ đều bị cắt sạch, băm nhuyễn thành mãnh vụn. Không một thứ gì chắn ngang đường đi của nó mà còn tồn tại được, kể cả Lục Linh.

Lục Linh nhìn Phong Yến phô thiên tái địa mà kéo đến, da đầu không nhịn được liền tê dại, lông gáy dựng đứng hết cả lên, khí tức nguy hiểm đến cùng cực ập thẳng vào mặt nàng. Tuy nhiên bản thân Lục Linh cũng là người có kinh nghiệm chiến đầu phong phú, chỉ thoán giật mình một chút liền hồi tỉnh lại, nàng không chút do dự huy động Lôi Dực phóng thẳng lên bầu trời, cố gắng tránh né cơn bão Phong Yến khủng khiếp đang càn quét tới.

Kẻ mặc hắc bào nhìn hành động của Lục Linh, cười lạnh một tiếng khinh thường, cánh tay hắn duỗi ra thành chỉ, trên đầu ngón tay xuất hiên một pháp ấn nho nhỏ giống như là một cái ống ngắm, chỉ thẳng vào Lục Linh đang ở trên cao, điều khiển bầy Phong Yến đuổi theo

“ Thật ngây thơ, tưởng bay lên cao là có thể tránh thoát phong yến của ta, không có cửa!”

Dưới sự khống chế của kẻ mặc hắc bào, hàng chục vạn Phong Yến sắc nhọn bằng gió giống như là có mắt, phóng thẳng lên trời bám theo Lục Linh, nàng lắc léo đổi hướng, chúng cũng lắc léo đổi hướng, nàng tăng nhanh tốc độ phóng thẳng trời cao, chúng cũng cứ thế mà tăng tốc bay lên, bám riếc không rời. Chỉ cần tốc độ của Lục Linh mà chậm lại một chút, sơ hở một nhịp liền sẽ bị cơ bão tố phong yến nuốt trọn, cắt nát thành nghìn mãnh vụn.

Biết là không thể nào thoát khỏi đám phong yến nguy hiểm đằng sau, Lục Linh cắn răng chỉ Tử lôi Thần Kiếm lên không trung, linh khí bạo nỗ dữ dội, điên cuồng quán chú vào Tử Lôi Thần Kiếm, không tiếc linh khí sử dụng thuật khí mạnh mẽ

“ Lôi Kiếm, Hủy Diệt Thương Khung!”

ẦM! ẦM! ẦM!

Đột nhiên trời đang trong xanh liên giăng đầy mây đen, trong biển mây mù đen tối, từng ánh lôi quang chớp lóe bên trong, gây ra từng tiếng sấm vang vọng thiên không. Ngay sau đó, từ trong mây mù, hàng trăm Tử Lôi Sấm Sét điên cuồng mà oanh tạc xuống dưới như một cơn mưa sấm sét, trong nháy mắt đánh thẳng vào cơn bão Phong Yến, xé tan nó ra thành từng mảnh.

Tuy nhiên Phong Yến bị phá nát thì sẽ có ngay một đống Phong Yến khác được kẻ mặc hắc bào điên cuồng không ngừng tuông ra từ trong pháp ấn, nhay mắt bù đắp vào chỗ thiếu hụt, một phần tiếp tục điên cùng tấn công, một phần Phong Yến lại xoay quanh cơ thể hắn, bảo vệ hắn khỏi hàng loạt Tử Lôi Sấm Sét đang từ trên trời không ngừng oang kích xuống, tạo ra thế trận giằng co giữa đôi bên. Tử Lôi Sấm Sét mạnh thì có mạnh đó nhưng cho dù có buông xuống mưa sấm sét cũng không thể nào bì kịp với số lượng Phong Yến khổng lồ của hắn. Kẻ mặc hắc bào cười quái dị nói

“ Hừ, tiểu tông chủ của Bạch Vân Tông cũng chỉ có thế này thôi sao? Đúng là làm ta thất vọng mà! Nếu mà toàn bộ Bạch Vân Tông đều là cái thể loại to mồm nhưng lại yếu đuối như ngươi, Thất Tinh Thánh Điện bọn ta liền một hơi dễ dàng bóp nát!”

Lục Linh thâm thể lơ lững ở trung tâm của bầu trời mây đen, ánh mắt lóe liên lôi điện màu tím không khác gì một vị lôi thần, phóng mắt nhìn xuống kẻ mặc hắc bào bên dưới, khí thế không giận mà uy quát lạnh

“ Để ta cho ngươi biết sức mạnh thật sự của Bạch Vân Tông là như thế nào, cái Thất Tinh Thánh Điện chó má kia của các ngươi, xa xa còn không thể sánh kịp, chết đi Lôi Thần Kiếm Quyết, Lôi Cực Thiên Phạt!”

ẦM! ẦM!

Nháy mắt từ trong mây đen, hàng nghìn Tử Sắc Lôi Điện đồng loạt giáng xuống, sau đó lại kết hợp lại với nhau, tạo thành một tia Tử Lôi Sấm Sét không lồ, mang theo hơi thở hủy diệt đánh thẳng vào kẻ mặc hắc bào bên dưới.

Một chiêu này chính là thuật khí đã kết liễu Độc Nhãn Bạo Hùng Long, khiến cho đầu nó nổ tung thành nghìn mãnh. Trong thoán chốc ngắn ngủi, cả bầu trời như nhuộm một màu tím rực sáng chói mắt.

Kẻ mặc hắc bào đứng bên dưới, cảm nhận uy thế hủy thiên diệt địa của tia sét khủng bố trên bầu trời, máu trong người như là được đốt nóng đến sôi sục, điên cuồng chảy loạn trong cơ thể, cả người hắn rung rẫy vì phấn khích, đã lâu lắm rồi hắn chưa hứng chịu một thuật khí kinh khủng như thế này.

Hắn cười hắc hắc hai tiến quái dị, hai tay thu về làm tan đi pháp ấn to lớn trước người, sau đó liền rung mạnh một cái, xuất ra kình khí phá tan hai tay áo, để lộ hai cánh tay tráng kiện màu cổ đồng, trên mỗi cánh tay đều có đeo hơn mười chiếc vòng bạc trắng, trong đó có một số vòng còn gắn chuông nhỏ, liên tục kêu leng keng vui tai. Phá hủy tay áo xong, kẻ mặc hắc bào liền dùng móng tay cắt lên hai bàn tay mình, sau đó dùng máu quẹt đều lên vòng bạc ở hai cánh tay, đồng thời cũng lẫm nhẩm đọc một hàng dài chú ngữ khó hiểu, quát.

“ Kim Liên Quyết, Kim Xuất Hoàng Châu Địch Cửu Kiếm!”

Tiếng quát vừa dứt, tia Tử Lôi Sấm Sét cũng đã kéo đến, không chút nương từ đánh thẳng vào đầu kẻ mặc hắc bào, gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, đánh cho một ngọn đồi cỏ xanh trở thành tro tàn, mà cả ngọn đồi không nhỏ cũng bị một chiêu này sang phẳng thành bình địa, lửa tím cháy rực rỡ khắm nơi.

Nhìn uy thế phá hủy khủng khiếp của Tử Lôi Sấm Sét, Lục Linh thầm thở phào một hơi, từ trên không trung hạ xuống đất, cũng đồng thời thu hồi Lôi Dực lại. Cho dù là Thú Vương như Độc Nhãn Bạo Hùng Long cũng bị một chiêu cực đại này diệt sát, huống chỉ là kẻ mặc hắc bào kia, sống được mới là lạ.

Tuy nhiên còn chưa để Lục Linh vui vẻ được bao lâu, một tiếng nói cợt nhả pha chút khinh bỉ vang lên trong đám khói bụi, làm cho tâm trạng nàng thoán chốc như rơi vào đáy cốc, trở nên trầm trọng vô cùng.

Chỉ thấy từ trong lớp khói bụi và ánh lửa, từng tiến bước chân trầm thấp vang lên, kèm theo đó là tiếng kiếm minh uyển chuyển rung đọng. Ngay sau đó, kẻ mặc hắc bào đạp gió lướt ra, xuất hiên trước ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm của Lục Linh, xung quang người hắn, hàng trăm thanh kiếm hoàng kim sáng chói đang từ từ lay động, quay tròn bảo vệ hắn bên trong, mà sau lưng hắn, một pháp ấn màu vàng vô cùng phức tạp đang chậm chậm quay tròn, ánh sáng vàng kim phung ra nuốt vào, liên kết với từng thanh Hoàng Kim Kiếm riêng biệt.

Những thanh kiếm này hoàn toàn là kiếm thật chứ không phải được ngưng tụ từ linh khí hay tinh thần lực, bên trên mỗi lưỡi kiếm đều có quang hoa óng ánh lưu chuyển qua lại, lại lóe lên ánh sáng sắc lạnh vô bì. Tất cả một trăm thanh kiếm này, thế nhưng mà toàn bộ đều là Khí Binh, hơn nữa lại đều là Khí Binh cấp bốn, một chút cũng không hề thua kém Hải Lam Kiếm hay Luân Hồi Kiếm của Ngọc Phong.

Kẻ mặc hắc bào lướt gió mà đi, tay khẻ vuốt nhẹ những lưới kiếm bay qua trước mặt hắn, cười châm biếm nói

“ Sao nào, sợ rồi hả? Tuy rằng ngươi có một thanh Linh Binh cường đại nhưng trong tay ta cũng có hơn trăm thanh Khí Binh cấp bốn, hớn nữa lại còn sử dụng rất thuận tay. Tiểu nữ nhân nói đi nào, ngươi nghĩ kiếm trong tay ai sẽ lợi hại hơn, ngươi hay là ta?”.

Nói rồi hắn liền vươn ngón tay chỉ thằng vào Lục Linh, quát “đi!”

Vút! Vút! Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!

Ngay lập tức hơn mười thanh Hoàng Kim Kiếm liền phá không bay ra, lao thẳng vào Lục Linh như điện quang hỏa thạch, tốc độ nhanh đến nối chỉ có thể nhìn thấy bóng, không thể nhìn thấy hình.

Đồng tử Lục Linh nháy mắt liền co rụt thành đầu kim, hai tròng mắt màu trắng bất ngờ xuất hiện, như một tấm gương phản chiếu hình ảnh của mười thanh kiếm đang phá không lao đến.

Lục Linh kích hoạt Minh Kính Nhãn, dùng ánh mắt sáng như gương soi, phân tích từng chuyển động cũng như phương vị, quỹ đạo di chuyển của từng thanh Hoàng Kim Kiếm, trong lúc này thời gian đối với nàng như chậm lại vô cùng, mỗi một vật thể di chuyển đều vô cùng chậm chạp, kẻ cả là chính bản thân nàng.

Phân tích được đại khái thông tin trong nháy mắt, Lục Linh liền vung Tử Lôi Thần Kiếm lên đón đỡ, lúc thì vung, đâm, chém, khi thì quét, bổ, chặt, hất văng toàn bộ mười thanh Hoàng Kim Kiếm bay thẳng lên bầu trời.

Tuy nhiên những thanh Hoàng Kim Kiếm này bị hất tung lên không trung nhưng lại không hề rơi xuống mặt đất, mà chúng lại bay lại trở vị trí của kẻ mặc hắc bào, tiếp tục bị hắn khống chế.

Kẻ mặc hắc bào khẻ búng lên sóng kiếm của một trong những thanh kiếm vừa trở lại đó, quai quái nói

“ Minh Kính Nhãn của Bạch Vân Tông đúng là danh bất hư truyền, thế nhưng lại nhìn thấu được kiếm ảnh của ta. Bất quá hỏa hầu của tiểu nữ nhân ngươi chưa được cao lắm, không biết có đỡ nổi chiêu tiếp theo của ta không? Lần này là chơi lớn đấy, hắc hắc!”

..............................~.~..............................

Bình Luận (0)
Comment