Bất Tử Nhãn

Chương 21 - Chính Xác Là Khí Vương

“ Linh hồn”

“ Chính xác, là linh hồn, ngươi biết linh hồn là gì không?”

“ Ta chỉ biết sau khi vượt qua cửu tinh khí linh chính là cảnh giới khí hồn có tác dụng tru rèn linh hồn mà thôi” Ngọc Phong ăn ngay nói thật, hắn tuy là bắt lấy linh hồn của U Minh Linh Miêu để tiến hóa Bất Tử Nhãn tầng một thành Miêu nhãn nhưng hắn thật ra không biết cái vẹo gì về linh hồn cả.

“ Nói ngươi óc trâu là chính xác trăm phần trăm mà đến linh hồn mà chả biết là cái gì”

“ Được rồi khí linh đại ca, đừng chửi nữa mau nói cho ta biết linh hồn là gì đi” Ngọc Phong cũng rất muốn biết

“ Con người và tất cả các loài đều được cấu tạo từ hai phần gồm thân xác và linh hồn, thân xác chính là sức mạnh còn linh hồn lại chủ quản ý chí, không có thân xác linh hồn vẫn có thể tồn tại được, nhưng thân xác mà không có linh hồn thì không thể sống, hiểu không”

“ Cũng hơi hiểu hiểu chút ít” Ngọc Phong gãi đầu gật gật

“ Nhưng mà ta thấy có ai dùng linh hồn để sống đâu?” hắn thắc mắc hỏi, linh hồn con U Minh Linh Miêu đó nếu hắn mà không kịp thời bắt giữ thì cũng tan thành tro bụi trong không gian mà thôi

“ Ta nói không có thân xác linh hồn vẫn có thể tồn tại, nhấn mạnh từ có thể đấy ngươi hiểu không, không phải ai chết cũng tồn tại dưới dạng linh hồn được đâu” khí linh giọng nói bực tức

“ Thế ngươi nhìn thấy người sống bằng linh hồn rồi à?” Ngọc Phong chớp chớp đôi mắt

“ Đó là đương nhiên, bản thân ta cũng là một linh hồn sống đây, ngoài ra các cường giả có tu vi cao thâm cũng có thể tồn tại dưới dạng linh hồn sau khi chết đi ví dụ như Vương giả”

“ Ngươi là linh hồn sống à, thế ngươi chết khi nào thế, tu vi cao bao nhiêu, nghe nói lăng mộ này là của một vị khí tôn, ngươi là vị tiền bối ấy à?” hắn nhớ không lầm thì Vô Liêm nói như vậy.

“ Ai nói ngươi đây là lăng mộ khí tôn, XÚC PHẠM, CỰC KỲ XÚC PHẠM!!!!” khí linh gào to làm căn phòng rung rinh cả lên

“ Bình tĩnh, bình tĩnh nào khí linh đại ca, phòng sắp sập tới nơi rồi kìa?” Ngọc Phong sợ hết hồn la to, nếu không dừng nó lại chắc chắn hắn sẽ bị chôn sống ở đây

“ Nói mau, ai nói lăng mộ này là lăng mộ khí tôn, Vương giả mà lại là một khí tôn thấp bé hay sao, hừ!” khí linh bình tĩnh lại, căn phòng cũng bớt rung rinh nhưng giọng nói của nó vẫn tràng ngập bất mãn.

“ Ngươi bình tính nghe ta nói, ta nghe được thông tin này từ nhóm dong binh vào trong này trước ta ấy, bọn chúng còn bảo tên khí tôn này ngu như con bò ý, xây lăng mộ tại vị trí dễ ra vào thế này chính là cho không bọn hắn rồi” Ngọc Phong giải thích đồng thời ném cục đá xuống giếng luôn ‘ bọn dong binh kia và nhóm Huyết Danh chắc chắn là cũng nằm trong các căn phòng thí luyện này rồi, xem thái độ của tên khí linh kia thì số phận của bộn chúng xem như định đoạt rồi, haha, đáng đời ai bảo dám ăn cướp đồ của ta’

]

“ Hả ngươi vừa nói cái gì, ngươi dám chửi Vương giả ngu như bò?” khí linh gào ầm lên điếc cả hai tai, căn phòng lại rung rinh còn ghê gớm hơn lúc trước.

“ Không phải ta nói mà, là bọn dong binh đó nói, ta chỉ kể lại mà thôi” Ngọc Phong lên tiếng biện minh, cái đầu hắn bây giờ ong lên như cái chuông ý

“ Hừ bọn khốn khiếp xem ta sử lý các ngươi ra sao, còn ngươi nữa nhóc con, tuy ngươi không chủ ý chửi Vương giả nhưng lời đã ra khỏi miệng không thể nuốt lại được, thí luyện trọng lực tầng hai lập tức bắt đầu, không nghĩ ngơi gì nữa, ngoài ra ngươi tự mà mò đi ta không giải thích đâu” bỏ lại một câu khí Linh liền biến mất, thuật hình ấn trên nóc phòng cũng ảm đạm vô quang.

“ Này Này, ngươi đừng có bỏ mặt ta thế chứ, có phải ta nói đâu mà, này khí linh đại ca ngươi đầu rồi, Này” Ngọc Phong nhìn trần nhà gào thét kêu gọi nhưng khí linh không có dấu hiệu nào là sẽ quay lại

Ùng, Ùng, Ùng, nền phòng bắt đầu tách ta thành hằng trăm hằng nghìn cột đá hình trụ chỉ đặt vừa hai bàng chân cao thấp không đều nhau, trong đó có một cột đá dân cao tới tận nóc phòng trên vị trí đó có một cái lỗ như cái lỗ nằm ở tầng đầu tiên, xung quanh thân cột thì được chạm khắc vô số thuật hình ấn, phía dưới chân những cái cột là một hầm sâu chi chít những gai nhọn. Hiện tại Ngọc Phong đang đứng tại phía rìa của căn phòng, trên một cột đá có thể nói là thấp nhất tuy nhiên khác với các cột đá xung quang cột đá này có diện tích đặt chân lên đến một mét vuông, ngoài ra bên cạnh của Ngọc Phong cũng hiện ra một tảng đa hình cầu như tầng một nhưng lại có màu bạc sáng bóng. Sau khi các cột đa dịch chuyển đến vị trí sắp xếp của mình thì bổng nhiên các thuật hình ấn bắt đầu sáng lên vận động, cả căn phòng ngập tràng một áp lực nặng nề.

Ngọc Phong giữ vững thân hình nhìn sự biến đổi sung quanh, cơ thể hắn hiện nay gánh chịu một trọng lực vô cùng lớn “ chết tiệt, cơ thể nặng quá, trọng lực phải gấp bốn lần bình thường quá, may mà lúc nãy có phần thưởng nhằm gia tăng sức lực nếu không thì mình nằm dẹp lép chỗ này luôn quá”

Ngọc Phong cuối đầu nhìn vô số gai nhọn chi chít phía dưới rồi lại ngước đầu nhìn cột đá trên kia, sau một phút suy nghĩ thì hắn hiểu ra tầng này là phải làm gì rồi “ nếu bố cục như thế này thì tí luyện tầng này là phải đạt đến cái cột cao nhất, ok đến cái cột đầu tiên nào”

Ngọc Phong đập tay lên tinh thần tiến đến mép cột đá bắt đầu, hắn nhìn khoản cách giữa bản thân và cột đá gần nhất ước lượng khoảng cách “ hình như là hai mét, để xem với trọng lực gấp bốn lần này mình nhảy cao được bao nhiêu”. Ngọc Phong đứng tại chổ bật cao lên không trung “ bốn mét” sau đó hắn lại bật nhảy vài lần nữa “ không tồi với trọng lực gấp bốn lần mà mình có thể nhảy được bốn mét rồi thế nếu ở trọng lực bình thường không phải mình có thể nhảy cao tới mười sáu mét hay sao, u hú quá dữ, yêu cái thí luyện này quá đi mất, nhảy nào” Ngọc Phong nhảy phóng qua cột đá đầu tiên một cách dễ dàng “ quá đơn gian, cái này mình hoàn thành trong vòng mười phút là quá dư rồi”

Tiếp theo Ngọc Phong liên tục nhảy Phóng qua các cột đá, đúng như hắn dự đoán chỉ trong vòng chín phút hắn đã tới được cột đá cao nhất nhưng bên trên chẳng có gì cả, không có phần thưởng, căn phòng cũng không trở về bình thường.

“ Như thế này là sao nhỉ, còn cái lỗ này là cái gì sao giống cái lỗ hồi nãy quá vậy?” Ngọc Phong nhìn cái lỗ trên cột cao nhất tự hỏi sau đó hắn lại liếc nhìn về phía cột đá xuất phát, bên trên nằm chễnh chệ một tảng đá màu bạc .

“ Đúng rồi, phải đem cục đá màu bạc ấy vào cái lỗ này mới đúng, hèn chi mình thấy cái thí luyện tầng hai này nó dễ như vậy chứ, đúng là bất cẩn mà, lại quên nó mất” Ngọc Phong tự vổ đầu mình cái bốp sau đó lại nhảy qua từng cột đá về lại vị trí xuất phát, quá trình nhảy về chỉ mất năm phút đúng là đi lên thì khó đi xuống quá dễ mà.

Ngọc Phong đến bên cạnh tảng đá màu bạc cúi người xuống vận sức nhất nó lên ngan bụng ôm thật chặc “ nó nặng ít nhất là bốn trăm ký, phải vác cái này mà đi lên chắc mệt chết”

Hắn ôm tảng đá bước từng bước tới mét cột xuất phát chuẩn bị theo lộ trình ban nảy mà đi lên, Ngọc Phong vận sức vô chân nhảy phóng tới cột đá đầu tiên, nhưng chỉ mới đi được ba phần tư quảng đường thì cả người hắn cùng tảng đá màu bạc bị kéo xuống phía dưới, hắn đã nhảy hụt

“ Á AAAAAAAAA! Ngọc Phong hốt hoảng la to lên buôn tay khỏi tảng đá màu bạc ôm chặc lấy cây cột giữ thân mình lại không cho rơi xuống, nhưng tảng đá màu bạc lại không như thế nó trơi thẳng vào vô số gai nhọn phát ra một tiếng nổ lớn ẦM sau đó tan biến mất.

Ngọc Phong ngoái đầu xuống dưới nhìn lẩm bẩm “ may mà mình nhanh trí vức cái tảng đá kia đi nếu không thì kết cục cũng quá thê thảm đi, bị xiên chết chắc là đau lắm” trông vô số gai nhọn hắn rùng mình. Sau hai phút cố gắn hắn đã leo được lên phía trên cây cột, hắn nhìn lại cột đá xuất phát, ở đó lại xuất hiện một tảng đá màu bạc mằn ở vị trí ban đầu.

“ Hiểu rồi, mình hiểu rồi, việc cần làm là đưa tảng đá kia đặt vào cái lỗ ở cột đá cao nhất, nếu tảng đá mà bị rơi mất thì phải bắt đầu lại từ vị trí đầu tiên, với lại không thể nhảy phóng nữa phải bậc cóc mới được, giống như hồi xưa, nói tới hồi xưa thì không biết Thiện còi bây giờ như thế nào rồi nhỉ, chắc là sẽ thi vào một học viện khí sư cao cấp rồi, nó là một thiên tài cơ mà, thôi bắt đầu thí luyện nào” Ngọc Phong tổng kết lại tất cả những gì hiểu được .

Ngọc Phong ôm tảng đá ngang bụng nhún người lấy lực bật mạnh qua cột đá đầu tiên, đúng như hắn đoán ôm đá bật nhảy hiệu quả hơn nhảy phóng nhiều tuy không nhanh nhưng mà được cái chắc cú. Ngọc Phong ôm tảng đá bật qua từng cột đá, khi đến cột thứ mười hai thì hắn bị xảy chân té nhào phải bắt đầu lại, cứ thế hắn ôm đá bật nhảy qua từng cột rồi lại rớt đá xuất phát lại từ đầu, cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn, không biết là sau bao lâu, sau bao nhiêu lần thất bại hắn cuối cùng cũng lên đến cột đá cuối cùng, hiện trạng của hắn bây giờ phải nói là thê thảm không thể tả, linh khí cạn khô, khuông mặt trắng bệch, tay chân run rẫy, cả người ướt mồ hôi như chuột lột nếu hiện nay mà có một cơn gió thổi qua chắc chắn hắn sẽ đổ ầm xuống. Thí luyện tầng hai không có năng lượng cùng linh khí bổ sung như tầng một nên hắn phải gắn gượng đến giọt linh khí cuối cùng mới hoàng thành.

Ngọc Phong hai tay rung rung đặt tảng đá vào cái lỗ có sẵn rồi buôn tay ra lập tức đã tọa vận công khôi phục linh khí, nếu không làm ngay tu vi của hắn có nguy cơ sẽ thục lùi. Tảng đá màu bạc sau khí đặt vào trong lỗ liên tục xoay tròn rồi hoàn toàn tan biến thành vô số đốm sáng màu bạc óng ánh tiến vào trong cơ thể Ngọc Phong.

Ngọc Phong trong lúc tu luyện nhận thấy có một nguồn năng lượng tinh thuần thì lập tức mở mắt ra, hắn biết đấy chắc chắn là phần thưởng vượt thí luyện của tầng này. Năng lượng màu bạc này cũng giống như lần trước vô cùng tinh thuần nhưng số lượng lại nhiều hơn gấp bốn lần, năng lượng thâm nhập vào thừng thớ thịt, da, gân bắt đầu cải tạo thể chất của Ngọc Phong, đồng thời một phần tư số năng lượng chảy về đan điền giúp Ngọc Phong có thể trùng kích tam tinh khi linh một cách dễ dàng. Trong lúc Ngọc Phong tu luyện thì căm phòng cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Sau ba mươi phút Ngọc Phong bật dậy khởi động chân tay cảm nhận sức mạnh mới “ bây giờ khí lực của mình có thể nâng tám trăm ký một cách dễ dàng rồi”.

“ Ngươi lại hoàn thành thí luyện tầng hai rồi à, không tệ!” thuật hình ấn trên nóc nhà lại sáng lên

“ Khí Linh ngươi trở lại rồi à, bọn người kia sao rồi” Ngọc phong tò mò hỏi

“ Hắc hắc, ngươi quan tâm chuyện đó làm gì cứ lo cho thân mình trước đã” Khí linh cười khoái trí

‘ Nó cười nham nhở như thế xem ra hoàn cảnh của bọn Huyết Danh cũng không tốt đẹp gì lắm đâu, nếu không muốn nói là đáng sợ’ Ngọc Phong nghĩ thầm

“ Không nói luyên thuyên nữa thế ngươi rốt cuộc có muốn biết linh hồn là cái gì không?” khí linh hỏi với giọng không kiên nhẫn

“ Tại sao ngươi giở giọng bất đắc dĩ như vậy, ngươi có thể không trả lời ta mà” Ngọc Phong cũng khó hiểu chuyện này

“ Cái này là dặn dò của Vương giả, ta không thể làm trái được, người bảo ta phải trả lời mọi câu hỏi của người thí luyện”

“ Vương giả trong miệng của ngươi chính là chủ nhân lăng mộ này à cũng là chủ nhân của ngươi, chính là tiền bối khí tôn” Ngọc Phong dò hỏi

“ A A A A A A!!!! Ta điên mất, đã bảo Vương giả không phải là bọn nhải nhép khí tôn đó rồi mà, ngài là khí Vương đấy, là một cường giả khí Vương hàng thật giá thật đấy. NGƯƠI NGHE CÓ LỌT CÁI TAI CHƯA HẢ AAAAA!” khí linh nổi khùng lên.

Bình Luận (0)
Comment