Bất Tử Nhãn

Chương 216 - Nỏ Thần Kim Quy

Ngọc Phong nghe tường tận, thấy mọi việc hình như quá thuận lợi, nghi ngờ hỏi

“ Chúng ta chiếm đoạt địa bàn của hội Tam Nhãn vậy mấy bang phái xung quanh phản ứng như thế nào? Còn có cả mấy tổ chức cao tầng bên trên, bọn chúng sẽ có động thái gì?”

Ngưu Mông cười cười, không hề có một chút biểu hiện gì là lo lắng, lắc đầu nói

“ Bọn chúng còn muốn thế nào? Đám lưu manh thừa nước đục thả câu đâu chỉ có hội Tam Nhãn, mấy bang phái xung quanh cũng chính là đen theo đen, nhân thời điểm loạn lạc lúc đó cũng là tràng ra đường đánh cướp, có điều bọn chúng cũng là bị quân đội đánh dẹp, tuy rằng không hoàn toàn bị xóa sổ như hội Tam Nhãn nhưng nguyên khí đại thương đã là không thể tránh khỏi.

Bây giờ đám đó đến bảo vệ lãnh thổ của mình còn cố sức nữa là, làm sao có thể đi chiếm đoạt đất với chúng ta. Còn về tổ chức cao tầng bên trên, nghe nói đâu là có dính liếu đến vụ tập kích Đế Đô lần này, mặc kệ có ai chống lưng đằng sau liền bị quân đột bắt nhốt hết rồi. Hơn nữa người trực tiếp ra lệnh này là đoàn trưởng quân đoàn Kim Sí Đại Bàng, Quân Ngạo Thiên đỉnh đỉnh đại danh cho nên cũng chả ai dám đứng ra ngăn cản.

Vì thế, chúng ta cứ việc phóng tay mà làm, chỉ cần không gây tổn hại đến lợi ích của chính quyền, chúng ta liền sẽ không bị làm sao”.

“ Liên quan lớn như vậy?”

Ngọc Phong thầm cảm khái, tuy rằng bản thân hắn không thể chứng kiến tận mắt trận chiến kinh tâm động phách kia nhưng từ việc tụ tập đến hàng trăm Khí Tôn tại một chỗ để chiến đấu, cái sức mạnh này là khái niệm gì chứ? Bổng nhiên Ngọc Phong cảm thấy hắn thật sự quá là nhỏ bé! So với bậc đại tướng như Quân Ngạo Thiên, hắn giờ đây thật sự là không đáng một đồng.

Bất quá cảm khái thì cảm khái, những việc kinh thiên như thế này cũng không làm lung lay tâm cảnh của hắn chút nào, đến cả cường giả Khí Hoàng hắn cũng từng gặp rồi, mấy trăm Khí Tôn thì đã sao chứ?

“ Thế trận đại chiến đó, kết thúc như thế nào?” Ngọc Phong tò mò hỏi

Ngưu Mông vò vò đầu, hình như hắn cũng không hiểu rõ tường tận cuộc chiến này lắm, chỉ có thể biết gì nói nấy

“ Cái này thuộc hạ cũng không rõ, ngày hôm đó chỉ thấy trăm vị Khí Tôn linh khí tung bay trên bầu trời, mở ra vô số cuốn trực, thi triển hàng loạt trận pháp hủy thiên diệt địa, đánh thẳng vào ba cái thuật hình ấn khổng lồ. Hai bên cứ như thế giằng co qua lại thật lâu, thật lâu, cuối cùng thì ba cái thuật hình ấn kia rốt cục cũng bị ăn mòn đến tiêu tán, mà hơn trăm vị Khí Tôn cũng có không ít người sức cùng lực kiệt mà ngã xuống đất.

Sau đó chiếc thuyền khổng lồ đem theo cái chuông lớn cứ thế mà phá không bay đi, không chịu bất cứ sự cản trở nào, đến cuối cùng, vẫn là không biết thắng bại thế nào a!

Tuy nhiên, một thuộc hạ trong Ảnh Vọng làm nô bộc ở Việt Vương Phủ, tình cơ nghe được cuộc nói chuyện của đương kim gia chủ Việt Gia, Việt Sở với con trai hắn. Nói rằng trong lần tập kích Đế Đô này, những vụ nổ, trận đại chiến trên bầu trời hay là tấn công Bạch Vân học viện đều chỉ là nghi binh, làm phân tán chú ý của chúng ta, trong khi đó những kẻ tấn công lần này đã thần không biết, quỷ không hay đột nhập vào Lâu Đài Hoàng Gia, không biết bằng cách gì vượt qua tần tần cạn bẫy, đánh cắp đi Trấn Quốc Chi Bảo của Đại Việt quốc, Nỏ Thần Kim Quy”.

Ngọc Phong nghe đến đây, tâm thần liền rung lên, Thất Tinh Thánh Điện đột nhiên tấn công Đế Đô, làm cho gà bay chó sủa inh ỏi như thế, hơn nữa còn không tiếc hi sinh bao nhiêu là Pháp Sư lại chỉ vì một cái vũ khí? Bọn hắn đã là Pháp Sư rồi, đánh đấm chủ yếu là dùng tinh thần lực, cũng không phải cận thân chiến đấu như Khí Sư, lại càng không có linh khí cường đại như Khí Tôn, bọn chúng trộm một vũ khí trấn quốc để làm gì?

“ Nỏ Thần Kim Quy, là cái thứ gì? Chẳng lẽ là một thanh Linh Binh siêu cường?”

Ngưu Mông thoán lắc đầu, bản thân hắn cũng chỉ là nghe rồi nói lại, sự lợi hại trong này ra sao, thế lực tấn công Đế Đô rốt cuộc là thế lực gì, hắn hoàn toàn không biết một chút nào

“ Cái này thuộc hạ chính là bó tay, có điều nghe tên nằm vùng kia nói, Việt Sở hình như là rất kiêng kỵ cái Nỏ Thần Kim Quy này, hắn ta còn nói phong phanh rằng Nỏ Thần Kim Quy chính là siêu vũ khí đệ nhất thiên hạ, một phát bắn ra liền có thể xóa sổ một quốc gia. Chỉ là hắn nói như thế, còn đúng hay không thuộc hạ cũng không biết, nhưng thứ vũ khí mà bắn một cái banh luôn cả một quốc gia hẳn là không thể có thật đâu!”

Ngọc Phong hơi suy tư một chút, muốn đoán thử ẩn ý trong chuyện này, nhưng rồi hắn chỉ có thể đưa ra một nhận định có chút mơ hồ. Cái việc Thất Tinh Thánh Điện đánh cắp Nỏ Thần Kim Quy, mặc kệ cái nỏ thần này có thật sự là vũ khí hủy diệt hàng loạt hay không thì đây, đầu tiên là đã giáng một đòn mạnh vào sự tự tôn của Đại Việt quốc, cái thứ hai là nếu nỏ thần thực sự mạnh như thế, một phát bắn liền hủy diệt một quốc gia thì chuyện này liền làm suy yếu căn cơ cũng như sức chiến đấu của Đại Việt một cách cực kỳ…cực kỳ trầm trọng

Có thể đây là hành động chuẩn bị cho một cái gì đó rất lớn sau này, có thể là thế! Tuy nhiên những chuyện này không biết hậu quả mai sau sẽ như thế nào, nhưng hiện tại liền không chút nào ảnh hưởng đến hắn, chỉ là hắn muốn dự đoán để tính trước đừng lui cho mình mà thôi.

“ Vậy cứ như thế đã, ngươi tiếp tục theo dõi động tĩnh thế lực ngầm của Đế Đô, có chuyện hệ trọng thì hẳn báo cho ta, được rồi, tan họp”

Trầm ngâm thoán chốc, Ngọc Phong duỗi người một cái rồi đứng lên, đang định rời đi thì đột nhiên thống lĩnh hộ vệ Dư Trúc tiến tới trước mặt hắn, ôm quyền nói

“ Thuộc hạ Dư Trúc, bởi vì bản thân đang lầm vào bình cảnh tu luyện, mong đoàn trưởng bỏ chút thời gian chỉ điểm”.

Câu nói này trung trực mười phần, cực kỳ cung kính nhưng ân giấu bên trong đó hình như là có chút gì đó mang hơi hướng hoài nghi. Dư Trúc tuy rằng vẫn rất tin tưởng lời nói của Ngưu Mông, là rằng vị đoàn trưởng này rất mạnh, mạnh đến nổi hắn không thể tiếp được một chiêu. Tuy nhiên cái gì mắt thấy mới là thật, tai nghe chưa hẳn là đúng, mà bản tính Dư Trúc bình sinh chỉ tôn trọng cường giả, nếu hắn không thể tự kiểm chứng sức mạnh của vị đoàn trưởng này như thế nào, hắn vẫn là khó có thể tin phục mà làm việc được.

Ngưu Mông nhìn hành động tìm chết của Dư Trúc, cánh tay to lớn đập lên mặt, liên tục vuốt xuống

‘ Cái thằng trẻ trâu này, ta đã nói đừng có kiếm chuyện với đoàn trưởng rồi, sao cứ phải đâm đầu tìm chết mới chịu được, móa nó đúng là ngu hết chỗ nói’

Ngọc Phong thì phản ứng bình thường hơn, hắn chớp mắt đánh giá Dư Trúc từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, cuối cùng nói

“ Ta thấy ngươi hạ bàn vững chắc, hơi thở hữu lực, linh khí sung mãng, đây chính là hiện tượng vừa mới đột phá không lâu, lấy đâu ra chuyện lâm vào binh cảnh tu luyện chứ? Nói thật đi, có phải muốn đánh nhau với ta không?”

Cơ thể Dư Trúc bổng nhiên không biết vì sao lại thoán rung rẫy, nhưng vẫn nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng quyết tâm nói

“ Đúng vậy thưa đoàn trưởng, thuộc hạ chính là muốn so đấu với ngài vài ba chiêu, xem thử trình độ hiện tại của thuộc hạ đã đến đâu!”

Nghe câu nói này, Ngưu Mông lại lần nữa vuốt mặt, ánh mắt bốc lửa kèm theo vẻ bất đắc dĩ nhìn thẳng vào Dư Trúc, thầm than

‘ Ây da, đúng là trời tạo nghiệt có thể sống, người tạo nghiệt chỉ có đường chết. Mong rằng đoàn trưởng xuống tay nhẹ một chút, đừng có để Dư Trúc một hơi nằm liệt giường mấy tháng a, phải khó khăn lắm ta mới tìm được một thuộc hạ đắc lực như hắn a!’

“ Muốn luận bàn, được thôi, không thành vấn đề”

Ngọc Phong vô cùng tự nhiên đáp ứng, mặc dù mới bình phục vết thương, cơ thể vẫn là có chút không thoải mái, bất quá đánh với Dư Trúc vài chiêu hẵn là không có vấn đề Nghe Ngọc Phong đáp ứng, Dư Trúc liền mừng thầm trong lòng, nhanh chóng vươn tay làm động tác mời, nói

“ Vậy chúng ta xuống dưới hậu viện đi, nơi đó rộng rãi, dễ so đấu hơn”.

Ngọc Phong lắc đầu, cười nói

“ Không cần thiết rắc rối như vậy, cứ đánh luôn tại đây đi”

Dư Trúc ngạc nhiên, đưa mắt nhìn căn phòng được làm bằng gỗ, bản thân hắn đã có tu vi Cửu Tinh Khí Hồn rồi, nếu đánh ở đây chắc chắn là phá nát cái phòng này luôn. Dư Trúc có chút lo lắng nói

“ Đoàn trưởng, cái này hay là vẫn xuống dưới hậu viện đi, chúng ta mà giao đấu trên này, vậy sẽ hủy luôn căn phòng này mất!”

Ngưu Mông đứng bên cạnh tới lúc này đã không thể im lặng được nữa, trừng mắt quát lớn

“ Cái thằng nhóc này, đoàn trưởng đã bảo đánh ở đây liền đánh ở đây, căn phòng có hư thì cho người sửa, chúng ta còn thiếu chút tiền này sao?”

Dư Trúc bị Ngưu Mông chửi đến muối mặt không kịp, đành phải cười gượng nói

“ Vậy chúng ta sẽ so đấy tại đây vậy, đoàn trưởng, mời!”

Nói rồi Dư Trúc liền lùi về sau mấy bước, bắt đầu vận linh khí, cơ thể vang lên những tiếng lách cách giòn tan, hai cánh tay thoán chốc biến hành hai cánh tay kim loại trắng bạc, lực lượng mời phần.

Ngọc Phong nhìn linh khí cương mãnh mà Dư Trúc bày ra, thầm hô ‘không tồi’, quắt tay về phía hắn khiêu khích.

“ Đến đây!”

Bước vào trạng thái chiến đấu, Dư Trúc đã không còn câu nệ bất cứ tiểu tiết gì, mặc kệ Ngọc Phong có là đoàn trưởng hay không liền toàn lực lao thẳng đến, hai cánh tay kim loại đánh ra hàng loạt quyền ảnh, những cú đánh này nhanh đến nổi không khí không ngừng vang lên tiếng lốp bốp vui tai.

“ Kim Cương Quyền!”

Đối với quyền ảnh kim loại mạnh mẽ của Dư Trúc không ngừng đánh tới, Ngọc Phong vẫn là một bộ dáng thong dong bình tĩnh. Đợi cho đến khi khoản cách của cả hai còn chưa đến một mét, Ngọc Phong bất ngờ vung tay ra, tốc độ nhanh như thiểm điện, hoàn hảo bắt lấy nắm đấm kim loại của Dư Trúc. Sau đó liền bẻ cổ tay, gạt chân, khóa chặt Dư Trúc xuống sàn nhà, sức lực cực đại từ trên cao ép xuống khiến cho Dư Trúc không có cách gì là cựa quậy nổi.

Ngọc Phong bẻ tay cũng không khóa lâu liền thả Dư Trúc ra, đứng dậy cười nói

“ Tu vi của ngươi không tệ, thủ đoạn cũng không thổi, chỉ là tốc độ có chút kém, cần phải cải thiện thêm về phần này. Cứ vậy nhé, chừng nào tập tành khá hơn liền tìm ta luận võ, tạm biệt”.

Nói rồi Ngọc Phong cũng không nấng ná liền rời đi. Trong trận chiến chớp nhoáng vừa rồi, thực lực mà Dư Trúc bày ra cũng không phải là yếu, nếu đem ra so sánh thì so với đám con cháu mấy đại gia tộc còn mạnh hơn rất nhiều, cho dù có là thiếu niên Mộng Hồng được xem là thiên tài hay đám người Tống gia cũng không thể đánh thắng được Dư Trúc.

Việc Ngọc Phong có thể hạ đo ván Dư Trúc chỉ trong vòng một chiêu nhưng đấu với Mộng Hồng thì lại biến ảo khôn lường là bởi vì hắn lúc này, ra tay không có bảo lưu sức mạnh. Giao đấu với Mộng Hồng chính là dùng trăm phần trăm sức mạnh của hắn, đây cũng có thể xem như là một sự tôn trọng hắn dành cho thuộc hạ của mình.

Nhìn bóng dáng Ngọc Phong biến mất sau cánh cửa, Dư Trúc mới hồi thần lại, vẻ mặt đen như than xen lẫn sự hưng phấn, lồm cồm bò dậy

“ Đoàn trưởng đúng là quá mạnh, ta còn chưa giao đấu với người nào mạnh như vậy a, quá cường, quá ghê gớm đi!”

Ngưu Mông tiến đến cốc đầu hắn một cái, trừng mắt quát

“ Thằng ngu này, ngươi xem lời dặng dò của ta như gió thoảng qua tai phải không? Hả? Ta đã nói đừng có ngu mà đi trêu chọc đoàn trưởng, may là lần này nàng nương tay, nếu không thì ngươi cứ mà đợi nằm liệt giường mấy tháng đi!”

Dư Trúc vẻ mặt chính trực cười hì hì, gật đầu nói

“ Ông chủ bớt giận, bớt giận. Ta cũng là chỉ muốn thử xem sức mạnh của đoàn trưởng đến đâu thôi mà! Bất quá đoàn trưởng đúng là không phải người thường, chỉ cần dùng một tay liền có thể chặn đứng chiêu thức mạnh nhất của ta, thật sự là quá…quá sức mạnh.”

Nói đến đây, đầu Dư Trúc bổng nhiên lóe lên tinh quang, nhìn Ngưu Mông cười cười nói

“ Ông chủ, hay là ông đi thách đấu đoàn trưởng thử xem. Suy cho cùng ông cũng đã có tu vi Khí Tông rồi, là cường giả có số có má rồi, ông chủ đánh xem thử chịu được mấy chiêu của đoàn trưởng. Trận chiến mới vừa rồi nhanh quá, ta còn chưa kịp nhìn thấy bản lĩnh thật sự của đoàn trưởng đâu!”

Đáp lại lời hắn chình là một cái cốc đầu đau điếng, Ngưu Mông hai lỗ mũi phồng lên như mũi trâu, khịt ra hai dòng khí nóng, cực kỳ căm tức quát

“ Ông đây đéo có ngu nhé, ông không phải một dạng thích bị ngược đãi như mi, ông còn yêu đời lắm!”

...................~.~...................

Bình Luận (0)
Comment