Bất Tử Nhãn

Chương 23 - Đòn Bẩy, Hương Vị Tuyệt Trần

“ WO! Chí Tôn Vương?” Ngọc Phong há hốc mồm

“ Đúng vậy tên đó mà một Chí Tôn Vương, kẻ thù truyền kiếp của chủ nhân! Rồi sẽ có một ngày ta đập hắn nát từng cái xương một” khí linh nghiến răng nghiến lợi

“ Nếu ngươi đã nói ngươi là khí linh thì cho dù có linh hồn đi chăng nữa ngươi cũng chỉ là một loại vũ khí mà thôi làm sao mà trả thù được” Ngọc Phong khó hiểu

“ Ngươi không nghe rõ ta đã nói gì sao, tuy bản thể ta là linh binh nhưng ta cũng là một cường giả tu vi Hoàng Kim Vương đấy”

“ Linh binh mà cũng tu luyện được sao?” Ngọc Phong lại há hốc mồm, lần này nó to đến nổi có thể nhét luôn quả bưởi vào trong

“ Chính xác, bất kỳ vật nào có linh hồn đều có thể tu luyện được” khí linh gật đầu xác nhận

“ Thật thần kỳ!!!” Ngọc Phong hưng phấn nói

“ Sao ngươi vui thế, thế giời này còn rất nhiều điều kỳ lạ mà ngươi chưa biết đâu”

“ Thế nếu thanh kiếm này của ta có linh hồn thì nó cũng có thể tu luyện được à” Ngọc Phong giơ thanh thiết kiếm của mình lên hỏi

“ Đúng vậy, nhưng để thanh kiếm này có linh hồn là bất khả thi, ít nhất là ta chưa từng thấy cái binh khí rách nát như nó có linh hồn cả” đối với một linh binh như nó thanh thiết kiếm của ngọc phong chỉ như một con kiến so với con người vậy, giẫm phát là chết.

“ Ta chỉ ví dụ mà thôi, thế cái tủ đồ có linh hồn tu luyện được không” Ngọc Phong lại hỏi tiếp

“ Được!”

“ Thế cái bàn chải đánh răng thì sao?”

“ Được”

“ Cái xe đạp”

“Được”

“ Thế cái bồn cầu!! được luôn hả?”

“ Được, được tuốt tuồn tuột!!!!” khí linh gằn giọng

“ Thế còn cái quần xì líp của ta, nếu ta cho nó một linh hồn thì nó cũng tu luyện được luôn hả?” Ngọc Phong càng nói càng hưng phấn

“ Cái tên nhóc này, ngươi điên rồi hả, Địt mẹ! ta nói là tu luyện được TUỐT!!!!!!” khí linh linh điên tiết gào to

“ Ta chỉ hỏi chút thôi làm gì gớm dữ” Ngọc Phong giọng nói yểu xìu

“ Không nói nữa, thí luyện trọng lực tầng bốn bắt đầu” khí linh không còn hứng thú nói

“ Từ từ đã nào, chưa hết mười lăm phút mà!” Ngọc Phong la to

ÙNG ÙNG, cả căn phòng lại tiếp tục biên đổi, sau khoảng mười giây mọi thứ mới yên ắng lại, hiện trạng căn phòng lúc này giống hệt thí luyện tầng hai nhưng các cột đá không đứng yên mà lại dịch chuyển vô định trong căn phòng

“ Cũng giống như thí luyện tầng hai, ngươi cũng phải đem tảng đá dưới chân ngươi đến đặt vào cái lỗ ở trên cột cao nhất, chúc may mắn nhóc con, trọng lực lúc này là gấp mười sáu lần bình thường đấy, bai nha!” thuật hình ấn trên trần nhà lại ảm đạm đi

Ngọc Phong nghiến răng vận chuyển Mai Hoa công chống chọi lại trọng lực cực kỳ lớn này, mỗi một khúc xương trong cơ thể hắn đều vang lên những tiếng lách cách liên tục không ngừng, phải mười lăm phút sau hắn mới miễn cưỡng di chuyển thân mình cuối xuống ôm lấy tảng đá

“Hây ! Lên!” Ngọc Phong gồng hết sức, tráng hắn nổi đầy gân xanh nhưng sau mười phút vật lộn hắn vẫn không thể nào nhất tảng đá lên được. Ngọc Phong bất lực ngồi bịch xuống đất thờ phì phò

“ Đã bỏ cuộc rồi sao? Mình cũng nghĩ như thế này quá khó đối với một tên nhóc như nó, dù gì thì nó cũng chỉ mười hai tuổi mà thôi, có nên giảm áp lực xuống không nhỉ?” Khí linh hiện tại đang nhập vào một mặt người điêu khắc quan sát Ngọc Phong

“ Không được, nếu muốn thừa kế Vương giả thì nhất định phải vượt qua phòng này mới được!”

]

“ Nhưng mà nó là người duy nhất được hắc thạch lựa chọn tham gia khảo thí trọng lực trong suốt năm trăm năm qua, nếu nó chết thì không biết mình phải đợi bao nhiêu năm nữa đây?”

“ Thế nhưng không thông qua cho dù đoạt được di vật cũng không sử dụng được”

“ Thôi mệt không nghĩ nữa quan sát trước rồi quyết định sau, nếu nó không trụ nổi thì ra tay cứu giúp cũng được, tên nhóc con này rất hợp khẩu vị của mình, tính cách của nó cũng y hệt như chủ nhân vậy” Khí linh vừa quan sát vừa nói chuyện một mình như đứa tự kỷ vậy ( đừng trách nó, sống một mình năm trăm năm trong lăng mộ không tự tử là may lắm rồi).

Trong lúc đó thì Ngọc Phong vẫn đang loay hoay tìm cách nâng tảng đá lên, với trọng lực gấp mười sáu lần như thế này thì trọng lượng của nó là một phẩy sáu tấn, tuy hắn sau khí cường hóa thân thể tại tầng ba có thể nâng vật có khối lượng một tấn rưỡi dể dàng nhưng hiện nay chính bản thân hắn cũng chịu trọng lựu gia thân nên cực kỳ khó khăn. Chưa nói là phải đem nó lên đến cột đá cao nhất nữa.

“ Làm thế nào bây giờ, không thể cứ ngồi nhìn nó như vậy được” Ngọc Phong vò đầu bức tai nhìn chằm chằm tảng đá

Một tiếng trôi qua, hắn vẫn ngồi nhìn như thế tuy nhiên dưới trọng lực cực lớn như thế này cũng đem lại chỗ tố cho Ngọc Phong, tốc độ hấp thu và vận chuyển linh khí trong kinh mạch ngày càng nhanh.

“ Quầy! cần ta giúp không? Ngươi cứ định ngồi một chỗ nhìn nó như thế luôn à, cho dù ngươi nhìn lát mắt nó cũng không tự bay đến cái lỗ kia được đâu” khí linh cuối cùng không chịu được cũng phải lên tiếng.

“ Đúng rồi, chính là nó, nó sẽ tự bay vào cái lỗ ấy” Ngọc Phong bổng bật dậy gào to

“ Ngươi làm gì thế, bị điên rồi hả, thôi rồi, hết hi vọng nhìn thấy mặt trời rồi!! Hu Hu Hu sao mà khổ như thế này chứ” khí linh nhìn biểu hiện của Ngọc Phong mà giật mình sau đó bật khóc tuy nhiên nó không có giọt nước mắt nào cả chỉ có thuật hình ấn trên trần phòng liên tục nhấp nháy mà thôi

“ Này khí linh đại ca, ngươi có thể giúp ta sao” Ngọc Phong không trả lời mà lại hỏi ngược

“ Ngươi không bị điên à tốt quá” khí linh tươi tắn trở lại

“ Ngươi mới điên, có giúp ta được không” Ngọc Phong lại hỏi

“ Giúp thì được nhưng chỉ một chút thôi đấy, ngươi muốn ta giảm trọng lượng của tảng đá mấy lần, không được nhiều quá đâu đây”

“ Ý ta không phải thế”

“ Chứ ý ngươi là thế nào, ta không thể nâng đá giùm ngươi đâu đấy nhé” khí linh muốn đánh chết ý nghĩ của Ngọc Phong

“ Không, không phải chuyện đó” Ngọc Phong lắc đầu ngầy ngậy

“ Thế ngươi rốt cuộn muốn gì?”

“Ngươi chỉ cần cho ta một cục đá hình lăng trụ tam giác cùng một tấm ván dài một tí cùng chất liệu với tảng đá này ấy, nhưng mà không chịu tác dụng của trọng lực tăng cường nhé” Ngọc Phong chỉ tay vào tảng đá nói

“ Người cần chúng để làm gì?” Khí linh khó hiểu

“ Ngươi có cho ta được hay không?” Ngọc Phong vẫn không giải thích

“ Được, đơn giản thôi” khí linh đáp lời sau đó bên cạnh Ngọc Phong lại xuất hiện thêm hai tảng đá nữa, một cái lăng trụ tam giác to như cấy cột và một tấm ván bằng đá hơi mỏng dài năm mét

“ Rốt cuộc ngươi muốn làm gì thế?”

“ Cứ đợi xem là biết” Ngọc Phong mỉm cười xì một tiếng

Hắn đặt tảng đá hình lăng trụ tám giác nằm ngang sau đó lại đặt tấm ván lên tạo thành một cái đòn bẩy đơn giản, hắn khi còn học ở trường tuy không tu luyện tốt nhưng về mặt các môn học khác thì đặc biệt giỏi. Xắp xếp xong, Ngọc Phong tới bên tảng đá hình cầu cúi thấp người xuống lăn nó lên tấm ván đá, hắn không thể nâng tảng đá ấy lên được nhưng việc lăn nó đi lại không tốn sức là mấy. Sau khi tảng đá vào vị trí Ngọc Phong mới đi đến đầu bên lia của đòn bẩy gồng mạnh bật cao lên sau đó giẫm mạnh vào đòn bẩy hất tung tảng đá về phía cây cột cao nhất.

“ OH! Chơi đòn bẩy luôn, mà như thế có tính phạm quy không nhỉ?” Khí Linh nhìn Ngọc Phong sử dụng đòn bẩy mà ngẫm nghĩ sau đó rút ra kết luận “ chắc chắn là không gian lận, nhóc con không hề dùng đan dược tăng sức mạnh mà mình thì cũng đâu có giảm trọng lực, đúng không hề phạm quy, không ngờ nhì cái mặt ngố thế mà thông minh dữ, haha ta có hi vọng rồi”

ẦM, hòn đá bay thành hình vòng cung đâm xầm vào trần nhà sau đó rớt xuống dưới

“ Trật rồi!”

Ngọc Phong không hề vì bắn trật mà nản lòng, hắn ngay lập tức chỉnh sữa đòn bẩy rồi tiếp tục làm lại, bắn hòn đá lên. Nó bay qua không trung tạo thành một đường cong parabol rồi tông thẳng vào thân cột, ẦM

“ Lại trật! Cố lên nhóc con” khi linh gao to cổ vũ

“ Ngươi là lại cổ vũ ta sao, lạ thật nhỉ” Ngọc Phong ngẩn đầu hỏi

“ Ừ thì ta thích thì ta cổ vũ, ngươi quản được à, mau mau bắn lại đi”

“ Không cần lo, lần này chắc chắn sẽ trúng” Ngọc Phong mỉm cười tự tin

“ Mạnh mồm!”

Ngọc Phong cũng lười đôi co với khí linh, hắn lại xắp xếp lại đòn bẫy một lần nữa sau đó lại bắn viên bi đá đi

VỤT, tảng đá lại tiếp tục tạo thành một đường cong parabol nhưng khác với lần trước, lần này, ẦM, nó rơi chính xác vào cái lỗ trên cột đá cao nhất.

“ Thấy chưa ta đã nói rồi mà, quá đơn giản ha ha ha, muhahah” Ngọc Phong chống nạnh cười lớn

“ Tự tin cái gì, vênh mặt cái gì, chỉ giỏi dùng chiêu trò mà thôi” Khí linh xì mũi khinh thường

“ Chỉ cần đạt được mục đích là được, quá trình thì dẹp qua một bên đi” Ngọc Phong trả lời

“ Ngươi mà cũng đòi dạy khôn ta, kết quả tuy quan trọng nhưng quá trình hoàn thành nó cũng quan trọng không kém” khí linh phản bác

“ Mẹ ta cũng nói y như người vậy tuy nhiên trong trường hợp này quá trình không còn quan trọng nữa ta đã làm hết sức mình rồi” Ngọc Phong thở dài bắt đầu đả tọa hấp thu năng lượng phần thưởng thí luyện tầng thứ tư.

Cũng giống như ba tầng trước nguồn năng lượng tinh thuần này sau khi tiếng vào cơ thể của Ngọc Phong liền cải tạo cơ thể cùng nâng cao sức lực của hắn, phần dư còn lại thì tiếp nhập đan điền nâng tu vi của hắn lên tứ tinh khí linh sơ kỳ.

Sau mười phút Ngọc Phong cũng đã hấp thu hoàn toàn phần thưởng tầng bốn. “ Qua, đã tiến nhập tứ tinh khi linh sơ kỳ rồi, quá tốt, không ngờ tu vi tăng tiến lại nhanh như vậy nhưng mà nó có để lại ảnh hưởng xấu cho cơ thể của mình sau này như lời mẹ nói không nhỉ?” Ngọc Phong vừa đánh bộ quyền pháp cơ sở vừa ngẫm nghĩ

“ Ngươi không cần lo, năng lượng này cực kỳ tinh thuần không ảnh hưởng đến căn cơ sau này của ngươi đâu, không cần quá lo”

“ Thật sao?”

“ Ta gạt ngươi làm gì, hiện nay ngươi muốn tiến nhập thí luyện tầng năm luôn hay là nghĩ thêm năm phút nữa?”

“ Có gì khác nhau sao? Ta cũng không vội lắm nghĩ thêm năm phút nữa đã”

“ Vậy ngươi cứ nghĩ đi, sau năm phút thí luyện trọng lực tầng thứ năm sẽ tự khởi động, ta phải đi đây”

“ Uả ngươi không hướng dẫn ta mà lại bỏ đi tiếp à, ta cũng đâu có chọc giận gì ngươi, sao mà vội thế?” Ngọc Phong thắc mắc, sau vài lần trò chuyện hắn cũng nhận ra khí linh cũng không có ý xấu đối với mình, hình như nó còn phải nhờ hắn làm một việc gì đó nữa.

“ Là bọn dong binh kia đã thoát ra khỏi mấy cái bẫy của ta rồi, ta phải tới xem sao đồng thơi chơi đùa với bọn hắn chút hắc hắc” khí linh lại nở nụ cười hèn mọn ấy

“ Nhưng ta cần ngươi hướng dẫn thí luyện tầng năm nữa, nếu không có ngươi giúp ta làm sao mà qua được, với lại ta có chút đói rồi” Ngọc Phong ôm cái bụng đang reo òn ọt nói

“ Tầng năm cũng không quá khó đâu ngươi chỉ cần tiến thẳng về phía trước là được, ta cũng cho ngươi một vài viên đan dược thực phẩm dùng tạm này, nuốt vô xong rồi uống nước chắc chắn sẽ no căng trong vòng bảy ngày” khí linh nói xong lại biến mất

“ Này! Nói đi là đi, không có trách nhiệm gì hết” Ngọc Phong nhìn một hộp gỗ màu đỏ viền vàng to bằng nắm tay trồi lên từ dưới đất lên trước mặt mà cảm khái

Ngọc Phong đưa cái hộp tới trước mặt mở ra, một làng hương cỏ xanh thơm ngát phà vào mặt hắn, kích thích vị giác làm miệng hắn tiết nước bọt không ngừng, bên trong hộp có chứa sáu viên đan dược màu xanh lục bóng loáng, mặt ngoài còn thoát ra hơi nóng như vừa mới lấy ra khỏi lò

“ Thứ này chính là đan dược thực phẩm à, sao mà nhìn như thế nào cũng thấy quý trọng hơn viên Đại Khí đan của Manh thúc thúc thế nhỉ” Ngọc Phong không kiềm được lấy ngay một viên cho vào miệng

Một cảm giác sung sướng lan tràn khắp người làm hắn rùng mình không thôi “ UMMMMMM, WO tuyệt ngon, quá ngon là đằng khác, hương vị tuyệt trần là đây chứ đâu!”

Bình Luận (0)
Comment