Bất Tử Nhãn

Chương 35 - Luyện Kim Thuật

“ Được thôi, nhưng trước hết con phải học khống hỏa đã!” Kiều Anh cất cây búa vào trong trữ vật giới chỉ, nói

“ Khống hỏa! Chính là ngọn lửa xoay tròn lúc nãy phải không?” Ngọc Phong chỉ ngọn lửa còn đang cháy trong lò hỏi

“ Đúng vậy! Bây giờ ta sẽ dạy con cách đốt lò bằng chân hỏa của bản thân” Kiều Anh gật đầu

“ Chân hỏa? Là thứ gì thế?” Ngọc Phong ngạc nhiên

“ Thuật luyện kim bắt buộc phải dùng chân hỏa của bản thân chứ không thể sử dụng lửa bên ngoài được”

Ngọc Phong giơ bàn tay ra trước mặt, phừng, một ngọn lửa màu xanh lam bốc cháy trên bàn tay của hắn “ là cái này à?”

“ Nhiệt độ cũng tốt đấy nhưng cái này không phải chân hỏa” Kiều Anh quan sát ngọn lam hỏa, khen ngợi

“ Thế rốt cuộc nó là cái gì?”

“ Chân hỏa là căn nguyên hỏa diễm của người tu luyện thuật khí hỏa hệ, nó giống như một cái mồi lửa vậy, con càng cung cấp nhiều linh khí thì nó sẽ sản sinh lửa càng nhiều, càng lớn, ngọn lửa màu lam con mới gọi ra chính là một sản phẩm của chân hỏa mà thôi, hiểu không?” Kiều Anh cặn kẻ nói

“ Cũng hơi hiểu, vậy có nghĩa là bên trong cơ thể của con có một ngọn lửa hay sao” Ngọc Phong chỉ vô ngực nói

“ Nói đúng ra là chân hỏa được cất giữ bên trong thuật ấn Hỏa Thuật khi con lần đầu tiên luyện tập đó”

“ Bên trong thuật ấn, nó ở đâu nhỉ, vì con đã tu luyện Hỏa Thuật đến đại thành nên nó cũng biến mất tích luôn” Ngọc Phong vén áo tìm kiếm khắp người

“ Không cần tìm kiếm thế, con cứ tập trung cảm nhận hỏa linh khí trong cơ thể là được, ngốc quá” Kiều Anh vỗ đầu Ngọc Phong

“ Đúng rồi, con quên mất!” Ngọc Phong ngay lập tức nhắm mắt cảm nhận hỏa linh khí vận chuyển trong cơ thể

“ Tìm thấy chưa” Tinh Tinh không kiên nhẫn hỏi

“ A thấy rồi!” Ngọc Phong la lớn

“ Thấy rồi thì tốt, con hãy dùng tinh thần lực điều khiển nó di chuyển tới miệng đi” Kiều Anh nhanh chóng nhắc nhở

“ Vâng!” Ngọc Phong tập trung tinh thần vào ngọn lữa bé tẹo teo, thúc đẩy nó di chuyển trong cơ thể, phải qua mười mấy phút vật lộn thì nói mới đi được tới vòm miệng

“ Giờ thì làm sao nữa?” Ngọc Phong căn phồng hai má nói, khóe miệng hắn còn có khói trắng bốc ra

“ Nhanh phun vô lò đi” Kiều Anh chỉ tay vô cái lò lữa hối thúc

“ Phù, phù, phù!” một ngọn lửa màu xam lam nho nhỏ được Ngọc Phong thổi từ miệng bay vô trong lò, bốc cháy “ haha thành công”

“ Chưa đâu, nhiệt độ lửa còn quá thấp, con hãy dùng tinh thần lực điều khiển nó xoay tròn nhanh lên, càng nhanh càng tốt, đồng thời truyền vào trong một ít linh khí để nó cháy to hơn”

“ Dạ!” Ngọc Phong ngay lập tức tập trung tinh thần lực cực mạnh của mình điều khiển ngọc lửa quay tròn trong lò, hai tay thì áp lại gần, liên tục truyền linh khí

“ Đúng vậy, cứ như thế đến khi nào nhiệt độ thích hợp và ngọc lửa có thể tự duy trì” Kiều Anh tán thưởng

Bên trong lò, ngọn lửa nho nhỏ màu lam liên tục xoay tròn, càng lúc càng nhanh, ngọn lửa cũng to lớn hơn qua từng giây, sau hai mươi giây, nó đã hoàn toàn biến thành một cái lốc lửa màu xanh với nhiệt độ cực cao, xấp xỉ bốn ngàn độ, không khí xung quanh cũng đã bắt đầu có hiện tượng bị lốc lửa kéo vào bên trong lò

“ Xong rồi đấy Phong nhi, con đã mồi lửa thành công” Kiều Anh vỗ tay nói

“ Phù, mệt óc thật!” Ngọc Phong đưa tay lau mồ hôi trên tráng thở dài

]

“ Lần đầu dùng tinh thần lực ai cũng như thế cả, hơi váng đầu một tí mà thôi, không cần lo” Kiều Anh mỉm cười

“ Nó bây giời đã tự cháy rồi hay sao?” Ngọc Phong chỉ lốc lửa màu lam hỏi

“ Đúng! Tốc độ xoay quả nó đang tạo thành hấp lực kéo không khí cũng như linh khí về phía mình và tự duy tri, nó chỉ tắt khi con thu nó về hoặc sơn cốc này cạn kiệt linh khí mà thôi”

“ Cũng tới lúc luyện quặng thạch rồi” Tinh Tinh nói

“ Ừ cũng tới lúc rồi, con mau lấy mấy cái quặng mà con đã đào được ra bắt đầu tinh luyện đi”

“ Cái gì chứ, quặng là con không thiếu” Ngọc Phong cười tươi, lấy từ trữ vật giới chỉ ra vô số quặng thô Bạch Huyền Thiết cùng Hắc Tuyến Kim, cái to thì lớn cỡ nắm tay, cái bé thì chỉ như một hòn sỏi, chất đống thành một tòa núi nhỏ cao hai mét

“ Oh! Đây là tất cả những gì con đào được trong một năm hay sao? Ghê thật nha” Kiều Anh nhìn đống quặng chất thành núi, há to miệng ngạc nhiên

“ Là nhờ có con giúp hắn cả đấy!” tiểu hồ ly vỗ ngực tự hào

“ Cảm ơn con nhé tiểu Tinh” Kiều Anh ôm nàng vào lòng hôn cái chụt

“ Này là con tự đào cả đấy, tiểu Tinh chỉ đứng kế bên cổ vũ mà thôi” Ngọc Phong tức tối nói

“ Hứ, không có ta hướng dẫn làm sao mà ngươi đào được, đồ ăn cháo đá bát” Tinh Tinh thè cái lưỡi trêu chọc

“ Thôi, thôi, hai đứa đừng có cãi nhau nữa, tiểu Phong mau đem một mẫu quặng cho vào lò luyện đi” Kiều Anh giản hòa nói

“ Con biết rồi, tiểu Tinh ngươi đợi đấy, đừng hòng ta nướng thịt cho mà ăn” Ngọc Phong lườm tiểu hồ ly một cái, rồi lấy một mẫu quặng to bằng ba ngón tay màu đen bỏ vào trong lò

“ Ta mà thèm ấy! Hừ” Tinh Tinh khịt mũi

“ Xong rồi làm gì nữa mẹ?” Ngọc Phong sau khi cho mẫu quạng vào hỏi

“ Cứ chờ đi, khi quặng đã hoàn toàn nóng chảy tạo thành hai bộ phận, một là Hắc Tuyến Kim hai là đá, nhiệm vụ của con là tách chúng ra làm hai phần riêng biệt và loại bỏ các hợp chất đá đi” Kiều Anh hướng dẫn

Sau mười phút, mẫu quặng đã hoàn toàn tan chảy thành một vũng chất lỏng xám xịt, Ngọc Phong ngay lập tức truyền tinh thần lực vào bên trong lò cảm nhận nó và bắt đầu tách chúng ra từng tý một, do lần đầu tiên chưa quen nên hắn phải mất hai mươi phút mới hoàn thành khâu này. Khi hai chất đã hoàn toàn tách ra, Ngọc Phong dùng tinh thần lực, đẩy hợp chất đá ra ngoài, chỉ giữ lại Hắc Tuyến Kim

“ Lúc này thì nên hạ nhiệt độ xuống một chút cho Hắc Tuyến Kim cô đặc lại thành dạng rắn”

“ Làm sao để hạ nhiệt độ?” Ngọc Phong lau mồ hôi nói

“ Chỉ cần giảm tốc độ xoay của lốc lửa là được”

“ Vâng!” Ngọc Phong bắt đầu điều khiển ngọn lửa xoay chậm lại, Hắc Huyền Kim sau một lúc cũng đã trở thành một mẫu kim loại màu đen, đầy các đường vân chạy song song

“ Gắp nó ra, đặt lên bục đá đi, con dùng cái này mà đập” Kiều Anh lại lấy cây búa trắng đen ném cho Ngọc Phong

Hắn ngay lập tức một tay chộp lấy, tay kia thì dùng kẹp sắt gắp cục kim loại ra đặt lên bục đá. Ngọc Phong cầm chắt cấy búa nhắm cục Hắc Huyền Kim mà đập mạnh xuống giống như lúc hắn đập đá vậy, Bong, cục Hắc Huyền Kim ngay lập tức bị văng ra khỏi bục đá năm sáu mét

“ Ủa!” Ngọc Phong trợn mắt ngạc nhiên

“ Trời! Ngốc ơi là ngốc!” Tinh Tinh ôm mặt lắc đầu

“ Sao con đập mạnh thế?” Kiều Anh hỏi

“ Con thấy mẹ cũng đập mạnh lắm mà! Nhưng lúc ấy cục Bạch Huyền Thiết không hề bị văng ra như con” Ngọc Phong gãi gãi đầu

“ Đấy là do Kiều Anh a di đã luyện kim thành thục rồi, ngươi chỉ mới vào nghề mà đòi bắt chước” Tinh Tinh lại lắc đầu ngao ngán

“ Tiểu Tinh nói đúng đấy, đấy là bởi vì mẹ đã thành thạo Ma Ảnh Búa, khi mẹ đập xuống lần đầu tiên, cục kim loại chắc chắn sẽ bị bắn văng lên”

“ Nhưng con nhìn thấy nó nằm yên bất động mà?” Ngọc Phong khó hiểu

“ Đấu là vì mẹ đập thêm một búa nữa đè nó xuống, mẹ cứ liên tục đập búa như thế nó sẽ hoàn toàn nằm yên bất động, cái cốt yếu trong Ma Ảnh Búa chính là tốc độ, sức mạnh cùng sự chính xác tuyệt đối”

“ Tốc độ, sức mạnh cùng chính xác tuyệt đối” Ngọc Phong đọc lại

“ Đúng! Tốc độ, sức mạnh cùng chính xác tuyệt đối, tốc độ vung búa của con phải nhanh hơn tốc độ nảy của cục kim loại thì con mới có thể giữ yên nó trên bục đá được, sức mạnh là thứ cốt yếu để chiết xuất kim loại đạt tới độ tinh khiết trăm phần trăm, cái mà giai đoạn luyện không thể làm được, cái cuối cùng là chính xác, nó giúp con gõ đúng nơi, đúng chỗ, định tạo hình dáng cuối cùng, hiểu chưa?” Kiều Anh giải thích liền một mạch

“ Hiểu rồi!” Ngọc Phong gật gật đầu, bản chất của hắn cũng không phải là thằng ngu si, chỉ cần nắm rõ trọng tâm hắn chắc chắn sẽ học được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“ Hiểu được thì tốt lắm, tiểu Tinh chúng ta đi ăn nào, luyện kim một lúc ta thấy hơi đói rồi” Kiều Anh quắt tiểu hồ ly, xoa bụng nói

“ Ye! A di vạn tuế, đi ăn thôi, tiểu Phong cố gắng lên nha!” Tinh Tinh hô hào vui mừng

“ Tốc độ à! Mình sẽ tập cái này trước vậy” Ngọc Phong gắp cục Hắc Tuyến Kim bỏ vào lò lằm nóng xong rồi lại đặt lên bục đá tiếp tục luyện tập.

ĐANG, ĐANG, ĐANG, ĐANG tiếng của chiếc búa va vào kim hoại liên tục vang lên trong căn nhà đá màu xanh nhạt, nơi khởi đầu một truyền kỳ bất hủ.

………………………………

Lại một năm ròng trôi qua, cuộc sống luyện tập trong xuân phong cốc của Ngọc Phong cứ thế tiếp diễn, sáng đập đá luyện thể ba tiếng, sau đó là chui vô nhà rèn, buổi chiều luyện tập Mai Hoa Kiếm, tối đến thì tập trung tu Mai Hoa Công, hấp thu linh khí tăng cường tu vi, hắn cũng nhận ra rằng khi tu luyện công pháp này trong vườn mai, lợi ích thu được sẽ tăng gấp đôi cho nên hắn cũng đã dựng một túp lều nho nhỏ ở đó dành cho việc tu luyện.

Ngọc Phong hôm nay cũng đã mười bốn tuổi, cao một mét sáu, mái tóc đã không còn kiểu đầu đinh nữa, thay vào đó là kiểu tóc hai mái gợn sóng hơi lệch sang bên trái, do chính tiểu hồ ly Tinh Tinh tạo mẫu ( không phải loại hai mái ngố nhé, loại hai mái nam 2017 ấy, cứ hỏi google là có), làng da trắng nõn đã hơi chuyển màu nâu vì ở trong phòng rèn lâu ngày, khuôn mặt vẫn thế, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, nhưng đã bớt đi vẻ non nớt, phần nhiều là nét thanh tú của lứa tuổi tiếu niên, nếu không nói quá thì có thể xem là chuẩn soái ca mini rồi . Trong phòng rèn, Kiều Anh cùng Tinh Tinh chăm chú quan sát Ngọc Phong đang tinh luyện một mẫu hỗn hợp Bạch Huyền Thiết và Hắc Tuyến Kim to bằng bàn chân. Ngọc Phong vẻ mặt nghiêm túc, hai tay liên tục vung búa, đúng vậy hắn chính là hai tay, hai búa liên tục nện lên mẫu kim loại, búa ảnh tung bay, nếu có người khác ở đây thì họ sẽ ngạc nhiên đến rớt quai hàm. Nên biết khí sĩ khi luyện khí, đều đập búa từ từ để định tạo chính sát hình dáng của binh khí, không có lấy một ai dám gõ mạnh và nhanh như thế này, chứ đừng nói dùng hai búa cùng một lúc. Tay của Ngọc Phong di chuyển nhanh đến nỗi chúng ta chỉ có thể thấy thoáng qua bóng ảnh mà thôi chứ không thể nhìn chuẩn xác từng động tác của hắn. Còn mẫu kim loại lẫn lộn hai màu trắng đen thì cứ mằn yên trên bục đá như thế không hề chuyển động lấy một lý mặc cho Ngọc Phong đập, cứ mỗi một búa qua đi nó lại thay đổi hình dạng một tý

Lúc này Ngọc Phong không còn nhận biết mọi vật xung quanh, chỉ có hắn, cây búa và mẫu kim loại mà thôi, mồ hôi hắn tuông rơi như trúc nước, làn da nổi từng gân xanh ghê rợn, Đinh Đinh ĐANG ĐANG.

“ HÍT TTTTT! PHÙ! Xong!” Ngọc Phong hít sâu buông hai cây búa ra, nhìn tác phẩm mình mới tạo thành, mẫu kim loại đã hoàn toàn biến thành một lưỡi dao dài hai mươi cm trắng đen xen kẻ

“ Mẹ thấy sao, đã đạt yêu cầu chưa?” Ngọc Phong chăm chú nhìn Kiều Anh với anh mắt mong đợi, đây là lần thứ hai mươi hai hắn mà bài thi kiểm tra năng lực này rồi, nếu thông qua mới có thể bắt đầu học thuật hình ấn.

“ Ừ! Để ta xem” Kiều Anh cầm lưỡi dao lên kiểm tra, nàng lật đi lật lại quan sát bề mặt lưỡi dao, sau đó lại lấy tay búng búng vài cái, lắng nghe ấm thanh. Biểu hiện trên khuôn mặt nàng cũng biến đổi liên tục, lúc thì cười, lúc thì thở dài

Ngọc Phong hồi hợp chờ đợi Kiều Anh kiểm tra mà tim muốn rớt ra ngoài

“ Lưỡi dao này con luyện xem ra đã đạt yêu cầu, tuy nhiên” Kiều Anh nhìn Ngọc Phong nói lấp lửng

“ Tuy nhiên?” Ngọc Phong mở lớn mắt

“ Tuy nhiên con chưa vắt kiệt hết tiềm năng của mẫu kim loại này, có thể nói có chút chút lãng phí tài liệu” Kiều Anh đưa ngón trái và ngón trỏ làm dấu

“ Thế thì kết quả cuối cùng?” Ngọc Phong lo lắng hỏi

“ Xem như miễn cưỡng thông qua đi, từ bây giờ ta sẽ dạy con về thuật hình ấn, haha” Kiều Anh cười tươi vò đầu Ngọc Phong làm tóc hắn rối tung rối mù.

Bình Luận (0)
Comment